Lãng Mạn Của Anh

Chương 72

Chu Túy Túy hơi giật mình, mỉm cười nhìn anh: "Đừng căng thẳng, bảo bối sẽ cười anh đó."

Kết quả kiểm tra tự nhiên là tốt, tố chất sức khỏe của Chu Túy Túy vốn khá tốt, tuy rằng đang mang thai, nhưng thể chất cũng không có xấu đi, về phần em bé, bây giờ đang rất ngoan ngoãn.

Nhưng có điều có thể do khoảng thời gian trước ở Tây Tạng, quả thật có chút khác biệt, cho nên bác sĩ dặn dò hai người trở về nghỉ ngơi cho tốt, đặc biệt là Chu Túy Túy, gần nhất không được ăn các loại đồ lạnh, không tốt cho sức khỏe.

Thẩm Nam ghi nhớ từng thứ một, nhìn về phía bác sĩ: "Cháu muốn hỏi, có thể ăn và không ăn thứ gì?"

Bác sĩ cười, nhìn Thẩm Nam nói: "Ta đưa cho cháu một danh sách, có những thứ cũng không phải nói không thể ăn, nhưng cố gắng ít ăn."

"Vâng."

"Tâm tình khi mang thai thay đổi khá nhiều, người nhà nên bao dung nhiều một chút."

Chỉ cần là điều hữu ích mà bác sĩ nói, Thẩm Nam đều đáp ứng, mà còn hứa làm được, trong lúc nhất thời làm cho người khác dở khóc dở cười. Chu Túy Túy cũng không chu đáo như anh, đến cuối cùng, ngay cả bác sĩ cũng cười nhìn về phía Chu Túy Túy nói: "Tiểu Nam thật không tồi."

Bác sĩ là người mẹ Thẩm quen biết, là người khá có uy tín trong lĩnh vực này. Cũng là người nhìn Thẩm Nam từ nhỏ lớn lên, bây giờ nhìn thấy anh sắp làm ba rồi, bản thân cũng vui mừng cho anh.

Thẩm Nam cười: "Thời gian cháu ở nhà rất ít."

Cho nên thừa dịp có cơ hội, nhất định phải hỏi rõ ràng tất cả.

Bác sĩ cười: "Hiểu."

Sau khi ra ngoài, mẹ Thẩm nhìn hai người cười: "Thế nào rồi?"

Thẩm Nam nhìn về phía mẹ Thẩm: "Nhìn đơn này đi ạ."

Mẹ Thẩm liếc nhìn, càng thêm kích động: "Đi đi đi, chúng ta về nhà." Bà nắm lấy tay Chu Túy Túy nói: "Một năm tới sẽ vất vả Túy Túy rồi, mang thai sẽ hạn chế rất nhiều."

Chu Túy Túy gật đầu: "Mẹ, con biết mà."

Nhưng mặc dù như vậy, cô cũng nguyện sinh con cho Thẩm Nam.

Sau khi về nhà, mẹ Thẩm đưa giấy kiểm tra cho ba Thẩm cùng ông nội xem, ông nội cũng không biểu đạt niềm vui của mình quá trực tiếp, nhưng buổi trưa ngày hôm ấy lúc ăn cơm, ông kêu mẹ Thẩm mở rượu, muốn chúc mừng.

Chu Túy Túy nhìn vậy, chỉ cảm thấy có chút thú vị cũng rất buồn cười.

Ông nội Thẩm vẫn dễ thương như trước đây.

Bản Thân Chu Túy Túy đã từ chức rồi, cho nên tòa soạn bên kia không cần trở lại, nhưng cô cũng không muốn thật sự luôn rảnh rỗi như vậy, Thẩm Nam vô cùng ủng hộ suy nghĩ của cô. Anh cảm thấy Chu Túy Túy ra ngoài nhiều càng tốt, cô chỉ cần kết thêm nhiều bạn bè, làm việc bản thân muốn làm.

"Mẹ sẽ không nói?" Chu Túy Túy nhìn về phía Thẩm Nam.

Thẩm Nam bật cười, véo mặt cô hỏi: "Em cảm thấy mẹ là người như vậy sao?"

"Không phải." Chu Túy Túy bật cười: "Mẹ rất thấu tình đạt lý."

Mẹ Thẩm thấu tình đạt lý hơn người bình thường rất nhiều, thật ra bà cũng là người hào môn, trong nhà có tiền có thế, nhưng cố tình tính tình lại vô cùng tốt, cho dù là đối với Chu Túy Túy hay với người khác, đều rất dễ thương, đặc biệt ấm áp. Lúc ban đầu tuy rằng không thể chấp nhận Chu Túy Túy, nhưng lúc đó cũng là do bản thân của Chu Túy Túy, hoặc là nói hai bên đều không hiểu nhau nên mới như vậy.

Đến khi hiểu rõ rồi, mẹ Thẩm liền là một người rất dễ nói chuyện.

Đột nhiên, Chu Túy Túy ôi một tiếng, nhìn về phía Thẩm Nam: "Em vừa mới nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại cùng ông ngoại."

Sau khi xác định Chu Túy Túy mang thai xong, mẹ Thẩm còn kém chưa nói cho cả thế giới tin tốt này.

Thẩm Nam cười, sờ đầu cô nói: "Vốn là muốn dẫn em đến nhà ông ngoại, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn là ăn tết xong, chúng ta lại đi chúc tết."

"Vâng."

Chu Túy Túy đến bây giờ vẫn còn chưa gặp qua ông ngoại Thẩm, dù sao sức khỏe ông không tốt, luôn ở nước ngoài tĩnh dưỡng, nhưng mà thời gian trước ông đã về nước rồi, lão nhân gia có loại tình cảm đặc biệt đối với năm mới, muốn trở lại ăn tết, cậu của Thẩm Nam liền đón người về.

Nhắc đến đây, Chu Túy Túy đột nhiên cười lên nói: "Lần trước, Hạ Văn hỏi em mẹ họ gì."

Thẩm Nam nhướng mày, nhìn về phía Chu Túy Túy : "Em nói như nào."

"Em nói họ Thẩm nha."

Mẹ Thẩm cùng ba Thẩm là cùng một họ, Chu Túy Túy lúc đầu biết được còn trêu chọc hỏi qua Thẩm Nam, nói ba mẹ đều họ Thẩm, anh làm sao không gọi là Thẩm Tỉnh chứ.

Hôm đó vừa hỏi xong, hoàn toàn bị Thẩm Nam thu thập một trận, làm cho Chu Túy Túy không dám lấy tên anh là trêu chọc nữa.

Thẩm Nam: "Sau đó thì sao. . . . . ."

Vẫn cảm thấy sẽ nghe được tin gì đó kinh ngạc.

Chu Túy Túy bật cười, cong môi nói: "Hạ Văn liền hỏi em nói, tại sao anh không gọi là Thẩm Tỉnh nha, tên này nghe hay hơn nhiều lại đơn giản."

Không biết tại sao, rất muốn đem người con gái đang cười vui vẻ trước mặt thu thập một trận.

Chu Túy Túy cười đến nỗi không chịu nổi.

"Lúc đó mẹ không nghĩ đến cái tên này sao?"

Thẩm Nam liếc nhìn cô: "Nghĩ qua."

Anh nhắc lại cũng không nhịn được cười: "Năm đó mẹ cũng có suy nghĩ ấy, nhưng bị ba anh bác bỏ, nói vô cùng kỳ cục! Có ai gọi con mình là Tỉnh Tỉnh."

Bây giờ xem lại, Thẩm Nam nên cảm ơn ba mình năm đó kiên trì từ chối vợ mình đặt tên, nhìn xa trông rộng.

Nếu không anh bây giờ. . . . . . Có thể thật sự gọi là Thẩm Tỉnh rồi.

Chu Túy Túy bật cười, ôm lấy cánh tay của Thẩm Nam cười đến cũng rơi nước mắt, cô nhịn không được nói: "Em thật sự. . . . . .Không nghĩ tới suy nghĩ của em với mẹ lại giống nhau như vậy."

Thẩm Nam liếc nhìn cô, không lên tiếng.

"Ngày mai đi thăm Hạ Văn đi, nhớ cô ấy rồi."

"Cùng ăn bữa cơm đi." Thẩm Nam nói: "Lục Gia Tu bọn họ cũng nói muốn gặp em."

"Được, nhân tiện gọi thêm Duy Nhất."

"Ừm."

*

Buổi sáng hôm sau, Chu Túy Túy vẫn ngủ nướng trên giường tới 10 giờ mới dậy như cũ, sau khi tắm xong ở trong nhà đơn giản ăn chút đồ ăn sáng, rồi sau đó liền ra cửa cùng gặp mặt bọn Hạ Văn.

Thẩm Nam ban ngày còn phải trở về trong đội, cho nên mọi người hẹn ăn cơm vào buổi tối, nhưng Hạ Văn cùng Duy Nhất đều không có việc, ba người hẹn cùng nhau dạo phố ăn đồ ăn.

Trước khi ra cửa, mẹ Thẩm nhìn về phía cô: "Túy Túy có việc thì gọi điện cho mẹ nha."

"Vâng ạ."

"Chú ý an toàn."

Chu Túy Túy cười: "Vâng ạ, mẹ yên tâm."

Có điều cô không lái xe mà để tài xế trong nhà chở đi.

Lúc Chu Túy Túy đến nơi, Hạ Văn cùng Duy Nhất đã ngồi ở bên kia. Vừa nhìn thấy cô, Hạ Văn đánh giá một phen, còn chậc chậc hai tiếng, sờ cằm cô nói: "Càng ngày càng xinh đẹp, không có mập."

Chu Túy Túy dở khóc dở cười: "Này mới có một tháng thôi, sao mập được.”

Bụng cũng còn chưa có.

Duy Nhất mặt mày cong cong cười, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Chị à, em muốn sờ nó có thể không?"

Chu Túy Túy cười: "Đương nhiên có thể rồi, cảm nhận một chút có được không."

"Vâng."

Ba người rất lâu không gặp, không có cầu nối là Chu Túy Túy, Duy Nhất cùng Hạ Văn chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không có chuyện gì để tán gẫu. Đoàn Duy Nhất vừa học hành cũng căng thẳng, tuy rằng là đại học, nhưng bởi vì kì thi cuối kì muốn lấy được học bổng, cô ấy vẫn là rất nỗ lực.

Mà Hạ Văn, tuy rằng không biết đang bận gì, nhưng cũng rất bận rộn.

"Ở đó cảm thấy như thế nào?" Hạ Văn nhìn cô: "Cậu cũng không nói cặn kẽ với bọn mình, mình nhìn thấy hình cậu gửi thật sự rất đẹp."

Chu Túy Túy cười: "Là rất đẹp, nhưng người nơi đó cũng rất cực khổ."

Hạ Văn à một tiếng, thấp giọng nói: "Đây đúng thật."

Sau khi ba người tụ lại cùng nhau trò chuyện uống nước, náo nhiệt một hồi, Hạ Văn đề nghị đi mua sắm.

"Đi mua đồ cho em bé đi."

Chu Túy Túy : ". . . . . . Trai gái còn chưa biết đâu."

Hạ Văn xua tay, rất bá đạo nói: "Vậy có liên quan gì, trai gái đều mua một bộ."

"Cậu có tiền."

"Mình vốn chính là có tiền." Hạ Văn hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Mình là mẹ nuôi xác định rồi, mình muốn đối tốt với bảo bối nhà chúng ta không được sao, cậu cũng không thể ngược đãi bảo bối nha."

Chu Túy Túy: ". . . . . . . . . . . ."

Cũng không biết nói đến nơi nào rồi.

Đến cuối cùng, Hạ Văn với Đoàn Duy Nhất như là mua đến nghiện, vừa tiến vào tiệm liền muốn dọn sạch tiệm. Vẫn là Chu Túy Túy ngăn lại, mới làm cho cô ấy ngừng suy nghĩ này.

"Cậu giém giém lại một chút."

Chu Túy Túy bật cười: "Còn có tám tháng mà, cậu đến lúc đó mỗi tháng lại mua một chút."

Hạ Văn: "Có thể nha."

Chu Túy Túy: ". . . . . ."

Duy Nhất ở một bên cười: "Chị Hạ Văn quá mạnh mẽ rồi."

Chu Túy Túy vỗ đầu cô bé, gật đầu tỏ ý tán đồng: "Duy Nhất của chúng ta không thể như vậy, Duy Nhất có tâm ý là tốt rồi." Cô mỉm cười nhìn về phía Duy Nhất: "Gần đây vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt." Đoàn Duy Nhất vừa nhìn cô, có chút muốn nói lại thôi.

"Chị."

"Ừm?"

"Em muốn ôm chị có thể không?"

Chu Túy Túy giật mình nhẹ, cúi đầu nhìn cô ấy: "Có thể nhà, ôm đi."

Đoàn Duy Nhất dạ một tiếng, híp mắt ôm một hồi mới buông ra, cô ấy nhìn về phía Chu Túy Túy, cười nói: "Chị như chị ruột của em vậy, thật sự."

Cả người Chu Túy Túy cứng lại, không lên tiếng.

Hạ Văn là người hiểu tình hình, cô ngờ vực liếc nhìn Duy Nhất, lại nhìn Chu Túy Túy, nói chen vào: "Duy Nhất, nhanh qua đây xem cái này, thích không, có phải vô cùng dễ thương."

"Được, em đến liền."

Đoàn Duy Nhất vui vẻ đi tới Hạ Văn bên kia, nhưng tâm tình của Chu Túy Túy lại không có nhẹ nhàng như vậy.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Đoàn Duy Nhất một hồi lâu, nhất thời thật sự không biết cách làm của bản thân là sai hay đúng, là thứ Duy Nhất thích hay không thích.

Cô không yên lòng suy nghĩ, nhưng lại không có cơ hội hỏi ra miệng.

Nhưng mà sau khi căng thẳng, Chu Túy Túy lại nhìn thấy một người mình không thích, cô đứng ở trong phòng vệ sinh nhìn về bóng lưng người đi ra, ngây người một lát, cúi đầu rửa tay.

Lăng Tình liếc nhìn cô, trên dưới đánh giá một phen, mím môi.

Chu Túy Túy không nói chuyện, Lăng Tình liền sẽ không chủ động nói cái gì.

Sau khi qua một hồi, liền ở lúc Chu Túy Túy muốn đi ra, Lăng Tình đột nhiên đem người gọi lại.

"Chu Túy Túy, có phải bây giờ cô cảm thấy rất đắc ý không?"

Chu Túy Túy nâng mí mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: "Đắc ý cái gì?"

"Đắc ý cô cái gì cũng có đúng không?" Lăng Tình hung tợn trừng mắt nhìn cô: "Cô cảm thấy bản thân cùng Thẩm Nam có thể hạnh phúc cả đời sao?"

Chu Túy Túy mỉm cười: "Cho dù không có cả một đời, ít nhất chúng tôi bây giờ rất hạnh phúc, tôi từng có được không phải sao?" Cô ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Dù sao vẫn tốt hơn Lăng tiểu thư đây, khát vọng nhưng chưa bao giờ có được."

Cô nói xong, lùi về sau một bước nói một câu: "À đúng rồi, nghe nói Lăng tiểu thư ở trong giới giải trí hình như sống không nổi rồi đúng không, thật sự có chút thê thảm, tình yêu không có, sự nghiệp cũng không có, tôi cũng không hiểu tại sao bây giờ cô vẫn còn muốn đến trước mặt tôi tự chuốc nhục."

Tính tình của cô vốn không tốt, càng khỏi nói đến đối với người phụ nữ luôn muốn ngấp nghé người đàn ông của mình.

Nếu như hôm nay Lăng Tình không gọi cô lại, đối với những việc mà trước kia cô ta đã làm, Chu Túy Túy có thể để chúng theo thời gian trôi qua mà cho qua, nhưng cô ta gọi cô lại, thậm chí dùng loại ngữ khí này châm ngòi chia rẽ, lúc này thật sự nhịn không được rồi.

Sắc mặt Lăng Tình cứng lại, trừng mắt nhìn cô: "Sao cô biết được."

Chu Túy Túy cười giễu cợt một tiếng: "Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm không phải sao?"

Cô nhướng mày nói: "Lăng tiểu thư vẫn là nên lo lắng cho tình cảnh của mình trước rồi mới suy nghĩ đến người khác đi." Cô hất cằm, nhìn về phía Lăng Tình, thấp giọng nói: "Tôi không có thời gian mỗi lần đều ứng phó cô, nhưng nếu cô lại dám làm gì đó với Thẩm Nam, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không khách khí."

Nói xong, cô không đợi Lăng Tình phản ứng lại, xoay người rời đi.

Không dám dừng lại lâu, cô sợ Lăng Tình sẽ phát điên.

Lúc trước Lăng Tình luôn châm ngòi ly gián cô với Thẩm Nam, đặc biệt là chuyện liên quan đến Đoàn Bác Văn, cô ta giống như một người dịu dàng lương thiện đi nhắc nhở Thẩm Nam rằng Chu Túy Túy cô và người đàn ông khác có dây dưa, này cũng thôi đi, khoảng thời gian trước, cô ta lại đăng một bức hình liên hoan với bọn Thẩm Nam lên weibo, làm cho fan hâm mộ bắt đầu suy đoán này nọ.

Lúc đó Chu Túy Túy đang bận việc khác thật không có thời gian đi tính toán.

Nhưng Thẩm Nam tức giận, trực tiếp gọi điện cho anh ruột của Lăng Tình, nhắc nhở vài câu. Từ đó về sau, Chu Túy Túy liền không thấy Lăng Tình nữa, nhưng vẫn thường thấy trên weibo, các loại hot search đều có.

Cô đi biên cương ba tháng này càng quên mất cô ta.

Nhưng mà chiều hôm qua cùng Lâm Hựu gọi điện thoại, lại lần nữa nhắc đến cô ta.

Chu Túy Túy vốn là muốn hỏi Lâm Hựu có thời gian không, có muốn cùng nhau đi dạo phố, Lâm Hựu nói không được, cô ấy về quê ăn tết rồi. Nhưng lại chia sẻ không ít chuyện bát quái với Chu Túy Túy, chủ đề của phụ nữ đại đa số đều là chuyện bát quái.

Cô ấy bảo Chu Túy Túy yên tâm dưỡng thai, thuận miệng nhắc tới Lăng Tình.

Lăng Tình gần đây hình như đắc tội người ở trong giới, lúc trước cô ta luôn tạo các loại tai tiếng với nam diễn viên, lần này cũng là bởi vì một bộ phim mới, muốn mượn tên một vị đại lão tạo tiếng tăm, nhưng vị nam diễn viên đó cô vùng ghét loại việc này, hơn nữa còn có một người bạn gái rất có tiền và thế lực.

Sau khi người bạn gái đó biết chuyện này, đầu tiên khen bạn trai mình, sau đó liền bắt đầu đào bới tư liệu của Lăng Tình.

Mỗi ngày, trên mạng đều có tin mới bị lộ ra, tuy rằng đa phần đều bị đoàn đội của Lăng Tình mua lại, nhưng không thể tránh được mọi người biết cô ta rốt cuộc là người như thế nào, nói chung khoảng thời gian này, đại diện của Lăng Tình không hiểu sao bội ước đổi người, vai diễn trong phim cũng bị đổi.

Nhà cô ta có tiền, cũng xem như loại có thế, nhưng so sánh với người khác, lại kém xa.

Thêm vào lúc trước đắc tội không ít người, lúc này đám người kia nhìn thấy cô ta như vậy, đều nhao nhao đứng ra tiết lộ thông tin, bỏ đá xuống giếng.

Con đường của Lăng Tình ở trong giới là hoàn toàn không dễ đi rồi.

*

Chu Túy Túy không quan tâm nốt nhạc đệm nhỏ này, trở về trong tiệm tụ tập với bọn Hạ Văn cùng nhau nói cười, đến tối, bọn Lục Gia Tu bọn họ đã đặt nhà hàng, cùng nhau đi qua ăn cơm.

Tính riêng tư của hội sở rất tốt, hoàn cảnh cũng tốt, đối với một người mang thai như Chu Túy Túy mà nói, quả thật hoàn mỹ.

Mọi người nhìn thấy cô, đều liếc nhìn bụng của Chu Túy Túy đầu tiên, đây làm cho cô rất cạn lời.

"Mọi người đủ rồi đó." Cô dở khóc dở cười: "Em bé mới có hơn một tháng mà, còn chưa lộ bụng."

Hạ Văn ở một bên cười lớn: "Đó không phải là do mọi người đều hiếu kỳ sao, cậu chính là người đầu tiên ở trong nhóm chúng mình có thai!"

Chu Túy Túy liếc nhìn cô ấy, nhìn về phía Đường Thịnh: "Đường tổng, cố lên nha!"

Đường Thịnh : ". . . . . ."

Hạ Văn: ". . . . . ."

Hai người này, sau khi thừa dịp Chu Túy Túy đi biên cương, nhanh chóng ở bên nhau. Chu Túy Túy vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Lục Gia Tu ở bên cạnh đùa giỡn: "Đúng đúng đúng, Đường tổng cố lên."

Hồ Dật: "Đường tổng có nhiều khách sạn như vậy. . . . . . Hẳn là. . . . . ."

Lời ở phía sau không nói ra, mọi người cũng biết là ý gì.

Đoàn Tử Du ở một bên lạnh mặt, nhìn về phía đám người: "Nói gì vậy, ở đây còn có vị thành niên."

"Ai là vị thành niên vậy?" Đoàn Bác Văn nhàn nhạt nhìn anh ta: "Duy Nhất của chúng ta cũng mười chín tuổi rồi."

Đoàn Duy Nhất nghiêm túc gật đầu, nhấp một ngụm nước nói: "Đúng vậy anh, em hiểu, không cần tránh né em."

Mọi người: ". . . . . ."

Hay lắm, lời nói đùa này tiếp tục không được nữa.

Ở trước mặt Chu Túy Túy với Hạ Văn mọi người còn có thể nói được, Duy Nhất dù sao cảm thấy quá đơn thuần rồi, mọi người đều không muốn dạy hư cô.

Đoàn Tử Du: ". . . . . . Muốn ăn cái gì?"

Đoàn Duy Nhất: ". . . . . . Đều có thể."

"Thử cái này, hương vị ở nơi này cũng không tệ."

"Vâng."

Hai người thuận lợi chuyển chủ đề đi, đang ăn, Chu Túy Túy nhìn một vòng lên tiếng hỏi: "Anh không gọi Chu Nhiên sao?"

Thẩm Nam vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lục Gia Tu liền chỉ vào video trong hội sở nói: "Chị dâu nhỏ, Chu Nhiên ở trong đó."

Chu Túy Túy nâng mắt liếc nhìn, vừa lúc nhìn thấy Chu Nhiên một mặt lạnh lùng xuất hiện ở trong tin tức ở trong TV, anh ta mặc cảnh phục, trên tay cầm giấy chứng nhận gõ mở cửa một căn phòng, một lát sau ở bên trong lộ ra một cô gái có khuôn mặt tinh xảo, thậm chí còn có ngũ quan sáng sủa xinh đẹp.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Chu Nhiên lạnh lùng nói: "Nhạc tiểu thư chúng tôi hoài nghi cô là kẻ tình nghi của một vụ án mưu sát, mời cô theo chúng tôi đi một chuyến."

Trên mặt cô gái thoáng chốc hoảng hốt, nhìn về phía Chu Nhiên một hồi lâu, mới hỏi: "Tôi?"

Chu Nhiên nâng mí mắt ngừng lại một lát, bổ sung nói: "Chỉ là hoài nghi, tạm thời chưa xác định, cần cô cùng chúng tôi đi một chuyến, người chết trước đó đã liên lạc cô, hơn nữa cũng gặp mặt lần cuối."

. . . . . . . . . . . .

Chu Túy Túy có chút sửng sốt, xoay đầu nhìn mấy người bọn họ: "Gần đây có án mưu sát?"

Hạ Văn à một tiếng, đột nhiên hỏi: "Có phải là vụ án thi thể phụ nữ ở công viên khoảng thời gian trước."

"Không ngừng lại ở đó." Lục Gia Tu lạnh nhạt nói: "Gần đây liên tiếp có không ít thiếu nữ trẻ em bị gϊếŧ hại."

Anh ta nhìn về phía ba người con gái trước mặt: "Mọi người về sau ra cửa chú ý an toàn, ít nhất trước khi hung thủ chưa bị bắt lại đừng ra ngoài một mình."

Thẩm Nam cùng Chu Túy Túy đều không phải rất rõ ràng, hỏi nhiều thêm hai tiếng.

Qua một hồi, Thẩm Nam nói: "Hai người các cậu không cảm thấy cô ấy hơi quen mắt sao?"

Hồ Dật gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy!"

Hạ Văn à một tiếng: "Không phải chứ Thẩm Nam, anh cũng xem trực tiếp sao!" Cô ấy giải thích nói: "Vị đại mỹ nữ vừa rồi đó là một blogger làm đẹp rất nổi tiếng nha, fan hâm mộ gần mấy trăm vạn, video trang điểm của cô ấy đều vô cùng đẹp."

Hạ Văn khá quan tâm cái này.

Đoàn Duy Nhất cũng gật đầu: "Đúng vậy, bạn học của em đều thích cô ấy, sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện trong loại tin tức này?"

Hạ Văn: "Tôi cảm thấy không phải cô ấy đi."

Chu Túy Túy lắc đầu: "Mình nhìn thấy cũng không giống, ánh mắt vừa nãy của cô ấy không giả bộ."

"Không phải." Lục Gia Tu cười nói: "Đây là video một tuần trước rồi, cô ấy đã được thả ra rồi, hôm đó sau khi tra hỏi xong liền biết không phải cô ấy, nhưng mà bởi vì vẫn là đối tượng hoài nghi, cho nên có người đi theo, nói một cách hoa mỹ là bảo vệ."

"Ai bảo vệ?"

Lục Gia Tu xem như là người biết nhiều nhất, anh ta thần bí cười: "Còn có thể là ai, đương nhiên là đội trưởng Chu của chúng ta rồi."

Hồ Dật liếc nhìn anh ta: "Tôi cảm thấy trong lời nói của cậu có ý khác, cậu không cảm thấy cô gái này rất quen mắt sao, không phải là loại quen mắt của blogger làm đẹp.”

Mấy người đàn ông bọn họ, lại không có bạn gái, nói chung không thể đi xem video làm đẹp được.

Lục Gia Tu còn chưa kịp trả lời, Thẩm Nam đột nhiên cười thành tiếng, thấp giọng nói: "Là cô ấy?"

Lục Gia Tu gật đầu: "Ừm."

Mọi người: "? ? ?"

"Hai người đang thần bí gì vậy?"

Tiếng nói vừa dứt, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Lục Gia Tu ôi một tiếng: "Chắc là Chu Nhiên bận xong qua đây." Anh ta đứng lên đi mở cửa, lúc nhìn thấy hai người ở cửa, cười lên.

"Chu Nhiên, Nhạc Nịnh."

Chu Nhiên lạnh lùng gật đầu, nhìn về phía bọn họ: "Không để ý nhiều thêm một người chứ?"

Mọi người: "Không ngại!"

Tiếp sau đó, mọi người phát hiện cô gái ở trong TV lúc nãy từ sau lưng Chu Nhiên bước ra, trên mặt là nụ cười, rất xinh đẹp, không giống kiểu của Chu Túy Túy, khuôn mặt cô ấy là kiểu không có lực công kích, làm cho người khác nhìn vào vô cùng thoải mái, nhưng lại không nói ra được thoải mái chỗ nào, chính là nghĩ như vậy.

Lúc này cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng, Chu Túy Túy nhìn thấy, nhịn không được ở bên tai Thẩm Nam nói: "Giống tiên nữ."

Thẩm Nam cười: "Vợ anh xinh đẹp hơn."

Chu Túy Túy lắc đầu: "Không, cô ấy xinh đẹp hơn."

Là kiểu cô cảm thấy xinh đẹp.

Thẩm Nam: ". . . . . ."

Nhạc Nịnh cười nhìn mọi người: "Xin lỗi, làm phiền rồi."

Mọi người trăm miệng một lời: "Không phiền."

Có chuyện xem rồi, làm sao sẽ phiền chứ!! Nên biết, đây nhưng là tin sốt dẻo đầu tiên của Chu Nhiên, tuy rằng câu chuyện của cảnh sát cùng người bị tình nghi, nhưng nghe thấy lại cảm thấy không hiểu sao lại kích động.

Tính cách của Nhạc Nịnh không tệ, trừ đối với Chu Nhiên tương đối lạnh nhạt ra, ngồi xuống một lát sau có thể cùng Chu Túy Túy bọn họ liền nói chuyện rồi.

Hạ Văn cũng khiêm tốn thỉnh giáo: "Lần trước tôi xem video trực tiếp của cô, luôn không biết làm sao mới có thể trang điểm như vậy được, tóm lại là cảm thấy có khác biệt."

Nhạc Nịnh cong môi cười: "Vậy tôi chút nữa dạy cho cô một chút."

"Được nha."

Chu Túy Túy nhìn cô ấy: "Đem theo đồ trang điểm không, tôi cũng muốn trang điểm."

Cô hôm nay dậy trễ còn chưa trang điểm.

Nhạc Nịnh: "Có đem, đây là vật cần thiết."

"Vậy lát nữa chúng ta đi bên kia thử đi."

Nhạc Nịnh vừa muốn gật đầu đáp ứng, Chu Nhiên ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Năm mét."

Nhạc Nịnh: ". . . . . ."

"Cái gì năm mét?" Đoàn Duy Nhất hỏi.

Nhạc Nịnh chỉ vào Chu Nhiên, bình tĩnh nói: "Bọn họ nói tôi còn chưa thoát khỏi diện tình nghi gϊếŧ người, nhưng lại không có lý do chính đáng giam tôi lại, cho nên để cảnh sát Chu thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm tôi, không thể rời khỏi bên ngoài 5 mét."

Mọi người: ". . . . . ."

Lục Gia Tu ý vị thâm trường liếc nhìn Chu Nhiên, từ trong ánh mắt mang theo ý tứ: Lẳиɠ ɭơ!

Đây mẹ nó không thể rời khỏi 5 mét.

Chu Túy Túy nói ra nghi hoặc của bản thân: "Vậy đi ngủ thì sao?"

Hạ Văn: "Đi toilet thì sao."

Chu Nhiên từ đầu đến cuối một bộ mặt lạnh lùng, nâng mí mắt nhìn hai người: "Hiếu kì như vậy?"

Nhạc Nịnh cười: "Tôi ở nhà anh ta."

Mọi người: "Woa!"

Chu Túy Túy cũng không hiểu sao hưng phấn, thậm chí còn véo Thẩm Nam ở dưới bàn: "Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha."

Thẩm Nam: ". . . . . ."

Anh dở khóc dở cười, vỗ bả vai Chu Túy Túy : "Bình tĩnh."

Bữa họp mặt đêm nay, mọi người cười đùa vô cùng vui vẻ, mà về Chu Nhiên cùng Nhạc Nịnh, Chu Túy Túy khỏi phải nói có bao nhiêu hiếu kì. Mới vừa vào trong xe, liền quấn lấy Thẩm Nam hỏi: "Chu Nhiên và Nhạc Nịnh lúc trước có quen biết sao?"

Thẩm Nam nhướng mày, nhìn cô: "Thông minh."

"Woa, sao quen biết vậy?" Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, vô cùng kinh ngạc.

Cô đã nói nhìn vẻ mặt của Lục Gia Tu với Thẩm Nam đều không đúng, hơn nữa làm gì có cảnh sát cùng người tình nghi phạm tội ở cùng một nơi, đây tuyệt đối có mờ ám.

Thẩm Nam bật cười, rất tốt bụng nói chuyện bát quái này cho cô, anh lời ít ý nhiều nói: "Là Chu Nhiên hồi cấp ba quen biết, cấp ba của bọn anh là gần một chỗ với cấp hai còn nhớ không."

"Vâng vâng."

"Cô bé còn nhỏ thế mà thích cậu ta, cậu ta lớp 12, sau đó cô bé lớp 7 hay lớp 8 gì đó, đến tìm cậu ta tỏ tình, Chu Nhiên nói người quá nhỏ, từ chối rồi."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc đại học, cô ấy lên cấp ba, đến tìm Chu Nhiên, nói bản thân lớn hơn một chút rồi, hỏi có thể làm bạn trai cô ấy không?"

"Từ chối rồi?"

"Ừm." Thẩm Nam cười: "Có phải là từ chối hay không thì không rõ ràng, nhưng sau này không xuất hiện nữa, đến hôm nay nhìn thấy, anh mới nhớ lại.”

Chu Túy Túy woa một tiếng: "Nhìn dáng vẻ hôm nay của Chu Nhiên hẳn là hối hận rồi."

Thẩm Nam cười nhẹ: "Không biết nữa."

Anh cúi đầu hôn Chu Túy Túy một ngụm: "Trước tiên không nói bọn họ nữa, em đã xem nhẹ anh cả một đêm rồi, nói về chúng ta?"

Chu Túy Túy: ". . . . . . Chúng ta có cái gì mà nói."

Thẩm Nam: “.....”

Quá đau lòng!