Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 47: Mèo Của Ngài Có Chút Sai Sai (1)

Chờ đến khi Trình Tiểu Mễ tỉnh lại thì cô đã cùng Sen nhà mình ngồi trên chiến hạm loại nhỏ, đây là muốn đi đâu vậy?

“Meo?” Đi nơi nào, trẫm mệt quá, không muốn đi tới đi lui.

Thống đốc đại nhân thấy tiểu sủng vật nhà mình tỉnh lại thì rất vui, vật nhỏ ngày thường vừa chạm vào liền tỉnh không ngờ bây giờ nó lại thích ngủ đến mức này. Vì thế duỗi tay sờ sờ đầu cô, đương nhiên cũng không trả lời được câu hỏi của cô mà tiếp tục hướng tới nhà Scott, tới đó rồi phải tìm người kiểm tra giúp nó, nếu không trong lòng anh cứ cảm thấy bất an.

Thật vất vả mới tới nhà họ Scott, mới vừa đi vào liền có người báo nguyên soái đại nhân đã tới rồi, hy vọng anh đi gặp.

Thống đốc Reuel nhìn thoáng qua mèo của mình thật sự không nỡ buông ra, vì cứ vừa buông ra liền gây chuyện, nhưng dù sao cũng phải để nó đi kiểm tra một chút.

Bỏ đi, nguyên soái thí sao chứ, để ông ấy đợi chút đi.

Dù sao người anh sắp xếp cũng tới rồi, qua làm kiểm tra cho mèo con chút trước rồi tính.

Cho nên thống đốc Reuel dứt khoát bỏ qua mệnh lệnh của nguyên soái mà đi thẳng đến nơi đã sắp xếp cho nhóm thú y, lúc này họ đã dọn xong các loại dụng cụ chỉ chờ thống đốc đại nhân đưa mèo tới. Thấy anh lại đây liền đều hành quân lễ, thống đốc đại nhân khoát tay nói: “Mau tới đây kiểm tra, đến giờ nó vẫn chưa ăn gì, ăn rồi cũng nôn ra.”

“Vâng.” Bọn họ muốn lấy máu trước xem có bệnh chủng gì không rồi mới tiến hành kiểm tra khác.

Lúc rút máu Trình Tiểu Mễ liền sợ hãi, cô sợ nhất là vô duyên vô cớ bị đâm đệm lót được không vậy, hơn nữa giờ cô không dám liếʍ móng vuốt mình nữa, cứ thấy có mùi gì đó. Cho nên vừa thấy đã có người tới liền meo một tiếng nhảy lên vai thống đốc đại nhân, người nọ động thủ liền nhảy xuống rúc qua một bên, trong miệng phát ra tiếng uy hϊếp.

“Chỉ là kiểm tra cho mi thôi, mèo con lại đây.” Thống đốc Reuel có chút không biết nói sao, đứa nhỏ này nhớ ăn cũng nhớ đánh, từng bị kim chích vẫn nhớ đến giờ.

Thông minh thì thông minh, nhưng cũng không thể để nó cứ vậy mãi không kiểm tra được.

Anh muốn giúp nhóm thú y bắt cô lại, nhưng lần này ngay cả lời anh Trình Tiểu Mễ cũng không nghe, một trận binh hoảng mã loạn sau mới bắt được mèo đang tung tăng nhảy nhót. Nhóm thú y đầu đầy mồ hôi, bọn họ đồng thời cảm thấy mèo này thật là hung dữ, lợi hại cả hổ, trên người họ toàn là vêt cào được không, siêu hung dữ luôn.

Hơn nữa bắt được rồi còn chưa kịp đâm kim, mèo ta đã gào lên, thống đốc đại nhân của bọn họ liền phóng ra khí lạnh, khiến họ không khỏi lạnh lẽo đến cả người phát run, kim lấy máu cũng sắp cầm không nổi nữa.

“Meo……” Có điêu dân muốn hại trẫm kìa, Sen à anh không thể làm đồng lõa.

Đôi mắt ngập nước làm người đau lòng liếc nhìn thống đốc đại nhân một cái.

Bình thường thống đốc Reuel gϊếŧ người mắt cũng không chớp một cái, giờ thấy cô như thế lại không đành lòng nhìn tiếp, lập tức nhắm hai mắt mình lại nói: “Nhanh lên.”

Sau một tiếng hét thảm, Trình Tiểu Mễ như bị mất sức nấp trong lòng thống đốc Reuel, ủy khuất muốn khóc.

Thống đốc Reuel vừa nhìn đã bị ánh mắt u oán có như không của mèo nhà mình làm cho tâm mềm nhũn, ôm cô xoay hai vòng trên mặt đất nghẹn ra một câu: “Không đau nha.”

“Meo.” Anh bị đâm thử xem, đau muốn chết.

Trình Tiểu Mễ trừng mắt liếc anh một cái, quyết định ngủ không để ý tới bọn họ.

“Kết quả kiểm tra phải mất bao lâu?” Thống đốc đại nhân hỏi.

“Đại khái cần mười mấy phút ra kết quả, nếu máu không có vấn dề gì thì cái khác cũng không quan trọng.” Nhóm bác sĩ Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật Quý Hiếm nói như vậy, bọn họ cực kỳ không thích nhóm thuộc hạ của thống đốc đại nhân, vì mấy người đó cứ luôn gọi bọn họ vì thú y.

Họ mới không phải thú y, họ là nhừng người phục vụ loài vật quý hiếm, không phải phục vụ nhóm thú.

Nhưng thống đốc đại nhân lại nói: “Vậy nhanh lên đi, còn nữa, chuẩn bị cho nó chút đồ ăn luôn.”

Đây là dùng bọn họ như thú y rồi, chắc chắn là như vậy.

Đợi qua mười phút, sau khi trải qua kiểm tra liên tiếp bọn họ cuối cùng ra kết luận. Tiểu sủng vật này trừ có chút mất nước ra thì cái mặt khác đều khá tốt, mà đồ ăn đưa tới cũng khá ngon, tiểu sủng vật rất nể tình ăn mà không nôn, chỉ là vẫn thích ngủ như cũ.

“Mất nước?”

“Chúng tôi cảm thấy có thể là nó có chút phản ứng quá kích với vũ trụ, có lẽ ngủ hai ngày sẽ hết thôi.”

“Ừm.” Vậy là tốt rồi.

Thống đốc đại nhân vuốt ve hai cái, nhưng bên kia lại muốn bắt đầu làm kiểm tra nội tạng cơ thể.

Thế nhưng lúc này bên ngoài có người nói: “Thống đốc đại nhân, nguyên soái đại nhân lệnh anh đi qua, nếu tiếp tục không đi ngài ấy sẽ tới cắt ngang lần trị liệu này.”

“Bắc Thần.”

“Vâng.”

“Tử thủ nơi này cho tôi, kẻ nào dám đến quấy rầy trị liệu hoặc là gây bất lợi với nó thì cậu hẳn là biết phải làm gì rồi.”

“Vâng.”

Bắc Thần cảm thấy, mình người là duy nhất biết chuyện tiểu sủng vật người ta thật ra là nữ thần của thống đốc đại nhân này. Nếu ngay cả nữ thần của thống đốc đại nhân mà mình cũng không bảo vệ được, vậy anh đã không cần làm một quân nhân.

Mà thống đốc Reuel chỉ có thể đơn độc đi gặp nguyên soái Ian, lúc này ông ấy đang ngồi ngay ngắn ở nơi đó, thái độ cực kỳ lạnh lẽo.