Lúc đầu, Cố Phán không có cảm giác nhiều lắm về các loại thuốc bổ.
Bởi vì sau khi giao lại Cố thị cho anh trai cô, bình thường sở thích của ông nội chỉ có mấy thứ như vậy, ngoài đánh cờ, gϊếŧ hoa, nịnh nọt bà nội ra, cũng chỉ còn lại có thỉnh thoảng uống chút rượu.
Ông nội không thích mấy loại rượu tây kia, nên thích tìm người buôn bán dược liệu ủ chút rượu thuốc lâu năm.
Cho nên vừa rồi Thẩm Mộ Ngạn hỏi câu kia xong, cô còn cảm thấy có chút chẳng hiểu ra làm sao.
Nhưng lúc này đã là chạng vạng tối, sau khi thành Bắc vào đông, bóng đêm buông xuống còn nhanh hơn so với mùa hè rất nhiều. Bốn năm giờ chiều, bên ngoài đã ở vào trạng thái nửa sáng nửa tối.
Ánh sáng trong phòng cũng khá u ám, trong hơi thở của người đàn ông có xen lẫn mùi rượu nồng nặc, ăn mòn thần kinh Cố Phán.
Cô có chút chậm chạp phản ứng lại, rốt cuộc trong lời nói của anh là ý gì.
Hai gò má trong nháy mắt trở nên nóng hổi, tay nhỏ không thành thật khoác trên bả vai của anh, muốn đẩy anh ra.
Trong miệng cũng nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Không biết xấu hổ."
Người đàn ông dễ dàng hóa giải sự chống cự bé nhỏ không đáng kể của cô, nụ hôn khẽ rơi bên tai vẫn chưa ngừng, thật lâu sau, lại hỏi cô một câu: "Vừa nãy đang sờ mó cái gì?"
"Ai sờ mó chứ? Anh bớt tự luyến đi!" ánh mắt Cố Phán lay động một cách mất tự nhiên, thanh minh cho mình, "Em chỉ là thấy trong túi anh hình như có hình dạng của vật gì đó, tò mò anh đang giấu cái gì, muốn lấy ra nhìn xem."
Nói đến đây, cô bưng mặt anh qua, hung dữ nhìn anh, "Ngược lại là anh đó, vừa rồi có phải cố ý giả vờ ngủ không hả? Có phải là chờ em lén làm gì đó với anh, sau đó dự định bắt tại trận khiến em trở tay không kịp?"
Cố Phán càng nghĩ càng thấy có loại khả năng này, may mắn cô cũng chưa làm chuyện ngốc nghếch gì khác, nếu không không biết chừng người đàn ông này sẽ nhắm mắt cười trộm thế nào đâu.
Anh quá xấu xa mà!
Đại tiểu thư Cố tức giận lại trợn mắt trừng anh, sau đó không nhịn được, răng nhỏ trắng bóng sáng lên, cắn một miếng lên cằm anh.
Thẩm Mộ Ngạn không để ý lắm đến tính tình nhỏ của cô, mặc cô náo loạn, mặc cô làm nũng, về sau cảm thấy cô thả lỏng, mới hơi chống người lên.
Cái cằm vốn tinh xảo lúc này in xuống một loạt dấu răng rắn chắc, dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, kết hợp với mấy dấu vết kia, trái lại có vẻ hơi hài hước tức cười.
Cố Phán không nhịn được, khóe miệng vểnh lên, giống như điệu bộ của con cáo nhỏ đã làm đủ chuyện xấu được như ý.
"Ngài Thẩm, về sau nhớ kỹ bớt trêu chọc em đi nha, nếu không thì trước khi anh đi làm em sẽ gặm ra thêm hai hàng dấu răng như này, xem anh làm sao vẫn ở trước mặt những người quản lý kia mà làm mặt lạnh dạy dỗ người khác!"
Cô chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh kia là đã cảm thấy buồn cười, thậm chí bắt đầu kích động muốn thử, dự định hôm nào đó thật sự thực hành luôn.
Thẩm Mộ Ngạn không phản ứng mấy lời nói nhảm của cô, sau khi chống người lên, cánh tay với vào trong túi, sau đó, lấy ra một hộp nhung vuông vắn, đưa tới trước mặt Cố Phán.
"Em nói cái này à?"
"Đúng thế." Cố Phán nhanh tay nhận lấy rồi thuận tay mở ra, "Đây là cái gì? Anh còn mang theo bên người..."
Lời còn chưa dứt, tiếng của cô đã ngừng bặt.
Trong hộp nhung xinh xắn đang đựng một chiếc nhẫn kim cương độc đáo lại xinh đẹp. Khoảnh khắc này ánh sáng bên trong gian phòng không xem là sáng tỏ, nhưng một chút nguồn sáng chiếu ở phía trên, viên kim cương ở chính giữa cũng chiết xạ ra hào quang chói mắt.
Trong lòng cô là từng đợt lại từng đợt sóng rung động.
"Anh đây... là có ý gì?"
Cố Phán kinh ngạc thật sự, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ người đàn ông này sẽ giấu chiếc nhẫn kim cương tới. Càng chưa từng nghĩ, anh sẽ không che giấu chút nào, lúc cô hỏi đến thì lập tức lấy ra cho cô nhìn.
"Không có ý gì, vốn dĩ anh sợ chỗ bà Cố và chủ tịch Cố sẽ khó qua được cửa, nên chuẩn bị cái này, nghĩ lo trước khỏi hoạ."
Ông bà để ý cái gì thật ra Thẩm Mộ Ngạn hiểu rõ, nếu hai người biết rõ mình rồi vẫn ôm thái độ do dự, vậy chỉ có thể nói còn thiếu một cái hứa hẹn.
Mặc dù hôn nhân không phải là thứ vững chắc nhất hay kiên cố không thể phá vỡ nhất, nhưng ít ra sẽ tạm thời khiến hai ông bà yên tâm.
Lần này Thẩm Mộ Ngạn tới, không có ý định thất vọng mà về.
Cho nên các loại khả năng, anh đều đã nghĩ đến.
Lúc này Cố Phán đột nhiên hỏi tới, anh cũng không có gì phải che dấu.
Nhưng anh không che dấu, Cố Phán lại cực kỳ ngoài ý muốn.
Cô nhìn chiếc nhẫn kia hết lần này đến lần khác, rung động trong lòng trào ra thật lâu mà cô cũng không nói tiếng nào.
Cuối cùng, cô ngượng ngùng hỏi một câu: "Anh không sợ thật sự lấy ra cái này, sẽ bị nhà em bắt chẹt à?"
Cũng may hôm nay Thẩm Mộ Ngạn không lộ ra thứ này, bằng không thì không biết sẽ nổi lên sóng to gió lớn thế nào đâu.
Một khi Thẩm Mộ Ngạn tỏ thái độ, ông nội bà nội hiểu rõ con người anh rồi, nhất định sẽ vội vã khiến quan hệ của hai người càng thêm thân mật.
Cuối năm đính hôn, sang năm kết hôn cũng có khả năng...
Người này không sợ sao?
Nào ngờ, Thẩm Mộ Ngạn nghe thấy lời cô mà vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Bắt chẹt thì thế nào?" Đôi mắt của người đàn ông nhìn Cố Phán thật sâu, "Anh với em không giống nhau, bắt đầu từ rất lâu trước đây, lựa chọn của anh cũng chỉ có em thôi, cũng sẽ chỉ là em. Cho nên không có bắt chẹt gì, với anh mà nói, là cầu được ước thấy."
Cố Phán nghe được vừa cảm động lại chột dạ, mặc dù người này thổ lộ nói đến rất trôi chảy, nhưng cô luôn cảm thấy anh đang ám chỉ gì đó.
Nghĩ đến mấy chuyện bị vạch trần trước đó ở trong thư phòng của ông nội, cô có chút xấu hổ ho khan.
Nghĩ rồi nghĩ, cô quyết định chủ động nói thật lỗi lầm, dù sao cô đúng là đã nói dối, đã làm sai chuyện, lúc này thừa nhận cũng không tính là gì.
"Ừm... Mấy chuyện đó đều là sự việc trước kia rồi, khi còn bé em chưa có chính kiến rõ ràng, anh cũng biết, hôm nay thích người này, ngày mai sẽ lại thích người kia. Nhưng em thề, những người đó em đều chỉ nhìn mặt chưa từng để ý thật sự! Tiêu tiền cũng chỉ là mua vui thôi, Ách... Xem như đầu óc chẳng qua xúc động tiêu phí đi?
Dù có thế nào, đều là chuyện trước kia rồi! Anh đừng nghĩ hay thầm tức giận nữa mà!"
Cố Phán nói xong, còn cười lấy lòng với anh, lại giống như con chó nhỏ, ủi ủi hôn lên cái cằm mới bị mình cắn qua.
Người đàn ông không bị lay động, im lặng nhìn cô một lát rồi mới thản nhiên mở miệng: "Vậy bây giờ thì sao?"
Những cái đó đều là chuyện trước kia, vậy bây giờ thì sao?
Trong nháy mắt Cố Phán đã hiểu ý anh, ánh mắt mềm mại nhìn anh. Tiếp theo, giống như cố ý, hơi nâng cái đầu nhỏ lên, thổi vào tai anh.
"Hiện tại đương nhiên chỉ thích anh thôi."
Giọng cô không lớn, âm thanh mềm mại, mềm đến cực kỳ.
Thẩm Mộ Ngạn bị cô cố ý trêu chọc đến sững sờ, yết hầu kiềm chế khẽ lăn, sau đó, khuôn mặt tuấn tú một lần nữa vùi vào hõm cổ của cô.
"Đã nói chỉ thích anh, thì đừng có nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn đông nhìn tây nữa."
Âm sắc trầm thấp rầm rì truyền tới, khi người đàn ông nói chuyện, môi mỏng khép mở thổi lên làn da bên cổ của Cố Phán, vừa tê vừa ngứa.
Cố Phán ngửa cổ né tránh, miệng lại theo bản năng có chút muốn ăn đòn hỏi một câu: "Vậy nếu về sau em không nhịn được thì sao?"
Người đàn ông không ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú vẫn chôn bên trong hõm cổ của cô, nghe xong lời cô nói, anh cắn xuống làn da của cô một cái mang tính trừng phạt.
"Tạm thời anh vẫn chưa nổi điên, nhưng nếu em muốn nhìn thấy, thì có thể thử xem."
"..." Cố Phán bị lời này của anh khiến cho trái tim nhảy mạnh một cái, không khỏi có chút cạn lời lại có chút rung động.
Vừa định nói thêm gì đó, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa cực nhỏ.
"Phán Phán? Cháu còn ở bên trong đấy à?"
Ngoài cửa chính là bà nội Cố, phỏng chừng bà thu xếp cho ông Cố xong, cũng không thấy bóng dáng của Cố Phán thì qua đây tìm.
Cố Phán vội vàng đẩy Thẩm Mộ Ngạn một cái, hơi ngửa người về phía trước, hướng về phía cửa hô lên một câu: "Bà nội ạ, cháu ở đây, cháu ra ngay đây."
Bà Cố làm xong chuyện nên làm, cũng không muốn nán lại lâu, lại lập tức nói: "Vậy bà nội đợi cháu ở phòng khách, Thiện Thiện cũng còn ở đây, cháu nhanh lên chút."
Cố Phán lại đáp lời, nghe thấy tiếng bước chân bà nội càng lúc càng xa, cô hơi nhẹ nhàng thở ra.
Người đàn ông đang đè ở phía trên cô vẫn không có ý muốn đứng dậy, cô nhịn không được, tay nhỏ lại hướng về l*иg ngực của anh dùng sức đẩy ra phía ngoài.
Thẩm Mộ Ngạn nắm chặt lấy tay của cô vào trong lòng bàn tay, đột nhiên mở miệng nói một câu trước sau không liên quan ——
"Phán Phán, còn hơn mười ngày nữa là đến cuối năm rồi."
Cố Phán cảm thấy cực kỳ mờ mịt, không biết người này đột nhiên nói câu này làm gì?
Cuối năm thì thế nào? Chẳng lẽ anh muốn đón năm mới cùng cô?
Lúc đang suy đoán lung tung, Thẩm Mộ Ngạn đã lật người sang bên phải, thả cô ra.
Cô cũng không có thời gian lãng phí, nhanh chóng đứng dậy sửa sang quần áo với tóc tai một chút, rồi đi ra bên ngoài.
Trước khi đi còn dặn dò một câu ——
"Nếu vẫn say đến khó chịu thì ngủ một chút, dù sao thời gian hãy còn sớm, em ra ngoài ngồi với bà nội và Thiện Thiện."
-
Dù sao cũng phải nói việc Thẩm Mộ Ngạn tới thăm hỏi nhà họ Cố vẫn xem như hoàn hảo.
Tối hôm đó, mấy người đàn ông đều ngủ đến bảy tám giờ tối, Thẩm Mộ Ngạn tỉnh lại trước, tiếp theo là ông nội Cố, sau cùng là Cố An Nam.
Lúc xuống lầu, mặt Cố An Nam thối vô cùng.
Thật ra Cố Phán có thể hiểu được anh trai cô, dù sao ở trên bàn ăn anh ấy chắc chắn là ôm thái độ chuốc say Thẩm Mộ Ngạn, nào ngờ được cuối cùng mình lại say trước.
Mà so sánh với Thẩm Mộ Ngạn, Cố An Nam lại nói nhảm một trận, mặt mũi gì cũng xem như mất hết, muốn bày ra dáng vẻ anh vợ cũng không được, lúc này không giận hờn mới là lạ.
Cùng so sánh thì thái độ của ông Cố tốt hơn nhiều, lúc xuống nhà vẫn một mực nói tửu lượng của Thẩm Mộ Ngạn không tồi, say rượu cũng rất ngoan, lại bảo anh thường xuyên đến nhà chơi.
Thời gian đã muộn, Thẩm Mộ Ngạn nhìn đồng hồ, chuẩn bị mang theo Đổng Thiện Thiện chào tạm biệt người nhà họ Cố.
Trước khi đi, ông Cố đột nhiên đưa cho anh một bao lì xì.
"Tiền này ấy mà, xem như là lễ gặp mặt cho Tiểu Thẩm cháu, tiền cũng không nhiều, vui vẻ là chính. Hôm nay ông với bà nội Phán Phán đã hiểu rõ cháu hơn một chút, cũng biết tình cảm của cháu và Phán Phán, cho nên không định ngăn cản gì cả.
Tương lai người trẻ tuổi các cháu tiếp tục thế nào, thì phải xem chính các cháu thôi. Có điều ông bà vẫn có một yêu cầu đó, cho dù thế nào, cháu không thể để Phán Phán nhà chúng ta chịu thương tổn rơi lệ, bằng không thì ông già này có lẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cháu đấy!"
Thẩm Mộ Ngạn nhìn bao lì xì mà ông Cố đưa qua, yết hầu không khỏi có chút nóng lên.
Thật lâu sau, anh kính cẩn lễ phép nhận lấy bao lì xì, giọng nói vẫn trầm mà lạnh như cũ, nhưng trong ngữ điệu, lại mang theo nghiêm túc cùng trịnh trọng hơn bất kỳ lúc nào.
"Ông yên tâm ạ."
—— ——
Thời gian trôi qua vội vã, nhoáng một cái đã đến cuối năm.
Trước đó vài ngày, thành Bắc đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, tuyết rơi nhanh mà nhiều, trong vòng một đêm cả thành phố đều bị che phủ bởi một tầng tuyết trắng thật dày.
Nhiệt độ không khí cũng đột nhiên hạ xuống đến âm mười mấy độ, cho nên khoảng thời gian này, ngoại trừ đi hẹn hò với Thẩm Mộ Ngạn, trên cơ bản Cố Phán đều trốn ở trong nhà.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm.
Cố Phán vẫn còn nhớ, trước đó lúc Thẩm Mộ Ngạn đè cô xuống ở trong phòng cho khách, đã nói một câu không hiểu ra sao kia.
Cô cho là anh muốn đón giao thừa cùng với mình, cho nên sáng sớm sau khi thức dậy, thì đã sớm gửi Wechat cho anh.
【 Wechat 】 Cố Phán: Con cáo nhỏ gõ cửa. jpg
【 Wechat 】 Cố Phán: Anh đến công ty chưa? Hay là đi họp rồi?
Cố Phán gửi xong câu này, thì lại nhìn đồng hồ, 8:30 sáng, theo lý thuyết chắc hẳn Thẩm Mộ Ngạn mới đến công ty không lâu?
Quả nhiên, một giây sau, người bên kia đã trả lời tin nhắn ——
【 Wechat 】S: Vừa tới, còn chưa họp.
【 Wechat 】 Cố Phán: Khụ, bản tiểu thư biết hôm nay ngươi rất muốn ta ở cùng ngươi, cho nên sớm nói với ngươi một tiếng. Chờ một lát ta sẽ đến tìm ngươi! Nhớ chuẩn bị tốt đồ ăn vặt tiếp giá!
Bên phía Thẩm Mộ Ngạn sáng lên dòng chữ "Đối phương đang viết" một hồi lâu, cuối cùng, anh lại chỉ trả lời lại có một từ ——
【 Wechat 】S: Được.
Cố Phán cười trộm, cô có thể đoán được, tên xấu xa này nhất định là muốn nói ăn đồ ăn vặt không tốt cho thân thể, muốn phát huy phong cách bạn trai theo kiểu giáo viên chủ nhiệm của anh, nắm lấy cơ hội giáo dục cô một trận.
Nhưng nghĩ đến cô có thể sẽ bởi vì những lời kia mà nổi cáu, nên cuối cùng vẫn xóa đi không gửi nữa.
Tuy có lúc bận rộn, nhưng có lúc ngẫm lại lại cảm thấy rất buồn cười.
Cố Phán ở trong chăn vui vẻ lăn hai vòng, lại lướt qua mấy cái Weibo chậm chạp tỉnh táo lại, rồi đứng dậy xuống giường.
Ở dưới nhà, hai ông bà nhà họ Cố đã dậy từ sớm, Cố An Nam hôm nay cũng chẳng mấy khi không đi đến công ty ngay từ sáng sớm, đang ăn sáng cùng hai ông bà.
Thấy Cố Phán đi xuống, bà Cố không có khí thế gì trừng cô một chút, "Cả nhà thì tính ra cháu là dậy trễ nhất đấy, mỗi ngày đều thế này cũng không biết ngượng, nhanh đi rửa mặt đi, sau đó qua đây ăn cơm."
Cố Phán bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cháu là đứa không nghề nghiệp mà, cả ngày rảnh rỗi ở nhà dậy sớm như thế làm gì chứ."
Lời này chẳng qua cô nhiều lắm cũng chỉ dám nói như vậy thôi, nếu thật truyền đến tai bà nội, phỏng chừng bà sẽ lập tức để anh trai sắp xếp cho cô một chức vị gì đó.
Cô không được làm việc mình thích thì cũng thôi, không muốn đi làm việc mình chán ghét.
Đơn giản đánh răng rửa mặt xong, Cố Phán lại lạch bạch chạy trở về phòng ăn.
Ông Cố nhìn cháu gái, thấy thế nào cũng thích, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, mắt cũng cười híp lại thành một vòng cung.
"Hôm nay Phán Phán đi dạo phố với bà nội cháu đi, cuối năm rồi, bảo bà nội mua cho cháu mấy bộ quần áo mới, để bà ấy tiêu tiền đi."
Thật ra thói quen này đã sớm có rồi, ngày cuối năm mỗi một năm Cố Phán cũng đều sẽ dạo phố cùng bà nội, không chỉ mua cho mình mấy đồ mới hợp thời, mà cũng sẽ giúp bà nội mua thứ gì đó cho ông nội và anh trai cô.
Nhưng hôm nay...
Cố Phán hơi ngập ngừng, thay đổi rất nhỏ trong biểu cảm của cô bị bà Cố nhìn thấy hết.
Bà Cố vừa bôi mứt hoa quả lên bánh mì, vừa hỏi cô: "Sao thế? Hôm nay cháu có việc à?"
Cố Phán còn chưa kịp nói gì, Cố An Nam ở một bên trái lại là giọng điệu lành lạnh nói thay cô: "Cái này còn phải hỏi thêm nữa ạ? Chắc chắn là có hẹn với ngài Thẩm kia chứ sao ạ."
Cố Phán không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Bà Cố nhíu mày, rồi hỏi một câu: "Các cháu hẹn mấy giờ?"
"... Chưa nói ạ."
"Thế thì đi mua đồ với bà trước, thuận tiện cháu cũng chọn một món quà cho Tiểu Thẩm. Năm mới, cậu ta không có người nhà nào giúp đỡ lo liệu, cháu làm bạn gái nên quan tâm nhiều hơn chút."
Cố Phán nghe xong lời này, cũng cảm thấy có lý, không xoắn xuýt nữa, ăn cơm xong tùy tiện phối hợp bộ quần áo, trang điểm nhẹ rồi cùng bà nội ra cửa.
Vốn dĩ Cố Phán tính toán rất chu toàn, cô chỉ lấy ra hai ba giờ dạo phố cùng bà nội, sau đó chọn xong đồ nên mua thì nhanh chóng đi đến chi nhánh Thẩm thị tìm Thẩm Mộ Ngạn.
Nhưng ai mà ngờ được, đại tiểu thư Cố rất lâu chưa đi dạo phố, hào hứng thoáng cái nổi lên, không ngừng mua mua mua mấy tiếng đồng hồ, đến cơm trưa cũng chẳng để ý ăn, lại theo bà nội đi đến một cửa hàng khác.
Lúc đang chọn quần áo cho anh trai, cô mới chợt nhớ tới chuyện cũng phải chuẩn bị quà cho Thẩm Mộ Ngạn.
Cô lấy điện thoại ra, vốn định trực tiếp hỏi Thẩm Mộ Ngạn thích gì, nhưng lại thấy kiểu này quá là không có cảm giác ngạc nhiên.
Thế là cô ngẫm nghĩ giây lát, sau cùng gửi Wechat cho chị em tốt ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ đang chọn quà ở cửa hàng, cậu nói xem tớ tặng cho anh trai cậu cái gì thì được? Quần áo anh ấy không thiếu, mua đồng hồ hay là cài tay áo thì thế nào?
Đổng Thiện Thiện ở bên kia trả lời rất nhanh ——
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:???
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Chị em này, đừng nói là hôm nay cậu mới nhớ tới chuyện mua quà cho anh cả nhà tớ đấy! Ngần ấy ngày cậu đều đang làm gì hả?! Này cũng quá là nước đến chân mới nhảy rồi!
Cố Phán có phần không hiểu ——
【 Wechat 】 Cố Phán:? Cậu đang nói gì thế? Quà năm mới mà thôi, chẳng lẽ tớ còn phải chuẩn bị trước một tháng à?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:????
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Chị em này, cậu nghiêm túc đấy à?!
【 Wechat 】 Cố Phán:...?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Hôm nay là sinh nhật của anh cả nhà tớ đấy! Cậu thế mà không nhớ à?!
Cố Phán khẽ giật mình, sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật Thẩm Mộ Ngạn?
Trong đầu cô thoáng chốc lại nhớ tới tư liệu có liên quan tới Thẩm Mộ Ngạn mà trước đó vì làm trợ lý cô lấy được ở chỗ Lý Trì.
Trong đó hình như đúng là có ngày sinh của anh, lúc ấy cô còn cố ý tra xét chòm sao, lúc biết được anh là chòm Ma Kết, còn lên Baidu hỏi thăm cư dân mạng, làm thế nào hẹn hò với Ma Kết nữa.
Trong lúc nhất thời cô có chút chán nản, chuyện khác thì cô nhớ rõ lắm, sao duy chỉ có một chuyện quan trọng nhất này, ngược lại là quên sạch sành sanh.
Chắc hẳn ngày đó, anh đè cô xuống nói ra lời kia, cũng là muốn nhắc nhở cô chuyện này.
Cô còn ngu ngốc cho rằng Thẩm Mộ Ngạn là muốn đón giao thừa cùng cô mà thôi.
Nhưng hôm nay sao chuyện gì anh cũng không nói chứ, cô không đi qua đó, sao anh cũng không gọi điện thoại tới?
Bây giờ đột nhiên bị chị em tốt nhắc tới, khiến trong lòng Cố Phán vừa sốt ruột vừa áy náy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới phải.
Cách hai giây, Đổng Thiện Thiện lại gửi tới một tin nhắn ——
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Lúc trước không phải tớ đã hỏi cậu rồi à, cậu còn bảo hôm nay ở cùng với anh cả nhà tớ mà.
【 Wechat 】 Cố Phán:... Tớ chỉ đơn thuần cho là hôm nay cùng nhau đón giao thừa mà thôi.
【 Wechat 】 Cố Phán: A a a a a, làm sao giờ, anh cậu chắc chắn tức giận, không thì sẽ không cả ngày đến một cuộc điện thoại, một cái Wechat cũng không có!
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Tớ cảm thấy cũng nên tức giận, nếu là tớ tớ cũng tức giận. Mấy ngày này hẳn là cậu đã nói với anh ấy chuyện hôm nay cùng đón năm mới chứ gì, anh ấy lầm lì ít nói như vậy, có chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng. Anh ấy chắc chắn cho là cậu biết hôm nay là sinh nhật anh ấy...
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Ai mà ngờ được, đại tiểu thư Cố cậu thế mà chỉ nhớ kỹ chuyện đón giao thừa, trực tiếp quên béng mất sinh nhật của bạn trai.
【 Wechat 】 Cố Phán: Đừng nói nữa, chị em đã bắt đầu quỳ xuống sám hối ở trong lòng rồi đây này.
【 Wechat 】 Cố Phán: A a a a a, không nói nữa, tớ phải nhanh đi đến công ty tìm anh ấy. Ban đầu đã đồng ý hôm nay tới sớm một chút, nhưng là đến lúc đó bị bà nội kêu đi ra ngoài dạo phố, kết quả vừa lượn một cái đã lượn đến tận bây giờ.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: [ đốt nến ]
Cố Phán không trả lời nữa, mắt nhìn thời gian, đã hơn ba giờ chiều rồi.
Không thể lại kéo dài, cô suy nghĩ lát nữa nên dùng biện pháp gì dỗ dành người đàn ông kia, sau đó vội vã chào tạm biệt bà nội.
Bà Cố thấy cháu gái nhỏ gấp gáp như vậy, vội vàng hỏi: "Sao thế? Sao đột nhiên gấp gáp như vậy hả?"
Cố Phán biết nếu mình không nói thật, nhất định bà nội sẽ lo lắng.
Thế là ngẫm nghĩ giây lát rồi rầu rĩ mở miệng: "Cái đó, bà nội à, hôm nay hình như là sinh nhật Thẩm Mộ Ngạn, nhưng bị cháu quên mất..."
Bà Cố khẽ giật mình, thoáng chốc, vỗ nhẹ cánh tay cô một cái.
"Cháu bảo bà nói cháu cái gì mới phải đây! Hẹn hò với người ta thì phải để ý nhiều hơn chút, trước kia cháu tùy ý đã quen thì thôi, sao giờ còn có thể sơ ý như thế hả!"
Từ sau khi bà nội Cố tiếp nhận Thẩm Mộ Ngạn, thiện cảm với đứa cháu rể tương lai này liên tục tăng lên. Nhất là hơn mười ngày ngắn ngủi sau khi tới nhà, đối phương thỉnh thoảng sẽ phái người đưa cái này tới, cái kia tới, tuy không phải đồ gì quý giá, nhưng thắng ở hiếm lạ, thắng ở tấm lòng.
Về sau bà Cố cũng sẽ liên tưởng đến những sự việc phiền lòng kia của nhà họ Thẩm, cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn cũng không dễ dàng.
Mỗi lần Cố Phán đi ra ngoài hẹn hò với anh, bà đều sẽ nhắc nhở Cố Phán không được giở tính tiểu thư, không nên quá tùy hứng.
Nhưng ai có thể đoán được, trí nhớ của đứa cháu gái này lại kém như vậy, đến chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên.
Nghĩ tới đây, bà Cố lại hỏi: "Thế cháu nghĩ xong lát nữa gặp được cậu ta thì làm thế nào chưa?"
Thật ra trong lòng Cố Phán đã có ý tưởng, bị bà nội hỏi tới, thật lâu sau cô mới gật gật đầu.
"Cháu biết làm thế nào, bà không cần lo lắng đâu ạ." Nói xong, vội vàng đem bao lớn bao nhỏ trong tay giao hết vào trong tay bà Cố, "Vậy, bà nội à, cháu đi trước đây! Mấy thứ này chờ lát nữa bà để lái xe qua đây xách giúp bà nhé!"
-
Chi nhánh Thẩm thị.
Trong phòng họp, mọi người cảm nhận được rõ ràng khí áp càng ngày càng thấp, ai cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Người quản lý đang báo cáo tiến trình của dự án ở phía trước, trên cơ bản đến ánh mắt cũng không liếc về phía Thẩm Mộ Ngạn đang ngồi ở chủ vị bên kia, tốc độ nói muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, chỉ muốn sớm nói xong nội dung trong Power Point, nhanh chóng dời lực chú ý của tổng giám đốc bọn họ trên người mình đi.
Giờ phút này Thẩm Mộ Ngạn chỉ yên tĩnh ngồi ở nới đó, chân dài hơi xếp chồng lên nhau, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, biểu cảm nhìn còn lạnh hơn ngày thường.
Người trong phòng họp đều thấp thỏm chỉ sợ mình trêu chọc ông lớn này, nhưng chỉ có Lý Trì đứng ở một bên biết, tâm tư của tổng giám đốc nhà anh ta, căn bản không ở trong phòng họp.
Lý Trì cũng thấy quái lạ, theo lý thuyết lấy quan sát của anh ta mấy ngày này, cô Cố hẳn là không làm ra chuyện gì mà.
Hơn nữa anh ta đã cho đối phương tư liệu, cô Cố hẳn là đã sớm biết hôm nay là sinh nhật tổng giám đốc, buổi sáng anh ta cũng nhìn thấy tổng giám đốc gửi tin nhắn với cô ấy, sao cuối cùng lại cả ngày không thấy bóng người đâu?
Tổng giám đốc nhà anh ta cũng thật là, người ta không đến, anh cũng không nói một lời, cứ cố chấp mà chờ. Bản thân chịu đựng, cũng khổ những người làm công bọn họ ở bên cạnh anh.
Người của chi nhánh không làm việc cùng Thẩm Mộ Ngạn, lá gan cũng không lớn bằng người ở tổng công ty.
Vốn dĩ đoạn thời gian gần đây, bởi vì tình cảm với cô Cố rất thuận lợi, tổng giám đốc mặc dù vẫn là không thích cười lắm, nhưng ít ra không hề bày ra cái mặt lạnh.
Nhưng hôm nay, điệu bộ này...
Đừng nói các nhân viên của chi nhánh, đến cả Lý Trì cũng hơi sợ hãi.
Mọi người thật vất vả chịu đựng đến lúc tan họp, nhóm quản lý cấp cao thở phảo nhẹ nhõm, Lý Trì lại khổ hết sức.
Anh ta đi theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, cũng không dám thở mạnh.
Chỉ chốc lát, liền nghe thấy người đàn ông ở bên cạnh bỗng nhiên chủ động mở lời ——
"Người đến chưa?"
Lý Trì thoáng nghẹn, chần chờ một hồi lâu, mới chọn một cách uyển chuyển nhất nói: "Trợ lý bên trên chưa liên lạc với tôi, hẳn là vẫn chưa tới."
Lúc Lý Trì đi theo tổng giám đốc nhà anh ta xuống tầng dưới họp, đã cố ý dặn dò trợ lý trên đó, một khi cô Cố tới, thì lập tức thông báo với anh ta.
Mấy ngày này Cố Phán cũng không ít lần chạy đến chi nhánh, gần như chỉ cần hẹn hò với Thẩm Mộ Ngạn, thì sẽ đến công ty chờ anh kết thúc công việc.
Cho nên mấy trợ lý kia đều biết cô, mỗi lần thấy cô tới, khí thế của tổng giám đốc sẽ ôn hòa hớn chút, bọn họ cũng rất cảm kích.
Mà nghe xong lời Lý Trì, biểu cảm của Thẩm Mộ Ngạn không có gì thay đổi. Nhưng Lý Trì rõ ràng cảm nhận được, khí lạnh quanh người tổng giám đốc càng nhiều hơn.
Anh ta kêu cha gọi mẹ ở trong lòng, không ngừng cầu nguyện tin tức cô Cố nhanh đến, nếu không toàn bộ chi nhánh hôm nay đều sắp vì cô mà ngập trong một tầng áp suất thấp rồi.
Sau đó đi đến tầng trên, một mình Thẩm Mộ Ngạn đi vào văn phòng.
Sau khi anh trở về thì lướt qua bàn làm việc đi đến trước cửa sổ sát đất.
Bên ngoài tuyết nhỏ đang phất phới tung bay, cả thành phố đều trắng đến lóa mắt, hoàng hôn nặng nề nơi chân trời, ánh mặt trời bị che lại bên trong tầng mây, không lộ ra một chút dấu vết nào.
Thẩm Mộ Ngạn đứng một lát, trong tay cầm di động, thoáng do dự rồi mở khóa màn hình.
Wechat mở ra, đầu ngón tay ấn ấn dừng dừng ở bên trên, cuối cùng cũng không gửi cái gì, một lần nữa ấn tắt màn hình.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt anh lại nhiều thêm một tầng. Anh xoay người lại, một lần nữa đi đến trước bàn làm việc, dự định tiếp tục làm tiếp mấy việc vừa nãy chưa làm xong.
Nào ngờ, vừa kéo ghế ra, còn chưa ngồi xuống, bỗng nhiên nhìn thấy bên dưới bàn làm việc có một người đang trốn.
Cô bé vẫn nhảy nhót trong đầu anh cả ngày nay, giờ đang ngồi xổm ở bên dưới bàn làm việc, trong tay cô đang cầm mấy tờ giấy A4, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên, trông mong nhìn Thẩm Mộ Ngạn.
Thấy tầm mắt anh dừng lại trên người mình, cô gái nhỏ bắt đầu lật giở tờ giấy trong tay, nhấc tờ giấy trống không ở trên cùng lên, lộ ra tờ kế tiếp có chữ.
【 Em sai rồi, em sám hối. 】
Cảm thấy người đàn ông nhìn cũng được kha khá rồi, cô lại lần lượt giở ra phía sau, từng tờ từng tờ một.
【 Em chỉ nhớ hôm nay phải đón năm mới cùng anh, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng hơn... 】
【 Anh phạt em đi, hôm nay em tuyệt đối sẽ không phản kháng! 】
【 Đừng giận nữa mà, có được không? 】
Lúc Cố Phán giở đến đây, cô nhìn Thẩm Mộ Ngạn, con ngươi đen nhánh chớp hai cái.
Phút chốc, cô xốc trang giấy phía trước lên, lại lộ ra tờ phía dưới.
【 Quà sinh nhật mà nói, em dự định tặng bản thân mình cho anh... 】
【 Được không? 】
Lật hết một trang cuối cùng, Cố Phán liền xê dịch hai bước đi ra từ bên dưới bàn.
Ngay trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, cô quấn một cái dây lụa đã sớm cột thành nơ con bướm lên cổ tay.
Sau đó, hai cổ tay giam lại cùng một chỗ, sáp lại gần bên phía Thẩm Mộ Ngạn, giơ lên thật cao, túm lấy ống tay áo của anh.
Cô gái nhỏ vẫn ngồi xổm trên mặt đất như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi ngước lên, ánh mắt ướt sũng, mang theo lấy lòng cùng yếu ớt.
"Ngài Thẩm, đến mở quà sao?"