Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 8: Anh bế em đi

Trong buổi tổng duyệt chiều nay, Tần Ấu Âm đã đàn sai nhịp không biết bao lần.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Mặc dù tổng duyệt không quan trọng bằng sân khấu chính thức, nhưng người đứng xem lúc đó không ít, cô lo lắng đến độ đứng ngồi không yên, đợi tới khi đến lượt mình, hai chân đều đã mềm nhũn.

Một lần nữa lên sân khấu sau ba năm xa cách, ánh sáng trên đỉnh đầu cô sáng rực, toàn bộ đám đông bên dưới đều bị bóng tối bao phủ. Từng hồi ức đau khổ vỡ ra thành vô số mảnh, cứa đi cứa lại trước mắt cô. Ngón tay cô càng lúc càng cứng đờ và yếu ớt, cho nên liên tục mắc lỗi.

Bên tai truyền đến không ít những lời rì rầm bàn tán.

“Học viện nào thế?”

“Trình độ này cũng dám lên sân khấu?”

“Chọn cô ta lên là vì có nhan sắc à?”

Cô ôm đàn tì bà rời khỏi sân khấu, bàn tay hận thù bấu víu lấy bắp chân.

Rõ ràng tập luyện tốt đến vậy, đủ thành thạo lưu loát, nhưng tới khi lên sân khấu lại không hoàn thành nổi…

Lúc đó, Tần Ấu Âm không khóc, cô muốn chờ đến buổi diễn chính thức khi ba cô đến. Có thể nhìn thấy ông ấy, cô sẽ không hoảng sợ như thế nữa, nhất định sẽ bình tĩnh lại, không khiến cho cả học viện mất mặt.

Nhưng mười phút trước, cô vô tình nhận được cuộc gọi của Tần Vũ: “Xin lỗi con, ba có nhiệm vụ quan trọng không đến được, ngày mai nhất định…”

Tần Ấu Âm liền biết, hôm nay cô xong đời rồi.

Toàn bộ cảm xúc của cô sụp đổ trong tức khắc, không thể cứu vãn được sự mạnh mẽ và can đảm cô đã tôi luyện mấy ngày qua.

Đến thời điểm này, cô lại nhìn thấy người mà mình muốn lảng tránh, còn cả hình xăm mới trên cánh tay anh, trong tâm trí hỗn loạn chỉ sót lại duy nhất một ý niệm---

Thật sự, những ngày tháng sau này không cách nào thoát khỏi rồi.

Cố Thừa Viêm thấy cô khóc, cả người như muốn nổ tung. Không cần biết cô có đồng ý hay không, anh vẫn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, sau đó xoay người ra ngoài tìm giáo viên phụ trách.

Điện thoại bên cạnh Tần Ấu Âm đột nhiên rung lên, cô hít thở không thông, không dám bắt máy.

Nhưng tiếp theo đó, những cuộc gọi không ngừng tiếp diễn. Cố Thừa Viêm không còn cách nào khác, thay cô nhận máy, là Trình Gia.

Anh mơ hồ có đôi chút ấn tượng, là người bạn cùng phòng buổi sáng đến trang điểm cho cô.

Cố Thừa Viêm nhìn cô gái nhỏ đang co ro núp vào một góc, sắc mặt bất lực, anh đưa một tay lêи đỉиɦ đầu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay còn lại nhận cuộc gọi.

Bên kia, giọng nói nữ vang lên: “Alo? Âm Âm, cậu làm gì nửa ngày trời mới bắt máy thế? Tớ đến hậu trường giúp cậu dặm lại lớp trang điểm rồi đây.”

Tần Ấu Âm bị cánh tay Cố Thừa Viêm giữ lại, anh giống như đang bấm huyệt để giúp cô trấn an. Nghe thấy tiếng nói cao vót của người trong điện thoại, cô khẽ hắng giọng, nhưng thanh âm khàn khàn nói không ra tiếng.

Cố Thừa Viêm trực tiếp bật loa ngoài, đặt điện thoại sát môi anh, nói: “Bên trái cầu thang tầng hai, phòng thay đồ hướng Đông Nam, cô ấy ở đây.”

Trình Gia bị sự đột ngột này làm cho choáng váng, suýt chút nữa nhảy dựng lên!

Búp bê Tiểu Âm Âm quả nhiên có gì đó!

Hơn nữa, thanh âm của nam sinh này êm tai câu dẫn như vậy, người thật không biết sẽ đẹp trai đến mức nào, khẳng định đứng cùng Tiểu Âm Âm vô cùng…

Hai phút sau, Trình Gia đứng trước cửa phòng thay đồ, sửng sốt nhìn thân ảnh cao lớn đầy quen thuộc ở bên trong, hai chữ còn lại vô thức từ trong miệng thốt ra: “…… Đẹp đôi.”

Cố Thừa Viêm nghe thế, khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên vài tia ôn hoà, gật đầu: “Ừm.”

Trình Gia: Mẹ ơi, tôi không mù đấy chứ, người này là Cố Thừa Viêm?!

Trình Gia: Nhưng mà, anh ấy vừa “Ừm” cái gì?!

Cố Thừa Viêm lưu luyến bỏ bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu Tần Ấu Âm xuống, nói với Trình Gia: “Gặng hỏi xem là ai bắt nạt cô ấy.”

Anh nhẹ nhàng rời khỏi đó, đi đến phòng hoá trang chung ở trong hậu trường, cầm lấy một cái gương để bàn không ai dùng, mang đi nơi khác.

Lúc quay lại phòng thay đồ, những lời thì thầm của hai nữ sinh lọt vào tai anh.

“Bởi vì ba cậu có việc không đến được, tâm tình cậu mới hoảng hốt. Hơn nữa lúc tổng duyệt diễn tập thất bại, nên cậu mới sợ ảnh hưởng đến sân khấu tối nay, có phải không?”

Cố Thừa Viêm nghĩ, với tính cách của Tần Ấu Âm, đại khái lý do này khá hợp lý.

Nói cho cùng, tiểu móng giò là sợ hãi lên sân khấu.

Nhưng sợ gì chứ, có anh ở đó, những chuyện này cô không cần nhọc tâm.

Cố Thừa Viêm không vội vào ngay, dịch sang vài bước, gọi cuộc thứ hai cho chủ tịch hội sinh viên: “Trình tự sân khấu và hội trường đều do các anh phụ trách đúng không? Tạm thời để trống hội trường, tôi cần dùng nửa tiếng, sẽ không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn.”

Nói xong cúp máy, anh tiến qua cánh cửa, đặt gương lên bàn rồi nhìn viền mắt sưng lên của Tần Ấu Âm: “Dặm lại lớp trang điểm đi, sau đó anh đưa em đi giải quyết vấn đề.”

Dưới tầm giám sát của Viêm ca, Trình Gia không dám hỏi han thêm điều gì, đôi tay sử dụng tốc độ nhanh trước nay chưa từng có để trang điểm cho Tần Ấu Âm.

Thật ra, Cố Thừa Viêm căn bản không nhìn ra khác biệt chỗ nào.

Bất luận có trang điểm hay là không, theo anh mà nói, tiểu móng gió đều xinh đẹp như vậy.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Đến khi cọ lông buông xuống, Cố Thừa Viêm biết đã xong xuôi, anh đứng dậy đi qua nắm lấy cổ tay của Tần Ấu Âm, vừa định chạm vào thì tuân thủ khoảng cách chừng mực, chuyển sang nắm gấu áo cô: “Đi thôi.”

Trạng thái Tần Ấu Âm ít nhiều đã ổn định lại phần nào, cô dịch sang một bên: “Em không muốn…”

Cố Thừa Viêm biết thời gian có hạn, thấp giọng nói với cô: “Được, nếu không giống như lần trước, anh bế em đi.”

Thoáng chốc, sự động chạm giữa l*иg ngực và cơ bắp hiện về trong tâm trí, Tần Ấu Âm giống chú chuột nhỏ bị mắc kẹt đuôi, vừa hoảng hốt vừa bực dọc, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần xấu hổ.

“Cho em một cơ hội nữa, đi hay không?”

Nói rồi, anh duỗi tay làm hành động như muốn ôm, cố tình doạ cô gái nhỏ.

Đôi mắt Tần Ấu Âm hơi long lanh, không dám nhìn thẳng hai cánh tay kín hình xăm, cúi đầu đi theo anh.

Khoé miệng Cố Thừa Viêm nhếch lên, chọn một con đường vắng người, cầm theo cây đàn tì bà rồi dẫn cô đi vào hội trường trống bằng cửa riêng, cũng là nơi tổng duyệt buổi sáng, và là sân khấu biểu diễn tối nay.

“Đến đây làm gì thế…”

Cố Thừa Viêm quay lại nhìn cô, hướng ra sân khấu: “Hiện tại nơi này ngoại trừ anh và em thì không có ai khác, em cứ ngồi vào vị trí biểu diễn chính thức này mà tập luyện. Nếu sợ thì nhìn anh.”

“… Nhìn, nhìn anh?” Tần Ấu Âm do dự, “Nhưng mà nhìn anh, em mới càng sợ hơn…”

Cố Thừa Viêm không nghe thấy nửa câu sau của cô, tiếp tục nói: “Khi con người ta lo lắng, cần một thứ có thể công kích đối mặt trực diện. Anh đứng cố định ở một chỗ phía dưới sân khấu, em tập trung đàn là được, không cần nhìn xung quanh, chỉ cần nhìn anh. Lúc biểu diễn chính thức cũng như thế, anh sẽ đứng ở đây, không rời đi nửa bước.”

Anh hỏi: “Nửa tiếng, đủ để thích ứng chứ?”

Tần Ấu Âm nắm chặt chân váy.

Cố Thừa Viêm nghiêng đầu, dưới ánh đèn sân khấu, ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ hiện ra. Anh không hỏi nhiều, kiên quyết ủng hộ cô: “Tần Ấu Âm, lên đi, em có thể làm được.”

Hiện tại cách buổi tiệc chỉ còn chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Tần Ấu Âm không có lựa chọn nào khác, nếu như tiếp tục nhát gan bỏ trốn, chỉ khiến cho cô và toàn học viện mất mặt.

Cô… phải làm được.

Tần Ấu Âm cắn môi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay tạo thành những vết đỏ đậm, cuối cùng nhấc bước, nhận lấy cây đàn trong tay Cố Thừa Viêm.

Cô càng bước càng nhanh, chạy đua với thời gian để đi lên sân khấu, ngồi vào vị trí đã từng thất bại, một lần nữa chỉnh lại dây đàn.

Cố Thừa Viêm nhẹ nhàng thở ra, không ngồi cũng không dựa, đứng quay lưng về phía góc gần sân khấu nhất, ánh mắt dán chặt lên người cô.

Hội trường to như vậy, còn cô nhỏ nhắn một khoảng.

Lại là trung tâm duy nhất có thể thu hút sự chú ý của anh.

Trong vòng nửa tiếng, Tần Ấu Âm đã chơi một đoạn nhạc bằng đàn tì bà sáu lần. Từ lúc bắt đầu, đến khi thanh âm mềm mại kết thúc, cô không nở lấy một nụ cười, hai bên má nghiêm trang, ánh mắt ngập ngừng dò thám dưới sân khấu.

Hình bóng của người đó, cô đã liếc nhìn trộm biết bao nhiêu lần.

Giữa sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, anh vẫn đứng tại đó, vững vàng như một cái cây bám rễ.

Chính vào lúc này, anh đang mạnh mẽ tán thưởng cô.

Tần Ấu Âm thầm nghĩ, biện pháp này cũng khá tốt…

Một Cố Thừa Viêm, đại khái so với hàng ngàn người phổ thông, còn đáng sợ hơn.

Thích ứng với mình anh, nói không chừng sẽ có thể thích ứng với một đoàn thể lớn.

Tám rưỡi tối, là nửa sau của bữa tiệc chào mừng tân sinh viên, đến lượt tiết mục độc tấu đàn tì bà của Tần Ấu Âm thuộc học viện Trung Y.

Cô đứng ở lối vào phụ của sân khấu, nhìn xuống đám người đông đúc, bắp chân khẽ co giật, cuối cùng minh bạch là cô quá ngây thơ rồi.

Vào thời điểm quan trọng nhất, vẫn là có chút hít thở không thông.

Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu, Tần Ấu Âm hít thở sâu hai hơi, ôm chặt đàn tì bà bước ra giữa sân khấu, giọng nói giới thiệu bản thân hơi nhỏ và run rẩy.

Phía dưới người người bật cười, có thể là không có ác ý gì, nhưng đủ để gây áp lực cho Tần Ấu Âm.

Thậm chí còn xuất hiện vài lời xì xào: “Có phải cô ấy không? Nghe nói lúc tổng duyệt toàn chơi sai nhịp?”, “Học viện Trung Y chuyển sang bán nhan sắc rồi à?”, “Thế này còn đỡ chán, tớ nghe đàn chị nói học viện Trung Y mỗi năm biểu diễn đều tệ nhất---”

Tần Ấu Âm cảm thấy bản thân vô cùng áp lực, vì thế theo bản năng nhìn về vị trí của Cố Thừa Viêm, trái tim đột ngột nhảy dựng.

Không có ai.

Góc đó, hoàn toàn trống rỗng!

Chỉ nửa tiếng tập luyện đặc biệt, đại ma đầu Cố Thừa Viêm bất chi bất giác biến thành nguồn dũng khí duy nhất nơi đáy tim cô.

Vì thế lúc này, tâm trí không kiểm soát được mà bịch một tiếng, sắc mặt tái nhợt ngồi trước micro, hoàn toàn quên mất việc phải chơi đàn.

Tiếng ồn xung quanh lớn hơn, độ sắc bén tương đương châm cứu.

Đầu mũi Tần Ấu Âm trào lên một tia chua chát, một bên nghĩ thầm “Đại ma đầu là một tên gạt người”, một bên đưa tay lên chuẩn bị chơi đàn, ngay nốt đầu tiên liền sai nhịp.

Bên tai truyền đến tiếng ầm ầm, lần cuối cùng trong vô vọng, cô ngước nhìn vị trí đó.

Dường như có một thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối.

Tần Ấu Âm lo lắng nín thở, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng khom người xuống, sau đó đứng thẳng lưng trong bóng tối.

Đáy mắt cô thoáng sáng lên.

Cố Thừa Viêm đứng ở nơi mà anh đã định sẵn, một chút cũng không xê dịch, cánh tay xăm kín đầy bắt mắt của anh đang cầm chiếc mũ hình con ếch mà anh mới mượn từ học viện khác, không chần chừ mà đội thẳng lên đầu mình.

Anh hướng về phía Tần Ấu Âm, tay phải giơ cao, tạo thành hình chữ V.

Thân hình cao lớn của anh đi cùng với chiếc mũ hoạt hình thật quá buồn cười, Tần Ấu Âm cảm thấy bao nhiêu áp lực giờ đã được giải toả, đột nhiên trong lòng không còn sợ hãi nữa, không nhịn được mà nở một nụ cười.

Nụ cười xinh đẹp khiến cho người đàn ông cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, đồng thời cũng được bắt trọn chiếu trên màn hình lớn ở đằng sau.

Toàn bộ hội trường lướt nhìn qua, thì thầm với nhau cô gái này thật xinh đẹp làm sao, sau đó khôi phục tĩnh lặng.

Tần Ấu Âm rủ mắt, ngón tay trở về nhiệt độ thông thường, cô kìm nén nhịp tim rồi trấn tĩnh bản thân bằng một hơi thở nhẹ nhàng, lựa chọn bắt đầu lại từ đầu, đàn một bản nhạc còn lưu loát và êm ái hơn lúc tập dượt.

Cô…

Nhất định sẽ làm được.

Qua lớp lưới của mũ hoạt hình, Cố Thừa Viêm nhìn cô chăm chú, nửa giây cũng không rời.

Bên tai là một bản nhạc hoàn mỹ, trước mắt là người con gái đang ngồi dưới ánh đèn sân khấu, dáng vẻ thập phần mê hoặc.

Nhịp tim hết lần này đến lần nọ vang dội hai tiếng thình thịch.

Tiểu móng giò mà anh nhìn trúng…

Thật cmn toả sáng vô cùng.

_

Chín giờ, buổi biểu diễn kết thúc, thành công tốt đẹp.

Khán giả tại hội trường đã chọn ra năm tiết mục được yêu thích nhất để tiến hành trao giải, Tần Ấu Âm là một trong số đó.

Dáng người nhỏ nhắn đứng giữa, ôm lấy bó hoa và phong bì năm trăm tệ, lại trong vô thức đưa mắt về phía khán đài.

Cố Thừa Viêm vẫn đứng ở đó, anh cởi mũ đội đầu, uể oải dựa vào chiếc bàn bên cạnh, nhướng mày nhìn cô.

Tần Ấu Âm vội thu hồi tầm mắt.

Lại… lại nhìn thấy hình xăm trên cánh tay anh, quả nhiên thật… thật biết cách doạ người…

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Sinh viên tham gia biểu diễn không rời, tụ tập sau hậu trường, hội sinh viên muốn tổ chức một bữa liên hoan cho tất cả mọi người.

Trong những dịp như vậy, Tần Ấu Âm có thói quen lùi về sau, nhưng rất nhanh bị người khác tóm được: “Người đoạt giải sao có thể đi! Nhất định phải tham gia!”

Nói xong còn đùa: “Ai bỏ đi chính là bôi nhọ danh tiếng học viện mình.”

Nhóm người cười nhạo Tần Ấu Âm ở buổi tổng duyệt không nói nên lời, sắc mặt ngại ngùng đẩy tới đẩy lui, có người xấu hổ đứng ra nói: “Cậu đàn hay lắm, là tiết mục đỉnh nhất tối nay, cùng tham gia đi, sau này chúng ta đều là bạn học cả.”

Tần Ấu Âm nhận được lời khen, mặt mũi hơi đỏ lên.

Cô vừa muốn đồng ý, giây tiếp theo, giọng nói của Cố Thừa Viêm thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu: “Đi đi, anh cũng tham gia.”

Hầu hết những người sót lại ở hậu trường đều quen biết anh.

Nữ sinh thì muốn tiếp cận, nam sinh cũng mong mỏi có thể xây dựng mối quan hệ.

Trước đó không có ai dám mời anh, hôm nay đột nhiên Viêm ca cao hứng như vậy, không khí ngay lập tức cao trào.

Địa điểm tổ chức là một KTV gần trường, buổi tối không hề vắng vẻ chút nào, phòng bao nhỏ đều đã có người, vừa vặn thừa ra phòng bao lớn nhất, thích hợp với một đám người đông đúc như bọn họ.

Cố Thừa Viêm luôn đi đằng sau Tần Ấu Âm.

Tần Ấu Âm bị một cô gái kéo vào, ngồi phía trong góc.

Không nói lời nào, Cố Thừa Viêm tận dụng đôi chân dài của mình vượt qua đủ chướng ngại vật, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Tần Ấu Âm tránh một tấc, anh cũng dịch lại một tấc.

Tần Ấu Âm đứng dậy chuyển chỗ, anh cũng lập tức đi theo.

Không khí trong phòng bao lập tức trở nên khác thường.

Viêm ca đã tình nguyện tới, tất nhiên sẽ có một đội hải quân sẵn sàng vì anh mà giải trừ rắc rối, một vài nam sinh bắt đầu ồn ào chọn bài tổ chức chơi trò chơi, khuấy động mọi người náo nhiệt, thuận tiện ngăn cản bất kỳ ai có ý định quấy rầy Viêm ca.

Tần Ấu Âm xoa xoa ngón tay, nhíu mày hỏi: “……Sao anh lại ngồi với em?”

Dưới ánh đèn liên tục thay màu, Cố Thừa Viêm khẽ cười nhìn cô: “Vì bên cạnh em rất an tĩnh, anh sợ ồn ào.”

“Sợ ồn ào, thế anh tới làm gì?”

Cố Thừa Viêm nói như thể một điều hiển nhiên: “Bởi vì hoạt động nhóm vốn là như thế.”

Người này… đang nói linh tinh cái gì vậy chứ?

Tần Ấu Âm cố gắng giữ khoảng cách nhất định với anh, sợ chạm phải cánh tay xăm kín kia.

Mà Cố Thừa Viêm đã thích ứng được với hình xăm dán này, càng nhìn càng thuận mắt, tự tin vươn vai cử động trước tầm mắt cô.

Tần Ấu Âm bất lực nhìn chỗ khác.

Cô cứ khi đi ra ngoài chơi, là tất cả mọi người ngồi quây quần bên nhau, trở về trước khi kí túc xá đóng cửa là được rồi. Nào ngờ đâu, đám người này nhảy múa hát hò chán chê, lại quay sang kể chuyện ma quỷ.

Tần Ấu Âm sững sờ, ngón tay chậm rãi đông cứng, toàn thân lạnh toát.

Trước đây, có người từng vô duyên vô cớ cô trong nhà vệ sinh bỏ hoang của trường, đặt máy ghi âm bên cạnh để phát truyện ma… Vì thế mà cô đã gặp ác mộng rất lâu, căn bản không dám nhớ lại.

“Có thể đừng…”

Thanh âm của cô chìm trong sự phấn khích của tất cả mọi người.

Cố Thừa Viêm nhạy cảm nghe được, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Không đợi anh mở miệng, phòng bao đã tắt đèn, người kể chuyện cố tình tạo không khí u ám, ngữ khí ma quỷ phát ra: “Nghe qua truyền thuyết về nhà về sinh nữ của Đại Y chưa---”

Tần Ấu Âm ngồi trên sofa, cơn lạnh từ dưới lòng bàn chân dâng trào.

Cố Thừa Viêm đột nhiên cảm thấy bực bội, tránh né mùi nước hoa của nữ sinh nhân cơ hội mà xích lại gần, cũng không có kiên nhẫn ở lại thêm.

Trong bóng tối, anh sát lại gần cô, nhẹ nhàng nói: “Tần Ấu Âm.”

Tần Ấu Âm giật mình: “Cái… cái gì?”

“Muốn rời đi không?” Anh thấp giọng dỗ dành, “Anh có thể đưa em rời đi, tuyệt đối không có ai dám ngăn cản.”

Tần Ấu Âm nuốt nước bọt một tiếng.

Hiện giờ cô chỉ muốn chạy ra ngoài, nhưng một là không có gan đứng dậy giữa bầu không khí khủng bố này, hai là sợ không được phép rời đi sớm.

Lời nói của Cố Thừa Viêm vừa vặn cứu vớt cô.

Có điều…

Bản thân anh cũng tồn tại nguy hiểm mà.

Cố Thừa Viêm nói: “Em gái nhỏ, tốt xấu gì anh cũng là người đang sống, đỡ hơn ma quỷ.”

…… Khá có lý.

Cố Thừa Viêm nói tiếp: “Đi hay không, nói nhanh.”

Tần Ấu Âm do dự: “Nhưng anh, sao lại giúp em…”

Cố Thừa Viêm thật ra không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng mùi hương ngọt ngào của cô gái nhỏ gần trong gang tấc toả ra, khiến trái tim anh khẽ run rẩy.

Anh cười: “Bởi vì có điều kiện trao đổi, em đồng ý thì anh sẽ giúp.”

“Điều… điều kiện gì?”

Cố Thừa Viêm tận dụng cơ hội hiếm hoi, nhanh chóng mở màn hình, mở vào mục mã QR trên Wechat, cầm lên đặt dưới cằm.

Tần Ấu Âm tròn mắt.

Cố Thừa Viêm không biết rằng khuôn mặt đẹp trai của bản thân bị ánh sáng lạnh tanh của màn hình chiếu vào, đã hiện thành một màu trắng xanh khủng khϊếp cỡ nào.

Dưới góc độ của Tần Ấu Âm, anh đang nở một nụ cười ranh mãnh, dùng chất giọng thâm trầm nói với cô: “Nhanh, quét mã của anh.”

*

From An An: Cố Thừa Viêm, anh chính là người ồn ào nhất đó 乂◜◬◝乂