Đột nhiên náo nhiệt một trận, số người vây quanh xem trò vui không ngừng tăng lên, trong đám đông còn có mấy cô gái phấn khích cầm máy ảnh thốt lên: “Đệch, người này đẹp trai quá! Cái dáng dấp cao gần mét chín này, hẳn là người Đông Bắc đi? Đến mắng chửi người cũng quyến rũ muốn chết---”
Cố Thừa Viêm nhàn nhạt quét mắt qua, hàng lông mày ẩn trong vành mũ: “Cất máy.”
Ngữ khí vô cùng tàn khốc.
Da đầu cô gái căng cứng, thậm chí đến những người đang giơ camera khác nghe thế cũng vô thức tắt máy.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Người đàn ông kia lùi vài bước mới đứng vững, một tay buông thõng, vali gần như rơi xuống. Cố Thừa Viêm giơ tay đỡ lấy tay cầm, kéo vali đến bên cạnh người, lại thuận tiện giúp Tần Ấu Âm đứng dậy.
Đầu ngón tay anh sượt qua cổ cô, xuyên qua đuôi tóc mềm lại, vô tình chạm vào lớp mồ hôi lạnh ướt đẫm trên da.
Sắc mặt Cố Thừa Viêm càng thâm trầm hơn.
Tiểu móng giò nửa lời cũng không dám nói ra, đoán chừng bị doạ chết khϊếp.
Người đàn ông vốn dĩ tràn đầy phẫn nộ, nhưng nhìn sang bóng dáng Cố Thừa Viêm, trong lòng vô thức thấp thỏm, hắn cắn răng nói: “… Có chuyện không thể từ từ nói sao? Động tay động chân làm cái gì!”
Không cần Cố Thừa Viêm lên tiếng, Trần Niên đứng bên cạnh đã chế nhạo: “Anh trai, có chút mặt mũi nào không thế?”
Quần chúng xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, có người nói: “Không phải là ông động tay trước à?”
Người đàn ông á khẩu, sắc mặt tái nhợt, xấu hổ nhìn chằm chằm vào Tần Ấu Âm: “Cô rốt cục muốn cái gì? Vali của tôi thế nào lại thành của cô rồi! Cô gái, đừng có tuỳ tiện như thế---”
Cố Thừa Viêm thản nhiên nghiêng đầu qua.
Người đàn ông bị doạ một trận, nửa câu sau đành nuốt lại.
Tần Ấu Âm vẫn bị Cố Thừa Viêm giữ chặt, giống như một chú gà con, cô thở một hơi, không dám nhìn thẳng anh, khẽ hỏi: “Em… có thể qua bên đó không?”
Từ góc độ của Cố Thừa Viêm, những gì anh nhìn thấy là hàng lông mi cong dài đang run lên của cô gái nhỏ.
Anh nới lỏng tay.
Tần Ấu Âm đặt vali nằm xuống, để đáy vali hướng về phía người đàn ông, có chút uỷ khuất chỉ vào sticker: “Cái này là cháu dán, nếu như không đủ chứng minh, có thể mở ra…”
Không đợi Cố Thừa Viêm nói đối chiếu thẻ lên máy bay là được, cô đã trực tiếp mở khoá vali. Vali vừa mở ra, bên trong quần áo và đồ đạc xếp gọn gàng cẩn thận, còn toát ra một mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng, phía trên cùng đặt giấy báo nhập học ngành Y của một trường Đại học.
Cố Thừa Viêm thoáng nhìn qua, sau đó ánh mắt cẩn thận nhìn Tần Ấu Âm một lượt từ đầu xuống chân.
Thân ảnh thiếu nữ gầy guộc, làn da trắng hơn kem, trên người mặc một chiếc áo khoác xám nhạt và chân váy xếp ly ngắn, đôi chân nhỏ nhắn còn chưa bằng một bắp tay.
… Cmn cô gái nhỏ này hoá ra là sinh viên Đại học?!
Lại còn cùng trường với anh!
Tần Ấu Âm mím môi, đặt giấy nhập học kèm theo chứng minh thư đặt chung một chỗ, im lặng chứng minh.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Dưới sức ép của Cố Thừa Viêm, người đàn ông vội vàng xin lỗi, đi đến băng chuyền tìm một chiếc vali giống hệt, sau đó nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt mọi người rồi rời đi.
Tần Ấu Âm lúc này mới quỵ xuống xoa bóp bờ vai đau nhức của mình, qua một lát, cô đứng dậy cúi đầu với Cố Thừa Viêm: “Cảm, cảm ơn anh!”
Cố Thừa Viêm cởi mũ lưỡi trai, đôi mắt mang theo ý cười nhìn cô.
Một ngày nói với anh hai lần cảm ơn, đến cách nói lắp cũng không thay đổi.
Anh hỏi: “Lần đầu đến Đông Bắc?”
Tần Ấu Âm khẽ gật đầu, vẫn không nhìn thẳng vào anh.
Cố Thừa Viêm rủ mắt: “Đông Bắc là nơi khá tốt, đừng để một hai người làm ảnh hưởng đến tâm tình.”
Nói xong, anh đột nhiên hơi khom người, đối diện thẳng với cô gái hai tay ôm đầu gối. Tần Ấu Âm bị bóng đen cao lớn bao phủ liền giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Cố Thừa Viêm nhìn chằm chằm vào mắt cô, thanh âm nhàn nhạt: “Em gái, đến nơi này rồi đừng có nhìn đâu cũng sợ. Dù sao nên nhớ kĩ vị ân nhân trước mắt này, sau này gặp lại đừng quên chào hỏi một câu.”
Anh đứng thẳng người dậy, đội mũ lên, hướng về phía Trần Niên móc ngón tay: “Đi thôi.”
Trần Niên gật gà gật gù theo sau: “Được đó, em đã nói rồi mà, anh làm sao mà không có đối tượng nào được, hoá ra là do mấy em gái Đông Bắc không thoả mãn được khẩu vị của anh---”
Cho đến khi âm thanh “Bớt cmn nói nhảm” biến mất, đại sảnh sân bay khôi phục náo nhiệt, Tần Ấu Âm mới chớp mắt bừng tỉnh.
Ân nhân vừa rồi…
Có phải lại nói bậy không?
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Tần Ấu Âm dùng lực vỗ lên khuôn mặt mình, nghĩ đến điều gì quan trọng hơn, cô rút điện thoại từ trong túi ra. Màn hình tối đen, mục thông báo trống trơn, không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.
Xảy ra chuyện như vậy, cô đã xuống máy bay được nửa tiếng.
Theo lý mà nói ba cô nên sớm xuất hiện ở đây rồi, ít nhất cũng nên hỏi cô đang ở đâu mới phải.
Cô bật đi bật lại thanh khoá của màn hình, nhịn không được mà chủ động gọi đi một cuộc.
Không ai nghe máy.
Gọi lần nữa, kết quả không có gì thay đổi.
Tần Ấu Âm đẩy vali đến bên tường, ngồi xuống im lặng chờ đợi.
Trước khi cất cánh, ba cô đã hứa nhất định sẽ đến sân bay đón cô, cùng cô tới trường nhập học. Cô tin điều này, mới có dũng khí vượt hàng nghìn km để tới đây.
Tần Ấu Âm đếm trên dưới năm trăm lần, màn hình điện thoại cuối cùng cũng nhấp nháy, mắt cô sáng rực lên, vội vàng nghe điện. Còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia: “Âm Âm, ba đang có một vụ án cần giải quyết, thật sự không cách nào đến nước, con tự mình tới trường---”
Câu còn chưa nói hết, đã vội vã ngắt máy, khi gọi lại đã biến thành hai tiếng tút tút bận rộn.
Khoảng thời gian trống rỗng ngắn ngủi trôi qua, nhịp sống hối hả của sân bay trở nên khắc nghiệt hơn, người đến kẻ đi đông đúc, làm dấy lên cảm giác bối rối đơn độc của cô tại một vùng đất xa lạ.
Tần Ấu Âm khịt mũi, nói với chiếc điện thoại im bặt của mình: “Được, vậy ba bận đi, con có thể tự đi.”
Cảm xúc nguôi ngoai, cô bắt đầu tự tra đường về Đại học Y và phí gọi xe, nghiên cứu xong xuôi, quyết định ngồi xe bus sân bay giá rẻ.
Nhưng chưa đi được mười mét, vali lộp cộp đột ngột dừng lại, bánh xe bên trai kẹt một tiếng, cuối cùng vỡ thành mấy mảnh, nằm lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất.
Thế nào là nhà đã dột còn vô tình hứng trọn cơn mưa?
(*) Bất hạnh không đến đơn lẻ, vốn đã xui xẻo còn bị việc khác tác động, không khác nào thêm dầu vào lửa.
Tần Ấu Âm đứng trong sân bay phồn hoa của thành phố Đông Bắc nổi tiếng, hốc mắt chua xót bừng tỉnh. Chính, là, thế, này!
Ngoài sân bay, chiếc oto màu đen đang chậm rãi di chuyển trong một biển xe.
Hàng ghế sau, Cố Thừa Viêm nhắm mắt tựa đầu ra sau, đối với mấy lời lải nhải bên tai của Trần Niên làm ngơ như cũ.
Trần Niêm hoàn toàn không để ý tới, ngồi trên ghế phụ lái, tiếp tục độc thoại về vấn đề trên máy bay: “Tên huấn luyện viên họ Tôn kia đúng là loại cặn bã, uổng công trước kia chúng ta moi tim móc phổi đối xử với ông ta. Để em nói anh nghe, nhất định phải tìm người xử lý ông ta một trận!”
Cố Thừa Viêm nhíu mày: “Được rồi.”
“Viêm ca, anh có thực lực giành quán quân giải vô địch thế giới, thật sự muốn từ bỏ mà trở về đi học sao?” Trần Niên quay đầu nhìn anh, “Trong cuộc khảo sát đội tuyển quốc gia vừa rồi, toàn bộ đội tuyển của tỉnh… À không, là toàn bộ đội tuyển cả nước cộng lại, làm gì có người nào vượt qua nổi anh? Mấy đứa nhóc con liên thủ hại anh bị chấn thương ở chân, anh thật sự không báo thù?”
Cố Thừa Viêm phiền muộn mở mắt, cả mặt đều là sự cáu kỉnh do thiếu ngủ, đúng lúc định cạo trọc đầu Trần Niên thì bất ngờ toàn bộ sự chú ý đổ dồn sang một bên.
“Ôi trời ơi anh làm cái gì thế, động vào mặt em---”
“Im miệng!”
Nhìn xuyên qua cửa kính, điểm chờ xe bus sân bay nằm không xa trước mặt.
Vỉe hè bên phía đại sảnh, một bóng người mảnh mai khoác áo màu xám nhạt đang chật vật kéo theo chiếc vali lớn, đi về phía cửa xe.
Trần Niên ngẩn người: “Đây không phải là cô gái ban nãy sao, bánh xe hỏng rồi?”
Cố Thừa Viêm không chuyển tầm mắt.
Bên ngoài nắng như thiêu như đốt, buổi trưa lại còn là thời điểm ngột ngạt đỉnh điểm, nằm yên một chỗ còn đổ mồ hôi, huống hồ là làm mấy việc liên quan ngoài phạm vi của thể lực.
Tóc con hai bên thái dương cô ướt đẫm, hơi cúi người liền dính vào má.
Cô khó khăn đi tới cửa xe, soát vé xong, lại nhấc chiếc vali lên ngang hông, nghiến răng nghiến lợi bỏ vào trong gầm hành lý của xe bus, cổ tay gầy guộc không ngừng run rẩy.
Chiếc xe việt dã tình cờ chạy ngang qua, Cố Thừa Viêm nheo mắt, nhìn thấy miếng sticker dán dưới đáy vali-----
Vậy mà lại là gói sticker con lợn mà anh yêu thích nhất.
…… Đây là cái duyên phận chết giẫm gì thế này?
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Xe bus mà tiểu móng giò ngồi cách cổng trường 300m, đi đến toà nhà nhập học hay là tìm kí túc xá, toàn bộ đều phụ thuộc vào đôi tay và đôi chân yếu ớt của cô.
Nếu như anh ngồi yên, chắc chắn sẽ đắc tội với ý trời.
Cố Thừa Viêm tự đưa ra một lý do chính đáng, nhàn nhạt mở miệng: “Dừng xe.”
Đến khi bóng lưng anh biến mất vào đám đông, tài xế và Trần Niên mới phản ứng lại.
Tài xế gãi đầu: “Viêm Viêm sao thế?”
Trần Niên ý vị thâm trường: “Sao là sao? Trước đó nhìn em gái nhỏ chịu uỷ khuất, không nói hai lời liền ra mặt giúp đỡ. Hiện tại đến chiếc xe sang mấy trăm vạn còn không ngồi, đi mua vé xe bus. Cái này gọi là, chàng thiếu niên của chúng ta động tâm rồi đó.”
Lúc Tần Ấu Âm lên xe, bên cạnh còn thừa một chỗ trống. Cô chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, hạ mắt xoa nắn các ngón tay đỏ ửng của mình, nóng nực thở hắt ra một hơi.
Khoảng sáng bên cạnh đột nhiên bị che khuất, một thanh âm trong veo hỏi: “Xin hỏi, chỗ này có người chưa?”
Cô giật mình nhìn lên, là một khuôn mặt anh tuấn xa lạ đang mỉm cười: “Có thể ngồi được không?”
Tần Ấu Âm nhìn trước nhìn sau, rõ ràng còn nhiều chỗ trống như thế…
Cô ôm chặt chiếc balo trong lòng, vừa định mở lời, một giọng nói quen thuộc tới gần, ngữ khí uể oải lại mạnh mẽ vang lên: “Có người, không thể ngồi.”
Tần Ấu Âm suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Cố Thừa Viêm từ tốn lật vé xe bus xem, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Ấu Âm, cũng không nhìn nam sinh kia thêm lần nào, quay đầu sang cô: “Vừa rồi không phải đã dạy em, gặp lại thì nên chào hỏi sao.”
Tần Ấu Âm thẳng lưng, bất an lí nhí: “… Ân, ân nhân…”
Cố Thừa Viêm bị tiếng gọi của cô làm cho ngẩn ngơ, sau đó bật cười, tia đỏ ngầu nơi đáy mắt bất chi bất giác tan biến hoàn toàn.
Thiếu niên anh tuấn thấy vậy thì im lặng rời đi, ngồi ở hàng ghế phía sau.
Xe nổ máy, nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Giữa tạp âm ồn ào trên đường đi, Cố Thừa Viêm nhướng mày nhìn sang vành tai ửng hồng của cô gái: “Em học Đại Y? Thật trùng hợp, anh cũng vậy.”
Anh đưa tay ra: “Khoa thể thao, Cố Thừa Viêm.”
Tần Ấu Âm nhìn xuống bàn tay anh.
Nước da trắng trẻo, ngón tay thon dài, khớp xương cân đối, gân xanh tràn đầy khí mạnh.
Giống như con người của anh, cao lớn dũng mãnh, cuốn hút bức người.
Có thể bao phủ cô quả dễ như trở bàn tay.
Cô dính chặt vào cửa kính xe, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với anh, nhưng trong đầu lại có ý niệm nào đó chảy vọt qua dây thần kinh, nói với cô rằng muốn thay đổi bản thân, phải biết cách giao tiếp với người khác.
Tuy rằng ân nhân hay nói bậy, có điều… bộ dạng không giống người xấu.
Qua gần nửa phút, Tần Ấu Âm mới đưa tay lên, cẩn thận chạm vào ngón tay của anh, nhẹ nhàng đáp: “Khoa Y, Tần Ấu Âm.”
Trong đầu Cố Thừa Viêm lập tức nhảy ra hình ảnh cô gái nhỏ đang tập trung bắt mạch cho người khác, khoé môi khẽ cong lên, sau đó nghe thấy cô lại bổ sung thêm ba từ---
“Chào đàn anh!”
Tai phải Cố Thừa Viêm nhất thời tê dại.
“Em gọi anh là gì?”
Tần Ấu Âm ngập ngừng lặp lại: “Đàn… đàn anh ạ.”
Lại còn thêm một chữ “ạ”.
Bỗng dưng có chút tê dại ngứa ngáy uốn lượn trôi dọc sâu vào trong lỗ tai Cố Thừa Viêm.
Ở Đông Bắc không thịnh hành cách gọi là đàn anh, đây là lần đầu nghe thấy hai chữ này rơi xuống người anh.
Giọng điệu Giang Nam của cô gái nhỏ vừa nhẹ nhàng lại dễ nghe, Cố Thừa Viêm giống như trúng tà, câu nói “Chúng ta cùng khoá, đều là sinh viên năm nhất” bất giác không nói thành lời.
Dù sao không cùng khoa, cô sẽ không biết được chân tướng.
Đã không làm thì thôi, mà đã làm thì nên làm tới cùng.
Đôi mắt Cố Thừa Viêm rủ xuống một nửa, anh tiến gần cô thêm chút, không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu: “Không nghe rõ, em gọi lại lần nữa?”