Lãng Mạn Của Anh

Chương 60

Chương 60

Chu Túy Túy và Thẩm Nam về nhà, đầu tiên đi đến bệnh viện thú cưng, chú mèo nhỏ ôm ngoài sân về kia, vẫn phải chăm sóc tốt mới được.

Chú mèo nhỏ không có vấn đề gì lớn, chỉ là đại khái là một chú mèo lạc nhà ai đó, vẫn luôn ở bên ngoài, bị lạnh, cũng lâu không ăn uống đàng hoàng.

Chu Túy Túy nhìn bộ dáng đáng thương của chú mèo kia, có chút đau lòng.

"Vậy là phải để ở đây theo dõi mấy ngày sao?"

Bác sỹ gật đầu: "Cần thiết, ngày mai theo dõi xem có vấn đề gì không."

Nghe vậy, Chu Túy Túy gật đầu: "Được, cảm ơn bác sỹ."

Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu: "Xin hỏi nuôi mèo thì cần mua những cái gì? Chúng tôi lần đầu tiên nuôi mèo."

Bác sỹ nói cho cô từng cái một, Chu Túy Túy đơn giản ghi thành một danh sách, chuẩn bị ngày mai hoặc là tối mua trên mạng.

Làm xong tất cả hai người mới về nhà.

Vừa vào nhà, Thẩm Nam nhìn bà xã của mình: "Quyết định nuôi chú mèo kia?"

"Anh phản đối sao?"

Thẩm Nam bật cười, xoa đầu cô: "Không phản đối, em muốn nuôi thì nuôi." Anh cúi đầu, cọ cọ vành tai cô, hôn hai cái, thấp giọng nói: "Anh nuôi em, em nuôi mèo, giống nhau."

Chu Túy Túy cười, cong cong môi hôn anh một cái: "Cảm ơn đội trưởng Thẩm."

Hai người đối diện cười, Thẩm Nam nhìn thần sắc của cô, nhìn chằm chằm cô một lát hỏi: "Bây giờ vui vẻ sao?"

"Vui vẻ." Chu Túy Túy ngồi trên sô pha cảm khái: "Thật ra trước khi tìm được con bé, em đã có rất nhiều suy đoán."

Vô cùng nhiều, thậm chí còn có cả suy nghĩ không tốt. Tuy rằng khi còn nhỏ, ba mẹ cô luôn nói em gái đã sớm không còn rồi, nhưng Chu Túy Túy cũng không tin, không tin một chút nào. Cô luôn cảm thấy em gái vẫn còn sống, chỉ là không xác định được mà thôi.

Khi xem TV, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy mấy tin tức lừa bán hoặc là không tốt, Chu Túy Túy đều sẽ nghĩ, em gái của mình có phải bây giờ cũng đang giống như vậy, cô vừa xem vừa thầm cầu nguyện, hy vọng em gái mình sẽ không gặp mấy chuyện như vậy, cô bé nhất định, nhất định phải bình an.

Bây giờ trên mạng có rất nhiều tin tức lừa bán, kiểu lừa bán cho vùng núi sâu xa làm con dâu gì gì đó, mỗi khi cô nhìn thấy tin tức đó, trong lòng đều hết sức sợ hãi.

Chu Túy Túy sẽ nghĩ, nếu em gái của mình gặp phải cái này, vậy con bé sống sót thế nào?

Chu Túy Túy chưa từng từ bỏ suy nghĩ muốn tìm em gái, trước kia mấy ngày xác định được tin tức chính xác, trái tim luôn lo lắng của cô cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, còn may, cô bé bình an, cũng khỏe mạnh, không gặp mấy chuyện linh tinh lộn xộn đó. Cô cảm kích tất cả, thậm chí còn tình nguyện dùng sức khỏe của mình đi đánh đổi, cũng không sao cả.

Chỉ cần cô bé tốt.

Cô bé từ nhỏ đã rời nhà, vẫn luôn ở bên ngoài, ở cô nhi viện mấy năm, không biết chịu bao nhiêu uất ức.

Đến đêm nay thấy được, Chu Túy Túy nghĩ, người Đoàn gia hẳn là đối xử với cô bé rất tốt, bằng không cô bé nhỏ sẽ không đơn thuần thiện lương như vậy, nếu tốt, vậy là đủ rồi.

Cô đối với Đoàn gia, vô cùng cảm ơn.

Thẩm Nam nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, đại khái biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Anh an ủi: "Đều đã qua."

"Ừm." Chu Túy Túy nhướng mi, ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng vậy, đều đã qua."

"Muốn nhận lại con bé sao?"

Chu Túy Túy im lặng một lát, mới nói: "Muốn, nhưng bây giờ con bé sống tốt như vậy, em nghĩ em nhận hay không đều không có khác biệt quá lớn." Cô lẩm bẩm nói: "Thậm chí còn có khả năng không nói, con bé vẫn luôn sống hạnh phúc vui vẻ."

Nhà kia của cô, không về càng tốt.

Thẩm Nam hiểu rõ: "Nghĩ kỹ bàn lại, bây giờ không vội."

"Ừm ừm." Hai người đang nói, điện thoại Chu Túy Túy vang lên, cô cúi đầu nhìn, mắt sáng lên: "Gửi tin nhắn cho em."

Thẩm Nam dở khóc dở cười, nhéo mặt cô: "Anh đi tắm trước, em nói chuyện với con bé đi."

"Ừm ừm."

***

Sau khi Đoàn Duy Nhất về nhà, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chú mèo nhỏ kia, cho nên, lúc này vừa về đến phòng, liền gấp không chờ nổi mà nhắn tin với Chu Túy Túy.

Duy Nhất: Chị ơi, mèo bây giờ sao rồi?

Chu Túy Túy: Không có chuyện gì, không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói chỉ là hơi cảm lạnh, ở lại quan sát mấy ngày là được.

Đoàn Duy Nhất hơi lo lắng: Thật sự không có chuyện gì sao? Vậy phải ở mấy ngày ạ?

Chu Túy Túy: Tạm thời còn chưa thể xác định, bác sĩ nói ngày mai sẽ kiểm tra một lần, em muốn đến cùng xem không?

Ánh mắt Đoàn Duy Nhất sáng lên, vui mừng hỏi: Có thể ạ?

Chu Túy Túy: Bên chị không có vấn đề gì, bên em có thể sao?

Đoàn Duy Nhất: Có thể, lúc đó em nói với anh trai một tiếng là được rồi, chiều mai em mới về trường học.

Chu Túy Túy lúc này mới nhớ đến, Duy Nhất năm nay mới vào đại học, bây giờ đang là sinh viên năm nhất.

Sau khi hai người hẹn xong, Chu Túy Túy vẫn không nhịn được mà lại xem vòng bạn bè của cô bé một lần nữa, không thể không nói cô bé nhỏ ngày thường rất vui vẻ, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có oán giận, nhưng đều là mấy cảm xúc của nữ sinh nhỏ, rất tự do tự tại, có thể nhìn ra được.

Sau khi nhìn thấy cái này, Chu Túy Túy yên tâm.

Người Đoàn gia đối với cô bé, thật sự là cưng chiều và yêu thích.

Chu Túy Túy vô cùng cảm kích người Đoàn gia.

Đang nghĩ ngợi, Đoàn Bác Văn ngoài ý muốn nhắn tin đến.

Đoàn Bác Văn: Có đó không?

Chu Túy Túy: Có, Đoàn tổng.

Đoàn Bác Văn: Tiện nói chuyện không?

Giây tiếp theo, Đoàn Bác Văn gọi điện đến.

Muốn nói Đoàn Bác Văn không hứng thú với Chu Túy Túy, kia khẳng định không phải. Nhưng sự hứng thú này có bao nhiêu sâu, không ai biết.

Hơn nữa sau khi biết Chu Túy Túy đã kết hôn, chút ý tứ này đã bị Đoàn Bác Văn dập tắt, anh ta quả thật là một tên hỗn trướng, không phải quân tử gì, nhưng cũng không đến mức đi làm tiểu tam linh tinh gì đó. Loại hành vi này, thương nhân là anh ta vẫn làm không được.

Nhưng mà đêm nay gọi điện cho Chu Túy Túy, thật ra có nguyên nhân khác.

Anh ta tuyệt đối không tin loại nhân vật như Thẩm Nam và Chu Túy Túy, sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện ở yến hội, thậm chí còn biểu hiện vô cùng nhiệt tình và yêu thích với em gái nhỏ nhà mình. Những người khác hẳn không chú ý đến, nhưng anh ta thấy được ánh mắt Chu Túy Túy khi nhìn Duy Nhất, không chỉ anh ta, mà Đoàn Tử Du cũng nhận ra.

"Đoàn tổng."

Đoàn Bác Văn nhoẻn miệng cười: "Khách khí, Chu tiểu thư muộn như vậy vẫn còn chưa ngủ?"

Chu Túy Túy ừ một tiếng: "Mới nói chuyện phiếm với Duy Nhất, nói chuyện mèo nhỏ."

Đoàn Bác Văn ngẩn ra, cũng không nghĩ đến cô sẽ thẳng thắn thành khẩn như vậy. Anh ta rũ mắt nhìn tài liệu trong tay, cười nhạt: "Chu tiểu thư hình như đối xử khá tốt với em gái của tôi?"

Nghe vậy, Chu Túy Túy không chút do dự thừa nhận: "Là khá tốt, đây đều là nên làm."

Đoàn Bác Văn: "... Cô."

"Nói vậy, trong tay Đoàn tổng chắc hẳn có một phần tài liệu điều tra đi." Chu Túy Túy đi thẳng vào vấn đề: "Thật ra Đoàn tổng có thể nói thẳng ra, tôi cũng không để ý."

Mấy tin tức này, Ngải Trạch Dương có thể hỗ trợ điều tra được, Đoàn Bác Văn cũng có thể. Chẳng qua cô đoán, bây giờ Đoàn Bác Văn chưa nói là do chưa xác định mà thôi.

Không xác định tại sao mình lại hứng thú với Duy Nhất như vậy, chỉ có chút thời gian, nhiều thứ sâu xa hơn, Đoàn Bác Văn còn chưa tra được.

Đoàn Bác Văn bật cười, nhướng mày nói: "Liền nói tại sao tôi lại có hứng thú với cô, trực tiếp lớn mật, thật lâu chưa gặp qua."

"Tôi đã kết hôn." Chu Túy Túy nói: "Hơn nữa tôi rất yêu ông xã của mình, cảm ơn sự hậu ái của Đoàn tổng."

Đoàn Bác Văn nghẹn lại, yên lặng ăn phần cẩu lương này: "Nói thẳng đi, tôi cũng lười đi tra."

Chu Túy Túy im lặng một lát, vẫn trực tiếp nói cho Đoàn Bác Văn.

Nói đến người làm chủ Đoàn gia bây giờ, đương nhiên là Đoàn Bác Văn. Anh ta rất che chở em trai và em gái, tuy rằng nhìn như ăn chơi đàng điếm, là hoa hoa công tử, nhưng không có anh ta, Đoàn gia cũng không có khả năng đi đến ngày hôm nay.

Chu Túy Túy mím môi hỏi: "Anh biết công ty Gia Việt sao?"

"Biết, công ty ba mẹ Chu tiểu thư."

Chu Túy Túy cười, giải thích cũng dễ dàng hơn nhiều: "Ba mẹ tôi không chỉ có một người con gái."

Đoàn Bác Văn bên kia hơi ngừng lại, trầm mặc một lát: "Còn một người con gái đâu? Sao tôi chưa từng nghe nhắc đến?"

Chu Túy Túy đứng dậy, đi đến ban công hóng gió, ánh đèn bên ngoài sáng lóa, nhìn qua rất ấm áp. Cô cảm nhận gió thổi qua mặt, thấp giọng nói: "Bởi vì lúc nhỏ bị bắt cóc, cho nên không có người nhắc đến."

Lời nói đến đây, Đoàn Bác Văn cho dù là người không thông minh, cũng biết được ý tứ trong câu nói này của cô, huống chi, Đoàn Bác Văn lại là người thông minh.

"Cô liền cứ như vậy mà xác định?"

"Trước khi nhìn thấy người 80%, sau khi nhìn thấy người 99%." Cô khẳng định nói.

Người có quan hệ huyết thống, luôn có điểm tương tự, huống chi người liền đứng trước mặt mình, cô thật sự không nhận ra, thì sẽ không phải là Chu Túy Túy luôn tâm tâm niệm niệm nhớ về em gái rồi. Cho nên sau khi nhìn thấy người, cô liền có thể xác nhận 100% đó là em gái đã thất lạc của mình.

Còn vì sao lại nói là 99%, cô để lại 1% cho y học chứng minh.

Đoàn Bác Văn không lập tức nói chuyện, đại khái là bị tự tin của cô thuyết phục.

Một hồi lâu sau, Đoàn Bác Văn nói: "Duy Nhất sẽ không về với cô."

Chu Túy Túy: "Tôi không muốn con bé phải theo tôi về nhà." Cô nghiêm túc nói: "Rất cảm ơn Đoàn gia của anh đã thu dưỡng con bé, nuôi con bé lớn thành người, hơn nữa còn đối xử với con bé tốt như vậy, con bé ở nhà mọi người sống tốt như vậy, tôi không muốn con bé theo tôi về nhà."

Đoàn Bác Văn ngẩn ra: "Vậy cô đây là có ý gì?"

"Chính là muốn biết con bé có sống tốt không, mới có thể an tâm một chút."

Đây là sự thật, cô không muốn đi phá hỏng cuộc sống của em gái mình. Nếu như không tốt, Chu Túy Túy sẽ nhất định không chút do dự mà đón về, nhưng Đoàn gia đối xử với con bé tốt như vậy, hoàn cảnh và con người kia cô bé đã quen thuộc hơn nữa còn có thể thích ứng một cách tốt nhất, cô là một chị gái xa lạ ra mặt mang người đi, không thể nào nói được, cũng không thích hợp.

Tự đáy lòng Chu Túy Túy rất cảm ơn Đoàn gia, chỉ cần bọn họ đối xử với Duy Nhất tốt, cô có thể cả đời không nhận con bé.

Đoàn Bác Văn hoảng hốt giây lát, đại khái là bị sự quả quyết của cô làm kinh ngạc.

"Chu tiểu thư quả nhiên là người có cá tính."

Chu Túy Túy trợn mắt: "Đoàn tổng đừng có giở giọng quan."

Đoàn Bác Văn bật cười: "Tôi có thể để cho cô và Duy Nhất làm xét nghiệm chứng minh, nhưng đầu tiên vẫn phải nói một chút, cho dù con bé có là em gái cô hay không, con bé vẫn không rời khỏi Đoàn gia."

"Được, cảm ơn."

***

Sau khi nói chuyện xong, Thẩm Nam nhìn về phía cô: "Nói xong?"

Chu Túy Túy gật đầu, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam: "Đoàn Bác Văn... dễ nói chuyện ngoài ý muốn."

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Nam nặng nề mà nhìn bà xã của mình: "Vậy sao?"

Chu Túy Túy không nhận thấy hơi thở nguy hiểm, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, anh ta còn để cho Duy Nhất đi xét nghiệm với em, phỏng chừng là đưa tóc hay gì đó linh tinh của Duy Nhất cho em đi...."

Chu Túy Túy nói hăng say, nhắc đến cái này liền vô cùng hưng phấn.

Đang nói, Thẩm Nam đột nhiên giơ tay ôm người lên.

"A, anh làm gì vậy?"

Thẩm Nam cắn răng: "Em."

Chu Túy Túy: "....."

Chu Tuy Túy kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam, duỗi tay ôm lấy cổ anh dở khóc dở cười: "Anh nói cái gì?"

Thẩm Nam hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc, ôm người về phòng đè lên, trực tiếp lấp kín miệng cô.

Cuối cùng cũng không có âm thanh nói về người đàn ông khác, Thẩm Nam thoải mái không ít. Anh cúi đầu, hôn môi cô, miêu tả hình môi Chu Túy Túy, đặc biệt kiên nhẫn mà liếʍ múi môi, mυ'ŧ khóe môi của cô.

Hai người dựa rất gần, khi mới bắt đầu Chu Túy Túy còn có chút bất đắc dĩ, nhưng dần dần, đã trầm luân trong nụ hôn của anh.

Thẩm Nam là người có mị lực đặc biệt, chỉ dựa vào hôn, có thể làm cho suy nghĩ của cô rối loạn. Chu Túy Túy duỗi tay, chủ động đáp lại anh, hàm chứa khóe môi anh, dỗ dành người đàn ông đang ngập trong dấm chua.

Hơi thở hai người quấn quít bên nhau, không tách rời.

Giống như tư thế của hai người bây giờ, Thẩm Nam hôn môi cô, một đường đi xuống.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, làm cho người không kịp phòng ngừa, cũng không thể khống chế.

Gió thổi ngoài cửa sổ, dưới sự mát mẻ của trời thu, lá cây xào xạc rơi xuống. Một góc rèm cửa tung bay, nhưng lúc này, đều không ảnh hưởng đến hai người đang triền miên trên giường.

Âm thanh của Chu Túy Túy đứt quãng, bị đâm phát ra những tiếng rên vụn vặt. Tóm lại cả đêm, cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Chu Túy Túy xem như đã hiểu được, người đàn ông ăn dấm chua đáng sợ đến mức nào.

Về sau, Chu Túy Túy một chút sức lực kháng cự cũng không có, tùy tiện Thẩm Nam, dù sang phản kháng cũng vô dụng, người đàn ông này thể lực rất tốt đó.

Mãi cho đến khuya, hai người tắm rửa một lần nữa, về lại giường.

Chu Túy Túy mệt mỏi và ngã vào l*иg ngực Thẩm Nam, mơ hồ không rõ mà nói: "Dấm này anh ăn, có chút không thể hiểu được nha?"

Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, cắn cằm cô: "Không thể hiểu được?"

Chu Túy Túy cười, nằm trong ngực anh: "Đúng vậy. Em cũng không có hứng thú với Đoàn Bác Văn, người ta cũng chỉ nói chuyện của Duy Nhất với em."

Nghe vậy, Thẩm Nam vẫn khó chịu như cũ.

Chu Túy Túy là cảm thấy không có hứng thú, nhưng anh là đàn ông, có thể hiểu được ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ đại biểu cho cái gì. Nghĩ đến cái này, Thẩm Nam lại càng khó chịu.

Đoàn Bác Văn căn bản không từ bỏ.

Chu Túy Túy dỗ anh, dở khóc dở cười: "Người đều là của anh."

Cô dán sát và lỗ tai anh, nhẹ giọng nói: "Chỉ có anh, tình cảm của người khác em không quản được, nhưng tình cảm của em, em có thể hiểu được." Cô ôm lấy cổ Thẩm Nam, nói từng chữ: "Chỉ có anh."

Từ đầu đến cuối, người đàn ông mà cô yêu xuất hiện trong quỹ đạo cuộc sống, chỉ có một. Đó chính là Thẩm Nam.

Thẩm Nam nghe, không ngoài ý muốn, được bà xã dỗ xong.

Anh hôn hôn đôi mắt Chu Túy Túy, giọng nói khàn khàn: "Biết."

Chu Túy Túy cười: "Còn ghen sao?"

"Còn."

Chu Túy Túy: "....." Được rồi, ăn thì ăn đi.

Hai người ôm nhau nói chuyện, nói nói, Chu Túy Túy liền ngủ rồi.

Buổi sáng hôm sau, Chu Túy Túy tỉnh lại, việc đầu tiên là lôi kéo Thẩm Nam đến trước tủ quần áo chọn đồ. Cô đã hẹn với Duy Nhất buổi chiều đi xem mèo, cho nên phải trang điểm thoải mái một chút.

Thẩm Nam đối với cái này, rất bất đắc dĩ.

Bà xã của mình khi gặp mình còn không nghiêm túc trang điểm, ngược lại là cô em vợ, còn làm cô ấy khổ sở suy nghĩ cả buổi sáng.

"Bộ đó thật sự có thể chứ?"

Thẩm Nam cười: "Có thể, vô cùng đẹp, rất thích hợp với em, như là một chị gái dịu dàng."

Nhắc đến cái này, Chu Túy Túy liền có chút sầu muộn: "Nhưng em không phải là chị gái dịu dàng."

Cô là một chị gái mạnh mẽ, còn kém nhiều lắm.

"Nói bậy." Thẩm Nam dỗ cô, nhoẻn miệng cười nói: "Ở trong lòng anh, em là như vậy."

Chu Túy Túy hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, nhéo cằm anh, hôn một cái: "Vẫn là đội trưởng Thẩm biết ăn nói."

Thẩm Nam cười.

Hai người ở nhà náo loạn một buổi sáng, đến 3h chiều, Chu Túy Túy mới lái xe ra cửa.

Thẩm Nam chút nữa phải về đội, cho nên không thể đi cùng cô..

Hai người hẹn 4h gặp mặt ở cổng bệnh viện thú cưng, chẳng qua Chu Túy Túy căng thẳng, cho nên trước 30p đã đi. Khi cô đến cửa bệnh viện thú cưng, mới là 3h rưỡi.

Chu Túy Túy dừng xe xong, đầu tiên đi vào nhìn một vòng, lúc này cô mới nghiêm túc đánh giá chú mèo nhỏ nhặt được tối hôm qua, thật sự là một chú mèo nhỏ, nhìn qua vô cùng đáng thương, là một chú mèo màu trắng.

Khi Chu Túy Túy đi vào, chú mèo đang ngủ, nhìn qua rất uể oải.

Cô nhìn về phía bác sỹ, sau khi dò hỏi tình huống không nhịn được cười.

"Lại qua hai ngày nữa là có thể đến đây đón đúng không?"

"Đúng vậy." Bác sỹ cười nói: "Chỉ có hơi bị cảm lạnh, chắc là lưu lạc ở bên ngoài lâu, có chút sợ người."

Nghe vậy, Chu Túy Túy gật đầu: "Được, cảm ơn bác sỹ, đến lúc đó tôi sẽ chăm sóc bé nhiều hơn."

Cô có thể nuôi một con mèo thật tốt, Chu Túy Túy tin tưởng điều đó.

Đang trò chuyện, Duy Nhất liền gọi điện cho cô.

"Alo."

"Chị, bọn em đến cửa rồi."

Ánh mắt Chu Túy Túy sáng rực, vội vàng nói: "Chờ một lát, chị lập tức ra đón hai người."

Không lâu sau, khi Chu Túy Túy nhìn thấy hai người xuất hiện, cười: "Nhị công tử?"

Đoàn Tử Du thần sắc lạnh lùng, nhàn nhạt liếc nhìn Chu Túy Túy: "Chào chị."

Đoàn Duy Nhất mặc kệ hai người giới thiệu, lôi kéo áo của Chu Túy Túy, vô cùng kích động: "Chị ơi, chúng ta mau đi xem bé mèo chút đi."

Chu Túy Túy nhịn cười, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Đoàn Tử Du, cong cong môi: "Đi thôi, chị dẫn em qua đó."

Đoàn Duy Nhất vừa thấy được mèo nhỏ, liền không nhịn được mà oa một tiếng, chớp chớp mắt: "Đáng yêu quá, em ấy đã tắm rồi, tối hôm qua nhìn thảm vô cùng."

"Đúng vậy." Chu Túy Túy cười: "Bác sỹ nói không có chuyện gì lớn, qua hai người nữa sẽ đón về nhà."

Đoàn Duy nhất gật đầu, hưng phấn hỏi: "Vậy chị đã mua đồ cho mèo chưa ạ?"

"Còn chưa mua." Chu Túy Túy nhìn cô bé: "Muốn đi mua cùng chị không, này cũng là mèo nhỏ của em đó."

"Được nha, được nha."

Đoàn Duy Nhất không chút do dự đáp ứng: "Bây giờ chúng ta đi thôi."

"Không cần hỏi anh em sao?"

"Không cần." Đoàn Duy Nhất cười hì hì nói: "Em làm cái gì anh trai cũng đồng ý. Ngoại trừ nuôi mèo nhỏ."

Nói đến cái này, cô bé liền rất ủ rũ.

Chu Túy Túy bật cười, vỗ vỗ đầu cô: "Đừng buồn, có thời gian thì đến nhà chị xem mèo."

"Được."

Hai giờ tiếp theo, bọn họ trực tiếp đến cửa hàng bán đồ dùng thú cưng lớn nhất mua đồ.

Yêu cầu Chu Túy Túy và Đoàn Duy Nhất không khác nhau lắm, chỉ cần thích hợp là được, giá cả căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ.

Đoàn Duy Nhất rất quen thuộc với thức ăn và đồ dùng cho mèo, có thể thấy được là thật sự rất thích mèo nhỏ, cũng từng tìm hiểu. Không giống chính mình, tối hôm qua mới tìm hiểu.

Chu Túy Túy dọc đường quan sát Đoàn Duy Nhất, chính Chu Túy Túy cũng muốn ăn cơm cùng cô bé, ba người lại cùng nhau ăn cơm.

Chu Túy Túy nhìn Đoàn Tử Du gắp đồ ăn cho Đoàn Duy Nhất, nhìn anh ta không cho phép Đoàn Duy Nhất ăn kem, nhưng ở phương diện nào đó thì lại dung túng vô cùng, Chu Túy Túy cũng không biết nói cảm nhận trong lòng mình như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ, cô có chút cảm động.

Cô cũng không có mấy quan niệm lỗi thời, cô nhìn ra được Đoàn Tử Du thích Duy Nhất, thậm chí còn có thể nhìn ra được, trong lòng Duy Nhất, Đoàn Tử Du hẳn là quan trọng nhất, quan trọng hơn Đoàn Bác Văn rất nhiều.

Cô bé đối với Đoàn Bác Văn là thái độ anh em bình thường, mà đối với Đoàn Tử Du, lại không phải.

Chu Túy Túy nghĩ, cong môi cười.

Khá tốt, chỉ cần Đoàn gia không phản đối, bọn họ thích nhau, cô liền ủng hộ.

Sau khi ăn cơm xong, Đoàn Tử Du bảo Duy Nhất lên xe trước, lúc này mới nhìn về phía Chu Túy Túy.

"Có chuyện nói với tôi?"

Đoàn Tử Du gật đầu, lấy một phong thư đưa cho cô: "Bên trong là đồ mà chị muốn."

Chu Túy Túy ngẩn ra, nhìn anh ta: "Cậu cũng biết?"

Đoàn Tử Du ừ một tiếng: "Biết sớm hơn anh tôi."

Cho nên thái độ với Chu Túy Túy tối hôm qua, mới không tốt lắm.

Nghe vậy Chu Túy Túy kinh ngạc nhướng mày, nhìn về phía anh ta: "Cảm ơn."

Đoàn Tử Du mím môi, im lặng một lát mới nói: "Duy Nhất là người Đoàn gia, không còn liên hệ gì với quá khứ. Sở dĩ đồng ý cho chị đi làm xét nghiệm, là bởi vì tôi biết chị muốn có chứng cứ, đương nhiên tôi cũng muốn." Anh ta nói: "Tôi đã từng nghĩ sẽ làm như vậy, nhưng vẫn chưa làm."

Anh ta nhìn về phía Chu Túy Túy, ánh mắt sắc bén: "Còn về ba mẹ cô bên kia, chuyện bọn họ làm sai, sẽ cho bọn họ nhận trừng phạt thích đáng!"

Anh ta quay đầu, nhìn cô gái nhỏ muốn nghe lén từ trên cửa sổ, cười khẽ: "Duy Nhất bây giờ khá tốt, hy vọng các người đừng tới quấy rầy."

Chu Túy Túy há miệng thở dốc, mới nói: "Yên tâm, giữ kín như bưng, tôi cũng chỉ muốn nhìn thấy con bé."

"Ừm."

Đoàn Tử Du không nhiều lời, ý tứ muốn nói cũng đã nói rồi, sau khi nói xong với Chu Túy Túy, liền trực tiếp đưa Duy Nhất về trường học.

Mà Chu Túy Túy cầm đồ trên tay, đầu tiên đi đến bệnh viện quân khu, bên kia đã có bác sỹ mà Thẩm Nam liên hệ cho cô.

Sau khi giao đồ cho bác sỹ, Chu Túy Túy mới ra khỏi bệnh viện.

Cuối cùng đã giải quyết việc mình muốn làm nhất, hòn đá trong lòng cô, cuối cùng đã rơi xuống.

Bây giờ quan trọng nhất là, chờ đợi kết quả.

Chu Túy Túy cũng không nóng vội, chút thời gian này, cô vẫn chờ được.

....

Hai ngày sau, Chu Túy Túy đều quy củ mà đi làm, còn nhân tiện đón mèo nhỏ về nhà.

Điều khác biệt duy nhất là, mỗi ngày cô sẽ đều nói chuyện với Duy Nhất, thỉnh thoảng nói mấy câu về tình hình mèo nhỏ. Gửi ảnh mèo cho cô bé, ngày trôi qua rất thú vị.

Báo cáo xét nghiệm cũng đã có, không có gì ngoài ý muốn, Duy Nhất chính là em gái thất lạc nhiều năm của cô.

Hết thảy đều rất thuận lợi, Chu Túy Túy vẫn luôn cảm thấy không tồi, mãi cho đến hôm nay.

Cô mới từ tòa soạn đi ra, lái xe về nhà.

Chu Túy Túy rất nhanh liền nhận thấy điểm khác thường, phía sau có xe đang theo dõi mình.