Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 44: Đại Chiến Thắng Lợi

Ian nguyên soái muốn có tiếng nói với tinh tế các phương, cho nên tất nhiên cảm thấy cháu trai cho bớt gây chuyện cho mình chút càng tốt.

Nhưng đồng thời cũng không hy vọng anh quá thành thật, dù dao Già Nạp Tinh vẫn phải chứng minh với bên ngoài mình có bao nhiêu mạnh mẽ.

Thống đốc Reuel thật sự quá hiểu ông nội mình, còn không phải là vờ ra vẻ không cho anh đánh, lại chờ đánh xong thì ông ấy tới thu hoạch thành quả sao? Không sao hết, anh cũng chẳng quan tâm mấy điều đó, giờ trừ mèo nhà mình ra thì anh không muốn nghĩ tới cái gì nữa cả.

Thôi được, anh thừa nhận bóng dáng cô gái kia vẫn sẽ thường thường xuất hiện trong đầu anh, dù sao cũng là người con gái đầu tiên xảy ra quan hệ với mình, nói không nhớ thương là giả.

Tướng quân chuẩn bị một chút, sau đó anh dự định tự mình công kích Lang Nhân Tinh, nhất định phải thu thập những người đó. Nhưng bận xong lúc về phòng mình thì phát hiện tiểu sủng vật nhà anh lại không giống với trước phóng qua đón mình về mà là yên tĩnh ngủ trên giường, vẫn chưa nhúc nhích.

Không phải là có vấn đề gì rồi đấy chứ?

Anh vội đi qua kéo cái đầu nhỏ nhô lên của đối phương, thấy đôi mắt u lam kia mở ra nhìn anh một cái, sau đó lười nhác duỗi người khò khè hai tiếng như đối phó rồi lại ngủ tiếp.

Anh thấy vậy nhíu mày, buồn ngủ vậy sao, có phải mới đi quậy về không. Nhưng nhìn dưới nhà hình như cũng không có dấu vết lộn xộn nào. Hay là hôm qua mình muốn quá nhiều lầm làm tinh thần lực của tiểu sủng vật chưa kịp hồi phục lại?

Nghĩ một chút thống đốc Reuel liền dán trán mình lên trán mèo, sau đó anh cảm giác được đối phương cự tuyệt, có thứ gì vỗ nhẹ nhẹ trán anh hai cái đẩy anh ra, đây là ý không cho anh tiến vào tinh thần hải của nó?

Trong lòng có chút khó chịu, cảm giác như là cầu hoan bị cự tuyệt vậy. Thống đốc đại nhân hầm hừ đi tắm rửa một cái, lúc quay ra thì tiểu sủng vật vẫn duy trì tư thế cũ —— ngủ.

Không được, không thể để nó ngủ.

Thống đốc Reuel duỗi tay bế lên cô đi ra ngoài, Trình Tiểu Mễ vẻ mặt mơ hồ nâng đầu lên nhìn, mình không muốn ra đi bộ đâu, đây là có chuyện gì sao?

Kết quả thống đốc đại nhân đưa cô tới phiến cây xanh trong vườn, sau đó đặt cô trên cỏ. Thời gian trước bọn họ vẫn luôn sống dã ngoại, thống đốc đại nhân cho rằng tiểu sủng vật nhà mình nhớ cuộc sống như vậy nên mới đưa cô ra đây.

Nào biết hôm nay dù cho nó xuống đất thì vẫn ngáp dài, nhưng lại giống như vì đối phó anh mà đi đi lại lại khắp nơi, cuối cùng ngừng ở nơi thống đốc đại nhân chuẩn bị quần áo giày dép cho phu nhân tương lai.

Trình Tiểu Mễ huơ đuôi to xù của mình nghĩ: Đống quần áo thật sự là quá lớn, giày này cũng không nhỏ, cô căn bản là không mặc được mà.

Thật ra tuy rằng dung lượng não của mèo hữu hạn, nhưng cô cũng biết gần đây thống đốc đại nhân căn bản là không có người phụ nữ nào cả, anh chuẩn bị tất cả những thứ này chẳng qua là để cho nữ thần tương lai của mình thôi, đáng tiếc không nghĩ tới nữ thần thành một con mèo, thật đáng thương.

Trình Tiểu Mễ Mà đã biến thành người hiện tại có một ý tưởng, đó chính là rất có thể cô sẽ lại biến thành người được nữa, chẳng qua không biết là khi nào thôi. Chẳng lẽ còn phải đợi kỳ động dục lần sau sao?

“Người đâu, dọn dẹp mấy thứ này đem ném đi.” Thống đốc đại nhân cảm thấy nhìn mấy đồ này chỉ thêm phiền, dù sao giờ nữ thần của mình là mèo, thời gian chuẩn bị những thứ này không bằng ở đây chơi với mèo còn thực tế hơn.

“Meo.” Sao lại ném, sửa lại vẫn có thể mặc mà. Hơn nữa quần áo còn xinh đẹp như vậy nữa.

Trình Tiểu Mễ duỗi móng vuốt ra, kết quả quần áo bị cô cào ra mấy đường.

Vội vàng thu vuốt, từ khi nào mình trở nên hung tàn như vậy?

Duỗi móng vuốt xem, nghĩ một chút đã hiểu, vì mình đã trưởng thành, lại thời gian dài không cắt móng tay nên mới có thể như vậy sao? Mà cô cảm thấy sức lực mình cũng lớn hơn luôn.

Vì chứng thực ý nghĩ của mình, cô quyết định leo cây.

Chỗ này của thống đốc đại nhân cái khác không có nhưng cây cối rất nhiều, cô lập tức chọn một cái cây rồi vèo vèo vèo leo lên. Lúc còn trong rừng rậm tuy cô cũng lên cây nhưng chỉ có thể bò được một nửa, mà giờ cô đã có thể lên được tới ngọn cây.

Ngồi xổm trên đó suy xét, mình hình như đúng thật là lợi hại hơn chút rồi. Nhưng mà đang cảm thán thì vừa cúi đầu lại chỉ còn mỗi xúc động muốn mắng người, meo, cao như vậy cô làm sao mà xuống đây.

Giờ mới biết được mấy con mèo ngu sao cứ luôn lên đã rồi không xuống được, đó là vì đi lúc lên chỉ lo cảm thụ kɧoáı ©ảʍ bò cao, chờ bò lên rồi mới biết được cái gì gọi là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

“Meo meo meo.” Sen mau tới cứu trẫm, không xuống được.

Thống đốc đại nhân nhìn cô như vậy thì có chút cạn lời, không phải đã động dục rồi ư, sao vẫn còn bướng bỉnh như vậy chứ, quả nhiên vẫn chỉ là con mèo con.

Nghĩ có lẽ nó động dục tâm trạng sẽ không tốt, chẳng trách mấy người bên Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật Quý Hiếm cứ xin gặp anh mãi, thì ra là để cho mèo nhà anh tìm đàn ông…… Không phải, là tìm phối ngẫu.

Này tuyệt đối không được, mèo là của mình, ai đều đừng mơ động tới nó.

“Đợi ở đó, ta tới đỡ mi.”

Trình Tiểu Mễ liền nằm bò ở đó chờ, vừa huơ đuôi vừa chờ Sen nhà mình bò lên cứu. Nào biết người ta không phải bò mà là nhảy á, trực tiếp đứng trên nhánh cây đối diện cô, duỗi tay nói: “Nhảy qua đây.”

Trình Tiểu Mễ suy xét một chút, sau đó vẫn rất tín nhiệm Sen nhà mình mà nhảy qua.

Nhưng không ngờ thống đốc đại nhân lại không đi xuống, anh ngồi trên cây vuốt lông cô nói: “Ta muốn tấn công Lang Nhân Tinh, vốn dĩ hẳn là nên để mi lại trong thành, nhưng mà ta không yên tâm, bởi vì vừa hình như cứ vừa rời khỏi một chút là mi liền sẽ xảy ra chuyện.”

“Meo.” Vậy là anh không hiểu rồi Sen à, đây là tiểu chuẩn của nữ chủ đó.

“Chẳng qua có một yêu cầu, mi không thể tùy tiện để bản thân rơi vào nguy hiểm, bất kể có chuyện gì chỉ cần trốn ra sau ta là được, có thể làm được không?” Anh cảm thấy tiểu sủng vật nhà mình nhất định nghe hiểu được.

“Meo.” Có thể, cô sợ nhất là chết.

Nếu Sen nhà mình cũng đã nói thế, vậy Trình Tiểu Mễ liền quyết định muốn cùng anh chinh phục biển sao trời mênh mông, chuẩn bị tâm lý trường kỳ chiến đấu.

Dù sao lúc ở Lang Nhân Tinh cô vẫn luôn cảm thấy những người sói đó rất lợi hại, làm hại bọn họ trốn vào rừng rậm một thời gian lâu mới ra được.

Nhưng mà trăm triệu lần không ngờ là, thì ra chiến tranh tinh tế không giống với tưởng tượng của cô, hoàn toàn không phải cận chiến mà căn bản chính là dựa vào vũ khí vào tinh thần lực song trọng nghiền áp.

Vốn dĩ tinh thần lực người Già Nạp Tinh đã rất mạnh, bọn anh chiêu nạp những người chiến đấu cũng là một ít có lai Già Nạp Tinh, người không có tinh thần lực quả thực rất ít. Mà người sói Lang Nhân Tinh chính thống thì không có tinh thần lực, người lai của bên bọn họ cũng ít, ít nhất gần như không có lai Già Nạp Tinh. Vì thế, đây là cuộc chiến đơn phương bị đánh.

Cơ giáp Già Nạp Tinh ra liền thấy từng chiếc chiến hạm bị đánh nát, mà thống đốc đại nhân bên này không nói một lời chỉ lo đánh người, đối phương yêu cầu liên lạc cũng không để ý tới.

Trình Tiểu Mễ nằm trên đùi anh, ngồi xem Sen nhà mình ngược đối phương.

Chờ ngược cũng được kha khá rồi anh mới tiếp nhận liên lạc từ phía chính phủ Lang Nhân Tinh, đầu sói kia đỏ mắt nói: “Không biết thống đốc đại nhân sao cứ nhất định phải đối đầu với Lang Nhân Tinh tôi?”

Thống đốc Reuel vuốt lông mèo, giờ anh đã không quan tâm chuyện mình vuốt lông mèo người khác sẽ nhìn vào thế nào, dù sao là của nhà mình chứ không phải cướp được.

“Chẳng lẽ anh thật sự nghe phong phanh được chuyện gì sao? Đã đánh tới như vậy rồi bên phía các anh đã tra ra tiền căn mọi chuyện thế nào chưa?”

Thật khí phách.

“Chúng tôi đã nghe nói qua một chút, xin hỏi ngài muốn xử lý như thế nào?”

“Giao mấy tên người sói đó ra, dù sao chuyện này chỉ có lợi với các anh, còn có một tên nửa người sói nữa, thiết nghĩ anh ta cũng không có tác dụng gì với các anh.”

Thống đốc Reuel nói xong lại nói: “Một tiếng suy nghĩ, tính từ bây giờ.”

“Chờ một chút……” Đối phương còn muốn nói gì nữa nhưng thống đốc đại nhân đã ngắt liên lạc, nói: “Mèo con, gần đây có phải mi mập ra không?”

“Meo, méo……” Anh mới mập, cả nhà anh đều mập.

Được rồi, gần đây vì sống quá lười biếng, chỉ chưa tới mười ngày mà có vẻ cô đã mập lên được một vòng nhỉ. Ai bảo Sen nuôi tốt chứ, bữa nào cũng thịt, lại còn có mấy thứ dịch dinh dưỡng ăn dặm nữa, cứ vậy sao mà cô không mập.

“……” Bị sủng vật nhà mình uy hϊếp thống đốc Reuel thế nhưng cảm thấy thật dễ thương, sau đó lại chụp một tấm cô xu lông đăng lên Tinh Võng.

Làm nhóm fan đã lâu không nhận được tình hình của mèo con, mỗi ngày chỉ dựa vào xem ảnh chụp sinh hoạt lúc trước, đột nhiên thấy được tấm hình cận cảnh hại bọn họ lập tức chửi thề.

Má ơi, đây còn là mèo con lúc trước sao, lông này là sao đây, ăn gì mà dài quá vậy, quá tung xoã, quá đáng yêu.

Trời ơi, quả thật là quá xinh. Trước kia cũng đã rất đáng yêu, giờ quả thực là phạm quy luôn mà.

A a a, đuôi to giống như một cái bàn chải nhỏ, chọc tâm can người ta run rẩy rồi.

Các loại thanh âm hâm mộ cùng ghen ghét trên Tinh Võng hết đợt này đến đợt khác, không đến nửa ngày Trình Tiểu Mễ liền thành công hot toàn Tinh Võng một lần nữa.

Về chuyện này cô rất là thỏa mãn, quả nhiên chúng nhân loại ngu xuẩn căn bản không có biện pháp chống cự lực hấp dẫn của bổn mèo, toàn bộ đều quỳ xuống hát chinh phục. Rất tốt.

Vừa lòng liếʍ móng vuốt mình một chút, sau đó cảm thấy hôm nay có hơi không thoải mái, cảm thấy móng vuốt mình giống như dẫm phải phân, mùi vị siêu cấp không tốt. Cô lập tức từ trong lòng thống đốc đại nhân nhảy xuống, nôn hai tiếng dưới đất cạnh chiến hạm, làm cho thống đốc đại nhân hết cả hồn.

Anh lập tức đứng lên cũng không đợi đối phương trả lời, nhẹ nhàng sờ soạng tiểu sủng vật một chút hỏi: “Mi sao rồi”

“Meo.” Không sao, bị mùi của mình xộc tới thôi. Quả nhiên vị giác quá tốt cũng không được, dễ bị hố.

Thống đốc Reuel thấy cô hình như thật sự không sao thì cũng yên tâm, nhưng nghĩ tới trước đây có nghe nói, người cổ địa cầu ở ngoài tinh hà lâu sẽ có chút tác dụng phụ, chẳng lẽ mèo cổ địa cầu cũng vậy?

Nghĩ một chút thấy vẫn nên kết thúc chiến đấu sớm một chút mới được, vừa định để cơ giáp bên ngoài nỗ lực hơn, đánh mạnh hơn thì đối phương đã truyền tin tức nói là đồng ý với đề nghị của thống đốc đại nhân, bên họ đã cho người đi bắt giữ mấy người kia, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.

Thống đốc Reuel gõ mặt bàn nói: “Tôi có việc gấp trở về địa điểm xuất phát, thời gian một ngày, các anh bắt không được những người đó thì đành phải chờ bị diệt tộc.”

“Chúng tôi sẽ phản hồi với Ian nguyên soái về chuyện này, hơn nữa luật pháp tinh tế cấm tiêu diệt một chủng tộc.”

“Thực xin lỗi, pháp luật tinh tế không phải tôi biên soạn, không có tác dụng với tôi.”

Thống đốc đại nhân cũng không dong dài với anh ta, ôm mèo nhà mình về đút miếng nước với đồ ăn trước rồi nói sau.