Lãng Mạn Của Anh

Chương 52

Chương 52

Trợn mắt há mồm.

Cao Trác nhìn Chu Túy Túy trước mặt, vẻ mặt khó có thể tin: "Cô nói cái gì? Cô và đội trưởng của bọn tôi... là vợ chồng?"

Chu Túy Túy gật đầu, vừa định trả lời, Thẩm Nam liền xuất hiện phía sau Cao Trác, nắm cổ áo anh ta kéo người về phía sau, rất nghiêm túc hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Cao Trác: "......"

Này quá có vấn đề ý chứ, được không?

Cao Trác nhìn hai người đứng song song trước mặt, vẫn không thể tin được đây là sự thật.

Nhưng cố tình, bọn họ đứng chung một chỗ, vô cùng xứng đôi.

Ohhh shit! Sao lúc trước anh ta không nhận ra điểm này???? Vì sao???????

Cao Trác tức giận nhìn Thẩm Nam, nghiến răng nghiến lợi, hỏi: "Đội trưởng, sao lúc trước anh không nói cho tôi biết?"

Nếu nói cho anh ta biết, lấy đâu ra lắm hiểu lầm như vậy?????

Thẩm Nam nhướng mày, nhàn nhạt liếc anh ta: "Tôi cho rằng cậu không ngốc như vậy.

Nhưng không nghĩ đến, thật sự ngốc bạch như vậy.

Cao Trác căm giận nói: "Anh đừng có mà tiến hành công kích thân thể."

Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, lười so đo với anh ta: "Bọn Trần Duệ Phong đều nhận ra."

Ngụ ý, thật sự là cậu quá ngốc nghết!!!!

Cao Trác: "!!! Vậy tại sao bọn họ lại không nói cho tôi?"

"Cậu hỏi tôi?" Thẩm Nam hỏi lại.

Cao Trác: "......"

Rất uất ức, khen ngược cho anh ta vẫn còn ở chỗ này buồn rầu thối ruột, còn luôn tự suy nghĩ nên nói với Chu Túy Túy như thế nào, mới không mất mặt đội trưởng. Anh ta ngước mắt, nhìn hai người này, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Chu Túy Túy: "......"

Chu Túy Túy nhìn bóng dáng rời đi của Cao Trác, dở khóc dở cười: "Sao anh lại nói chuyện với Cao Trác như vậy???"

Thẩm Nam bật cười, nhéo nhéo mi tâm nói: "Không nghĩ đến cậu ta sẽ tức giận."

"Không nói rõ ràng."

Kỳ thật hai người cũng cảm thấy không có gì mà phải nói cả, có thể nhìn ra được tự nhiên sẽ nhìn ra, có manh mối cũng sẽ tự đến hỏi, giống như Trần Tĩnh, liền hỏi Chu Túy Túy có phải Thẩm Nam là chồng cô không, Chu Túy Túy cũng rất thành thật mà trả lời.

Mà Trần Duệ Phong cũng là vì nghi ngờ, nên đã đi hỏi Thẩm Nam, đây là Chu Túy Túy biết được. Bởi vì cả buổi chiều, ánh mắt Trần Duệ Phong nhìn cô đều có chút khác thường, cho nên hẳn là đã biết.

Thẩm Nam nhướng mày, khẽ cười: "Không có việc gì, đợi lát nữa là nghĩ thông giờ."

Anh nói: "Cũng không thể ngốc như vậy mãi được."

Chu Túy Túy dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn Thẩm Nam: "Anh cũng hơi hư nhé."

"Em không thích?" Thẩm Nam cúi đầu, mỉm cười nhìn cô.

"Thích nha." Chu Túy Túy cười nói: "Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu."

Hai người đối diện cười, còn là ở nơi nghiêm túc như vậy, cũng không dám làm hành động gì quá đáng.

Hai người đứng chung một chỗ, im lặng một lát, Thẩm Nam nói: "Tối nay giới thiệu với em một người."

"Ai vậy?"

"Đại đội trưởng và chính ủy."

Nghe vậy, Chu Túy Túy hiểu rõ: "Được."

Chu Túy Túy biết hai người kia, đối xử với Thẩm Nam rất tốt, tuy là lãnh đạo của anh, nhưng từ khi anh nhập đội đến nay, vẫn luôn tin chăm sóc và tin tưởng anh. Loại tình cảm này đối với họ mà nói, rất quan trọng.

Đối với hai người này, Thẩm Nam cũng bội phục và tôn trọng từ trong đáy lòng.

***

Ký túc xá của Thẩm Nam.

Thẩm Nam có phòng nghỉ riêng, nhưng lúc trước đang tu sửa, cho nên dọn ra ngoài, sau khi dọn ra ngoài thì ở quen với mọi người, nên vẫn không dọn về.

Ở cùng với bọn Cao Trác và Tiểu Đồng.

Sau khi tức giận từ dưới lầu về đến ký túc xá, Cao Trác mặt đầy tức giận.

Tiểu Đồng nhìn, hỏi: "Cao đội, sao vậy?"

Cao Trác nhìn về phía Tiểu Đồng, hung dữ: "Tiểu Đồng! Cậu có biết quan hệ của Thẩm đội và Chu Túy Túy không?"

Tiểu Đồng sửng sốt, gật đầu: "Biết nha, là vợ chồng."

Cao Trác: "Vì sao cậu biết, mà vẫn gạt tôi????"

Tiểu Đồng: "Đoán được." Cậu giải thích: "Lúc trước ở cổ trấn tôi đã gặp mặt bà xã của Thẩm đội một lần, tuy rằng không nhớ quá rõ, nhưng buổi sáng nhìn một vòng, tôi đã hỏi đội trưởng, đội trưởng nói phải."

Cao Trác: "Vậy vì sao tôi lại không đoán được?"

Trần Duệ Phong từ phía sau đi ngang qua, nhàn nhạt nói: "Cho nên nói cậu ngu ngốc."

Khi giữa trưa anh ta đã nói, Cao Trác quá ngu.

Đội trưởng bọn họ chưa từng đối xử với người con gái nào dịu dàng và tốt như vậy, thậm chí còn chủ động dạy người ta bắn bia, đây là chuyện trước đây chưa từng có. Lúc trước đoàn văn công và bệnh viện quân khu cũng đến đây, có người muốn tìm Thẩm Nam dạy, đều bị từ chối, khi đó còn là nhiệm vụ của đại đội trưởng giao cho mà anh còn từ chối, trực tiếp bảo Cao Trác tìm một quân nhân khác đến dạy, nó rõ mình không muốn tiếp xúc gần với người con gái xa lạ.

Cho dù là người con gái đó có ý với mình, Thẩm Nam cũng thờ ơ, rất vô tình.

Cho nên thái độ đặc biệt với Chu Túy Túy, làm cho chiến hữu vừa liếc mắt cái đã nhận ra, Trần Duệ Phong tự nhiên sẽ nghĩ đến Chu Túy Túy là thân phận gì, cũng chỉ có Cao Trác ngốc nghếch, cho rằng đội trưởng muốn nɠɵạı ŧìиɧ....

Cao Trác nghe xong lời bình của Trần Duệ Phong, hoàn toàn tự bế.

Thẩm Nam vừa từ dưới lầu trở về, liền nhìn thấy màn này.

Anh mím môi, cười lạnh một tiếng, đá chân Cao Trác: "Làm gì vậy?"

Cao Trác ngước mắt nhìn anh, trùm chăn lên đầu, mơ hồ không rõ: "Đang tự hỏi nhân sinh."

--- Vì sao anh ta lại ngốc như vậy.

Thẩm Nam nghẹn lại, rất ghét bỏ liếc nhìn anh ta: "Tự hỏi đến đâu rồi?"

Cao Trác: "Không ra, Thẩm đội, xin lỗi."

Thẩm Nam nhướng mày, "Xin lỗi cái gì?"

Cao Trác hít sâu một chút, uể oải nói: "Hiểu lầm anh muốn nɠɵạı ŧìиɧ."

Thẩm Nam: "....."

Thật sự không thể nhịn được, Thẩm Nam đá mạnh vào chân Cao Trác: "Câm miệng, về sau nhớ phải xem mặt đoán ý, nếu xuất hiện sơ suất do chi tiết nhỏ, bắt cậu đến tra hỏi!"

"Rõ!"

Về việc hai người là vợ chồng mà gạt Cao Trác, giờ phút này liền qua đi.

Cao Trác cũng không phải là người hay tính toán, chỉ là có chút nghĩ không thông, rõ ràng mình hiểu đội trưởng như vậy, ở chung thời gian lâu như vậy, sao lại ngốc nghếch như vậy mà cho rằng đội trưởng bắt nạt người ta, mà không phải đối xử tốt với bà xã. Sao lại không hề nghi ngờ quan hệ của hai người chứ????

Ài!

Bi ai của cẩu độc thân!

....

Sau khi ăn cơm chiều nghỉ ngơi không bao lâu, đoàn người tiếp tục tập hợp ở thao trường để huấn luyện buổi tối.

Huấn luyện buổi tối so với ban ngày, thật sự quá hạnh phúc rồi, không có ánh nắng mặt trời gay gắt, cũng không cần lo bị phơi đen, nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, chỉ là chạy mấy vòng, cùng với tiêu chuẩn của động tác, nghiêm nghỉ gì đó, mặc dù vẫn đứng thẳng cũng rất mệt, nhưng so với cường độ ban ngày, này thật sự, thật sự rất nhẹ nhàng.

Quả nhiên con người, đều sẽ thỏa mãn.

Sau khi huấn luyện kết thúc, đoàn người nằm trên thao trường nghỉ ngơi, gió buổi tối rất mát mẻ.

Cách đó không xa quân nhân vẫn còn đang huấn luyện, âm thanh vang dội, chạy vách nặng từng vòng từng vòng, mồ hôi rơi đầy đất, làm người nhìn chỉ thấy nhiệt huyết sôi trào.

"Thật sự khâm phục bọn họ, nghe nói mỗi ngày đều huấn luyện cường độ cao như vậy."

"Đúng vậy, không có huấn luyện kiểu này, khi có chuyện gì xảy ra đều có thể ứng phó, quân nhân đều là toàn năng."

"Trần Tĩnh, lúc trước không phải cô đã thấy được sao, có thể nói tỉ mỉ cho bọn tôi không, lúc ấy bọn tôi chỉ là xem tin tức báo chí, cảm xúc cũng không sâu sắc lắm."

Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười: "Giống như bây giờ mọi người nhìn thấy, chỉ cần có sự cố, bọn họ sẽ đến đầu tiên, mặc quần áo cũng huấn luyện, hình như trong mấy giây là thay xong, chạy đến thao trường tập hợp, trong vài phút, toàn đội phải lên xe, đến nơi cứu viện."

Trần Tĩnh nói: "Lính cứu hỏa là một phút phải ra xe, loại này của bọn họ tôi cũng không rõ lắm, sau này chúng ta làm đặc san có thể đi hỏi, có thể phỏng vấn, ghi lại câu hỏi này."

"Được, không vấn đề gì."

"Ngày mai nghỉ ngơi nhớ phải chụp ảnh, chụp nhiều một chút, đến lúc đó lại chọn."

"Ừm."

Mấy người ghé lại cùng nhau, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

Chu Túy Túy là người viết bản thảo, cho nên sau khi từ thao trường về ký túc xá, cô lấy vở và bút ra, ghi lại toàn bộ, ghi lại cảm xúc của mình ngày đầu tiên đến, cùng với tất cả những gì mình đã thấy.

Mỗi một cảnh tượng, nụ cười, mồ hôi của bọn họ, đều làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Làm xong hết thảy, Chu Túy Túy mới thu dọn nghỉ ngơi.

Ở trong đội mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thẩm Nam, những chuyện còn lại đã không còn quan trọng.

Buổi tối ở ký túc xá, cũng không phải là ngủ, sau khi huấn luyện kết thúc, mọi người đều được lấy điện thoại, bây giờ đang nằm trên giường xem điện thoại.

Chu Túy Túy nhìn, nghĩ nghĩ, nhắn cho Thẩm Nam một tin nhắn: Anh đã huấn luyện xong chưa?

Lúc này hơn mười giờ rồi.

Thẩm Nam: Mới xong, ngủ?

Chu Túy Túy: Nằm trên giường, eo đau, lưng đau.

Thẩm Nam: Ngâm chân chưa?

Chu Túy Túy: Chưa.

Thẩm Nam nhướng mày, nhìn về phía đồng đội đang ầm ĩ: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."

Mọi người nháy mắt, toàn bộ quay người về phía anh: "Đội trưởng Thẩm, đi đâu vậy?"

"Vô nghĩa, đương nhiên là đi tìm bà xã rồi."

"Đúng vậy, Thẩm đội không dễ dàng gì mới có thể gặp mặt bà xã hàng ngày, không tìm bà xã thì tìm cậu chắc?"

Nói rồi, Cao Trác móc một chiếc chìa khóa trong túi ra, đưa cho Thẩm Nam: "Thẩm đội, đây là chìa khóa đại đội trưởng đưa cho tôi, nói là phòng lúc trước anh ở đây sửa xong, bây giờ anh muốn qua đều được."

Thẩm Nam liếc mắt nhìn bọn họ, cười một tiếng: "Cảm ơn."

Mọi người nhìn, bắt đầu ồn ào: "Thẩm đội mau đi đi, đừng để chị dâu của bọn tôi chờ lâu."

"Đúng đúng đúng, mau đi, mau đi."

Thẩm Nam không nói gì, xoa xoa mi tâm, cầm điện thoại và chìa khóa ra ngoài.

Anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Túy Túy: Ra ngoài đi, mặc quần áo xong, dẫn em đi một nơi."

Chu Túy Túy: Không trái quy định chứ?

Thẩm Nam: Không trái quy định, sau khi huấn luyện em là người nhà của anh.

Chu Túy Túy cười, cong cong môi: Còn về không?

Thẩm Nam: Không về, mang theo quần áo mai cần mặc, đến lúc đó trực tiếp qua sân huấn luyện luôn.

Đèn ký túc của cô còn chưa tắt, Chu Túy Túy nghĩ, nhưng cũng không có cái gì ngượng ngùng, nói rõ ràng với đồng nghiệp, ba vị đồng nghiệp không biết gì trợn tròn mắt nhìn cô, nói: "Đội trưởng Thẩm là chồng của cô?"

"Đúng vậy." Chu Túy Túy ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, ban ngày vẫn không nói với mọi người, chủ yếu là không biết nói như thế nào, rốt cuộc thì anh ấy cũng không quản huấn luyện của chúng ta."

"Này không sao, bộ đội có kỷ luật của bộ đội, bọn tôi hiểu được."

"Đúng đúng đúng, vấn đề của tôi bây giờ là... Ngày mai có thể để đội trưởng Thẩm huấn luyện chúng ta không?"

Chu Túy Túy a một tiếng: "Không thể đi." Cô nhìn đồng nghiệp kia, cười: "Cho dù là anh ấy huấn luyện, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, chắc còn ác hơn đội trưởng Cao."

Mọi người: "... Vậy vẫn là thôi đi."

Mấy người bọn họ chỉ muốn nhẹ hơn chút, nếu còn mạnh hơn, vậy thì không cần nữa.

Sau khi Chu Túy Túy chào tạm biệt xong, liền thu dọn đồ đạc ra ngoài, vừa ra đến cửa, liền thấy được người đàn ông đang đợi ở cửa. Hai người đối diện nhìn nhau, Thẩm Nam nhướng mày nhìn đồ trong tay cô, duỗi tay nhận lấy, khẽ cười, nói: "Đi thôi."

***

Bóng đêm nồng đậm, Chu Túy Túy nhìn căn phòng trước mặt, hơi sững sờ.

"Đây là một mình anh xin?"

"Không phải." Thẩm Nam nói: "Trước kia sống ở bên này, sau đó quét vôi tường nên dọn qua bên kia cùng mọi người."

Anh nghiêng đầu nhìn Chu Túy Túy, cười nói: "Là bọn Cao Trác cầm chìa khóa về."

Nghe vậy, nháy mặt Chu Túy Túy đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng.

Này cũng... Quá ngại ngùng rồi đi.

Thẩm Nam khẽ cười, cúi đầu hôn khóe môi cô: "Em xem một vòng trước đi, rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách."

"Được."

Căn phòng rất nhỏ, hai người sống là vừa đủ, phòng ngủ rất nhỏ, cũng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường và chiếc tủ quần áo, ngay cả bàn trang điểm cũng không có. Nhưng phòng khách thật ra còn có TV, bàn ăn cơm và sô pha, nhưng đều không lớn.

Phòng tắm đối diện với phòng bếp, ở bên cạnh phòng khách.

Giờ phút này, Thẩm Nam đang ở phòng tắm bên kia.

Không lâu sau, Thẩm Nam bưng một chậu nước ra, ý bảo Chu Túy Túy ngồi trên sô pha.

"Ngâm chân?"

"Ừm." Thẩm Nam không nói nhiều, nhưng tất cả đều là hành động.

Chu Túy Túy nhìn, ngăn động tác của anh lại: "Đừng, tự em làm là được." Chu Túy Túy mi mắt cong cong mà nhìn về phía Thẩm Nam, làm nũng nói: "Anh đi tắm đi, đợi lát nữa ngủ, em buồn ngủ lắm."

Thẩm Nam thấy cô như vậy, ngẩng đầu hôn một cái, cũng rất tự nhiên mà đi tắm rửa.

Đêm nay, sau khi ngâm chân xong, Thẩm Nam còn mát xa cho Chu Túy Túy, cả người cô thả lỏng không ít, cả người cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Mát xa, Chu Túy Túy liền say giấc.

Thẩm Nam khẽ cười, nhìn quầng thâm mắt của cô, biết người mệt muốn chết rồi.

Anh cúi đầu, hôn một cái, sau đó mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng mà đi ngủ.

Đêm dần dần sâu.

....

Mấy ngày kế tiếp, cường độ huấn luyện ngày càng lớn hơn, mỗi người đều đau khổ vô cùng. Nhưng vẫn kiên trì, không vì cái gì, nhưng người khác có thể kiên trì, huấn luyện của bọn họ chỉ là một phần nhỏ của bọn họ, vì sao không thể.

Mọi người đều hít sâu, toàn bộ kiên trì tiếp tục.

Mà Chu Túy Túy cũng nói với đồng đội mỗi tối ngâm chân sẽ thoải mái hơn một chút, mọi người làm theo, thoải mái hơn rất nhiều, không đến nỗi hôm sau mệt đến không thể đi được.

Thời gian dần dần trôi qua, đến thứ sáu, mọi người đại khái đều thích ứng được.

"Đúng rồi, cuối tuần bọn họ vẫn còn huấn luyện sao?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Túy Túy, là người nhà của quân nhân, cô chắc sẽ biết rõ nhất.

Chu Túy Túy gật đầu: "Phải huấn luyện, nhưng cường độ huấn luyện nhẹ hơn mấy ngày hôm nay, muốn về nhà thì có thể viết đơn, vẫn về được."

Nhưng mà có thể về nhà bất cứ lúc nào, hình như chỉ có cấp bậc của bọn Thẩm Nam mới được, cái này Chu Túy Túy cũng không rõ lắm.

"Chúng ta thì sao?" Có người thở dài hỏi: "Cuối tuần chắc không phải huấn luyện đâu nhỉ?"

"Đợi lát nữa đi hỏi Cao đội một chút."

"Tôi nghe nói...." Lâm Hựu nói: "Nghe nói bọn họ vì hoan nghênh chúng ta, cuối tuần sẽ dẫn chúng ta đi cắm trại dã ngoại."

"Thật hay giả?" Nháy mắt, mọi người đều rất hứng thú: "Ngày mai đi sao? Cắm trại ở chỗ nào, lúc trước tôi nghe nói cắm trại dã ngoại cũng là một phần huấn luyện của bọn họ, nhưng bọn họ cũng rất lợi hại, cắm trại dã ngoại vô cùng giỏi."

"Muốn thử xem?" Có người hỏi.

"Muốn, dù sao cũng tới rồi, chi bằng trải nghiệm tất cả."

"Đúng vậy."

Không lâu sau, chờ khi Cao Trác quay lại, mọi người vẫn không nhịn được mà hỏi.

Cao Trác cười nhạt: "Vậy phải xem chiều nay mọi người huấn luyện thế nào, nếu huấn luyện tốt thì ngày mai đi cắm trại dã ngoại, ngủ ở bên ngoại một ngày rồi về." Anh ta nhướng cằm nói: "Muốn ăn cái gì có thể nói với Tiểu Đồng, ngày mai sẽ chuẩn bị cho mọi người."

"Oa! Tốt như vậy!"

"Có thể, buổi chiều nay bọn tôi nhất định sẽ cố gắng luyện tập, kết thúc sớm một chút!"

Cao Trác nhoẻn miệng cười: "Cố lên!"

Huấn luyện cả buổi chiều, quả thật giống như mọi người đã nói, tích cực lại chủ động.

***

Buổi sáng thứ bảy, sáng sớm Thẩm Nam đã kéo Chu Túy Túy từ trong ổ chăn dậy, sau khi thay quần áo còn đem theo một balo đồ rất lớn.

Chu Túy Túy còn buồn ngủ nhìn: "Em phải đeo cái gì?"

Thẩm Nam cười, nhìn cô: "Mang theo chính em là được rồi."

Chu Túy Túy cười: "Được."

Hai người thu dọn xong ra khỏi cửa. Tới bên ngoài tập hợp.

Lần cắm trại dã ngoại này Thẩm Nam chỉ dẫn theo mới mấy người trong đội ra ngoài, hơn nữa toàn bộ đều đã viết báo cáo, nhân tiện mang theo mười hai người bọn họ, tổng cộng có hơn hai mươi người, đồng thời ra ngoài.

"Lái xe đi sao?"

"Sợ mọi người đi không được, nên lái xe."

Một đoàn người náo nhiệt lái xe ra ngoài, vô cùng mong chờ lần cắm trại dã ngoại này. Chu Túy Túy cũng mong chờ, mặc dù cô và Thẩm Nam một mình ra ngoài rất nhiều lần, nhưng đi đông như vậy, còn là chiến hữu của anh, là lần đầu.

Mấy ngày nay mọi người đều không hẹn mà cùng biết Chu Túy Túy là bà xã của Thẩm Nam, sôi nổi đến chào hỏi, chọc cho Chu Túy Túy dở khóc dở cười, nhưng lại có một cảm giác tự hào không nói lên lời.

Cô là bà xã của Thẩm Nam nha.

Là bà xã của tấm gương của mọi người.

Là bà xã của đại anh hùng, thật tốt.

Nghĩ, Chu Túy Túy không tiếng động mà cong môi cười. Lâm Hựu, Trần Tĩnh và Tiểu Đồng đều ngồi trên xe này, khi nhìn thấy không nhịn được mà hỏi: "Em cười cái gì?"

Chu Túy Túy a một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài, "Không có cái gì, sắp ra ngoài chơi, có chút vui vẻ."

Trần Tĩnh bật cười: "Tiểu Đồng, bữa trưa hôm nay chúng ta tự làm sao?"

"Đúng vậy, chưa nay ăn cá nướng, lát nữa chúng ta sẽ đi câu cá."

"Được được được."

Nói là câu cá, đến giữa trưa sau khi đến nơi, là đi bắt cá.

Xe ngừng dưới chân núi, Thẩm Nam dẫn đám người Chu Túy Túy lên một ngọn núi cắm trại, bên này dân cư thưa thớt, đại đa số đều là đám người đi thám hiểm mới đến. Nhưng bọn Thẩm Nam đã đến rất nhiều lần, cũng đã cắm trại rất nhiều lần. Nơi này cách căn cứ gần nhất, thỉnh thoảng bọn họ vẫn đến nơi đây huấn luyện dã ngoại.

Đoàn người lên núi, khi đến giữa núi, đã hơi muộn.

Cho nên mọi người dọn dẹp một chút, chuẩn bị nấu cơm dã ngoại.

Không thể không nói, bọn Thẩm Nam rất có quy hoạch và tổ chức, mỗi người có một công việc khác nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, mười hai người Chu Túy Túy, giống như mấy em bé to xác, không làm được cái gì.

Giữa trưa sau khi ăn xong, đoàn người lại leo lên trên.

"Mục tiêu của chúng ta là leo lêи đỉиɦ sao?"

"Đương nhiên không phải."

Tiểu Đồng cười trả lời, "Nhìn thấy dãy núi bên cạnh không, chúng ta qua bên đó huấn luyện một vòng."

Mọi người: "Không phải chứ, vậy tối nay ngủ ở đâu?"

"Xem có thể đi đến đâu đi." Tiểu Đồng nói: "Dãy núi đó rất đẹp, phong cảnh cũng không tồi, lúc trước bọn tôi đã đi thăm dò qua."

Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi một câu: "Thật ra đêm nay ở lại bên này hả?"

Thẩm Nam cười: "Đúng vậy, dựng lều trên đỉnh núi, vị trí bên đó khá rộng rãi."

Anh thấp giọng nói: "Hoàng hôn rất đẹp, bình minh ngày hôm sau cũng đẹp nữa."

"Em muốn xem."

"Được."

Hai người ghé vào nhau nhỏ giọng thì thầm, đến 5h chiều, mọi người mệt mỏi mà leo lêи đỉиɦ núi. Mệt thở hồng hộc, như muốn tắt thở.

Nhưng sau khi leo lên, trong lòng mọi người đột nhiên lại sinh ra một cảm giác tự hào, bọn họ thật sự lợi hại, vậy mà có thể leo lên rồi.

"Đẹp quá."

"Phong cảnh bên này thật đẹp."

"Má ơi, quả nhiên đứng cao càng nhìn càng nhiều phong cảnh đẹp hơn."

"Tối nay ăn cái gì?"

"Ăn thịt nướng đi và lẩu đi." Có người cười đáp: "Bây giờ đến phân chia nhiệm vụ, bên kia có một con sông nhỏ, có thể rửa rau linh tinh, trong balo của chúng ta có cả thịt, muốn thêm đồ ăn thì phải tìm trong núi."

"Tìm thế nào?"

"Có thể tìm rau dại, hoặc động vật gì đó có thể ăn."

"Ví dụ như?"

Cao Trác cười: "Rắn!"

Mọi người cả kinh, theo bản năng run run lên.

Không lâu sau, liền chia nhiệm vụ xong.

Lâm Hựu Trần Tĩnh đi theo Tiểu Đồng còn có hai quân nhân khác đi tìm rau dại, ba vị nữ đồng nghiệp khác thì ở bên này rửa rau, những người còn lại cũng đã phân chia nhiệm vụ xong. Cuối cùng, Chu Túy Túy nhìn về phía Thẩm Nam: "Em làm gì?"

Thẩm Nam: "Em và anh, chúng ta đi dạo trong núi."

Chu Túy Túy bật cười, gật đầu: "Được."

Hai người xoay đầu đi vào trong núi, tay Chu Túy Túy vẫn luôn bị Thẩm Nam nắm chặt, hai người không nhanh không chậm mà đi, cảm giác rất khác biệt.

Không biết vì cái gì, có Thẩm Nam bên cạnh, đối với những chuyện này, Chu Túy Túy không hề sợ hãi, cho dù là đột nhiên có một con rắn xuất hiện, cô đều tin tưởng Thẩm Nam có khả năng thu phục.

Hai người dạo một vòng trong núi, Chu Túy Túy ngạc nhiên nhìn mấy động vật đang chạy bên kia: "Thẩm Nam, thỏ! Bên kia có một con thỏ!"

Thẩm Nam vừa quay đầu, vừa định có động tác, lại bị Chu Túy Túy ngăn lại.

"Thôi, nhìn xem thôi, hôm nay chúng ta mang rất nhiều thịt."

Thẩm Nam bật cười: "Chắc còn chưa đủ, chúng ta xem thêm."

"Được."

Nhưng mà đại khái là dẫn theo Chu Túy Túy, chậm trễ không ít thời gian, hai người cũng không tìm được rau dưa gì, nhưng trong núi tìm được trái cây dại, có thể ăn, chua, Chu Túy Túy ăn hai quả.

Sau khi về, mọi người đều đang bận làm nhiệm vụ, Chu Túy Túy muốn đi giúp đỡ, bị đuổi đi.

Mỹ danh là để cô và đội trưởng Thẩm hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã này một chút.

Chu Túy Túy ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở sườn dốc, vẫy tay: "Thẩm Nam, anh xuống đây một chút."

Thẩm Nam nhướng mày, đi về phía cô, vừa mới đi qua, Chu Túy Túy liền bật cười, chui vào trong ngực anh nói: "Hôn em một chút được không, đội trưởng Thẩm."

Đội trưởng Thẩm rất nghe lời, dưới nắng hoàng hôn cuối cùng, hôn cô.

Mặt trời ngả về tây, dừng trên hai người bọn họ, ánh mặt trời cuối chiều yếu ớt, tất cả phong cảnh này làm cho người ta xúc động không thôi, có cảm xúc khác thường.

Thẩm Nam cúi đầu hôn, hai người đứng cách mọi người khá xa, cũng không lo lắng bị mọi người nhìn thấy.

Thẩm Nam mυ'ŧ lấy lưỡi cô quấn quít, có chút lưu luyến.

Một tuần này tuy là hai người ngủ chung, nhưng ngoại trừ hai lần lau súng cướp cò, còn lại đều là thành thật mà ngủ, không có chút quá đáng. Chủ yếu là lo lắng thể lực của Chu Túy Túy, sợ cô không thích ứng.

Nhưng giờ phút này, Thẩm Nam thật sự có chút nhịn không được.

Thời gian tốt như vậy, cơ hội tốt như vậy, anh không nhịn được mà nắm chặt người trong ngực, hung hăng hôn, khó bề tách ra, triền miên không thôi.

Thật lâu sau, Thẩm Nam mới buông Chu Túy Túy ra, dán sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn: "Em cố ý lăn lộn anh."

Chu Túy Túy cảm nhận được sự biến hóa của anh, không nhịn được cười.