Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 72

Cậu nhếch môi lên, nhìn mẹ mình với khuôn mặt tiu nghỉu.

"Ý mẹ là như thế nào?"

"Không có, không có như thế nào cả. Tay sao rồi? Con không cần làm việc gì hết. Con trai, con mau lấy đồ trong tủ ra ăn sáng đi. Lát mẹ nấu cơm rồi gọi con xuống ăn."

Hoàng gật gật đầu. Xách một túi sữa từ trong tủ ra, chào mẹ rồi bước lên phòng.

Cậu vớ lấy chiếc điện thoại dưới đuôi giường. Messenger có tin nhắn đến.

: trò ngoan, tay đau như thế nào rồi?

Ha ha, lão Long đầu hói bày đặt nhắn tin qua mess cơ. Hoàng cười lăn lộn, cũng tiện tay gõ vài chữ.

: con đỡ rồi, thầy yên tâm, vết cắt đã lành lại hẳn.

: thế thì tốt. Có chuyện gì nhất định con phải báo cho thầy đấy. Biết chưa?

: dạ. Ok Ok.

Mấy cái biệt hiệu trong mess đều do Hoàng đặt cả.

"Hoàng, sao thầy mày lại là Thôi Chấn Long?"

Lão Long đầu hói nhìn chiếc điện thoại cảm ứng, tay lướt lướt, xoa quả trán như sân bay, nhíu mày nhìn Hoàng.

Lão lúc ấy mới mua quả điện thoai cảm ứng, ha ha. Không biết ai xui dại lão, nói quả 1280 kia lỗi thời rồi, lão bực mình quá, chạy ra tiệm mua ngay. Về nhà bị mợ Liên chửi cho một trận. Cam tội mua đồ không hỏi ý kiến mợ.

Hoàng nghe lão hỏi xong, phụt cười. Nhưng cũng không quên ngặt lại giải thích.

"Ơ kìa thầy. Thầy không biết Thôi Chấn Hồ trong bộ phim chưởng gần đây thầy trò chúng ta xem à? Cái thằng đẹp đẹp trai hay múa kiếm với trèo tường ấy. Mặc cái áo màu tím hành hiệp trượng nghĩa ấy. Đấy, thầy của con có khi còn phong độ oai lẫm liệt hơn thằng kia, nên gọi thầy là Thôi Chấn Long là đúng nhất rồi còn gì nữa?!?"

Lão Long đầu hói nghe xong, cười hí hí, quay qua xoa đầu Hoàng, tiện thể bước xuống dưới nhà phụ mợ Liên nấu cơm.

"Trò ngoan, ha ha, tốt tốt. Đúng vậy. Thầy mày là con người hành hiệp trượng nghĩa, phong độ đầy mình. Thôi Chấn Long, Thôi Chấn Long, Thôi Chấn Long..."

Hoàng nhìn thấy bóng thầy Long đi mà không nhịn nổi cười.

"Phụt... Muâhhaaaaaa..."

Đến tận bây giờ đã là gần hai tháng, lão Long kia thực tế là vẫn không hiểu được Thôi Chấn Long nghĩa là gì.

Cậu nhìn lại biệt hiệu trong mess, nước mắt chảy giàn rụa ra, ôm bụng xuống giường. Không thể nhịn nổi cười mất.

Thôi Chấn Long đại hiệp.... Là Long Thối Chân há há há....

Cười đến không thở được tầm một phút, Hoàng giật mình nhìn lại điện thoại.

Có tin nhắn đến.

Từ Đoàn Khanh Khanh.