Lãng Mạn Của Anh

Chương 24

Chương 24

Áo ngủ mà Chu Túy Túy mặc lúc này, từ trên phương diện nào đó mà nói, khác hoàn toàn so với cái áo ngủ hôm đó chụp ảnh gửi cho Thẩm Nam.

Hôm đó là váy hai dây gợi cảm, hôm nay là áo ngủ bình thường ở nhà, có tay áo thì không tính, còn là cổ tròn, che hết xương quai xanh gợi cảm.

Nghe vậy, Chu Túy Túy cúi đầu nhìn quần áo chính mình một cái, tinh nghịch trong nháy mắt tràn đầy. Cô duỗi tay, ôm lấy cổ cho anh một ánh mắt, rất tự tin nói: "Quyến rũ anh, không cần váy gợi cảm."

Trên thực tế, cô căn bản không nghĩ Thẩm Nam sẽ về lúc này.

Ánh mắt Thẩm Nam tối sầm lại, nặng nề nhìn cô chăm chú.

Chu Túy Túy nhướng mày cười, hôn anh một cái hỏi: "Em nói đúng không?"

Thẩm Nam nhìn người con gái dưới thân, vẻ mặt cô kiều mị, mênh mông mà nhìn anh chằm chằm, làm cho người nhìn ngo ngoe rục rịch.

"Đúng vậy." Thẩm Nam không hề ngoài ý muốn mà thỏa hiệp, cúi đầu hôn khóe môi cô: "Em nói cũng đúng."

Chu Túy Túy cười, duỗi tay ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại.

Thẩm Nam cường thế ngậm lấy môi cô, không để lại một khe hở, như là đáp lại lời nói kia của cô.

Đúng vậy.

Cô không cần làm cái gì, cho dù là mặc kín mít, bản thân mình cũng bị cô câu dẫn, cũng bị cô làm cho quân lính tan rã.

Thẩm Nam cuốn lấy đầu lưỡi của cô, mυ'ŧ, hôn mạnh mẽ.

Chu Túy Túy cảm thấy hô hấp của mình sắp không còn rồi, mặt đỏ ửng, khi cảm thấy hít thở không thông, người đàn ông này lại dời trận địa, một đường hôn xuống.

Chu Túy Túy cảm thấy thân thể này không còn là của mình nữa, suy nghĩ đều bị chặt đứt, có chút ngốc, nhưng càng nhiều hơn là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Chu Túy Túy căn bản không sợ Thẩm Nam.

Cô chính là muốn thả thính Thẩm Nam, muốn làm cho người đàn ông cứng rắn này vì mình mà động tình, nằm trên giường của mình.

Thân thể hai người nóng rực, dính sát vào nhau.

Nhịp tim của Chu Túy Túy nhanh hơn, giống như còn nhanh hơn so với lần trước, mặt cô đỏ bừng, bị Thẩm Nam hôn đến nỗi trong cổ khẽ ngâm nga.

Mềm mại êm tai.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hô hấp của hai người đan xen với nhau, âm thanh bên ngoài, bọn họ căn bản không bị bất cứ ảnh hưởng nào. Hai người không chút kiêng kỵ mà hôn môi, làʍ t̠ìиɦ.

Sau một hồi, quần áo bị ném dưới giường.

Khi Thẩm Nam hôn đến chỗ nào đó, Chu Túy Túy nắm tóc anh, không thể khống chế được âm thanh và suy nghĩ của chính mình, ngón chân cuộn chặt lại, căn bản không chịu nổi sự xấu xa của anh.

Thẩm Nam thật sự quá xấu rồi.

Mới vài lần đã có thể nắm được điểm nhạy cảm của Chu Túy Túy, thậm chí còn cố ý trêu chọc điểm nhạy cảm đó, toàn bộ biểu hiện đều vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong phòng là tiếng hô hấp nặng nề của người đàn ông và âm thanh rêи ɾỉ của người con gái, dây dưa bên nhau, âm thanh kia khi nghe được, làm cho người ta tâm tình nhộn nhạo.

Sau một lúc, Thẩm Nam lại một lần nữa đỡ người Chu Túy Túy, va chạm mạnh mẽ.

Âm thanh đứt quãng, nhỏ bé vang lên trong phòng.

Thật lâu không ngừng.

....

.........

Đàn ông cởϊ qυầи áo, xấu xa vô cùng.

**

Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Chu Túy Túy duỗi tay đẩy bả vai Thẩm Nam, lẩm bẩm: "Đói bụng."

Thẩm Nam cười xấu xa, rũ mắt nhìn cô, cười nhạo nói: "Còn chưa đút cho em no?"

Nói xong, anh lại cúi đầu hôn, đè tay Chu Túy Túy trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn: "Thêm một lần nữa?"

Chu Túy Túy: "...."

Cô nghẹn lời, trực tiếp trợn mắt nhìn anh: "Em không ăn cơm trưa, bây giờ mấy giờ rồi?"

Âm thanh của cô hơi khàn, hoàn toàn là do lúc nãy lăn lộn.

Thẩm Nam thu lại tâm tư trêu đùa Chu Túy Túy, không tiếng động mà cong môi, nhìn điện thoại ở bên cạnh một cái: "8h, muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được." Chu Túy Túy nhắm mắt: "Tủ lạnh còn chút đồ ăn, tùy tiện ăn một chút đi."

Cô mệt mỏi, eo đau chân mỏi.

Thẩm Nam sờ đầu cô, đồng ý: "Được, chờ ở đây."

"Ừm."

Thẩm Nam đi ra ngoài nấu cơm cho cô, ánh đèn trong phòng bật sáng toàn bộ.

Thẩm Nam đi rồi, thật ra Chu Túy Túy cũng không còn tâm tư ngủ, mệt thì có chút, nhưng cũng không phải rất mệt. Trước khi người về, cô đã ngủ một hai tiếng.

Nghĩ nghĩ, Chu Túy Túy bò dậy.

Quần áo dưới giường đã bị Thẩm Nam nhặt lên, Chu Túy Túy khụ một tiếng, trực tiếp vào phòng tắm, sau khi tắm rửa một cái mới đi ra, sau khi ra, trên người mặc áo hai dây mà hôm đó chụp ảnh cho Thẩm Nam.

Chu Túy Túy nhìn vào chính mình trong gương, không tiếng động mà cong cong môi.

"Đang làm cái gì?"

Chu Túy Túy đến cửa phòng bếp, nhìn Thẩm Nam.

Thẩm Nam nghiêng đầu nhìn một cái, đôi mắt lóe lên, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó xuống dưới một chút, dừng trên mũi chân của cô.

Trong nhà máy sưởi rất ấm, mặc váy cũng sẽ không bị lạnh, váy này của Chu Túy Túy không ngắn, nhưng cũng không dài, đến đầu gối, đôi chân phía dưới thon dài, dưới ánh đèn trắng đến chói mắt, xương quai xanh tinh xảo, càng quan trọng hơn là... Bên trên đó còn có dấu vết mà anh vừa mới để lại.

Hầu kết của anh chuyển động, thu hồi tầm mắt tiếp tục cắt rau, không để ý hỏi: "Đêm nay không muốn ngủ?"

"...."

Chu Túy Túy bật cười, vuốt tóc, đi đến sau người Thẩm Nam, ôm lấy, dán vào bên cạnh anh hỏi: "Chính là muốn ép khô đội trưởng Thẩm."

Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, là nghi ngờ lời nói này của cô.

"Chỉ sợ thân thể em chịu không nổi."

Chu Túy Túy cười, thật sự có chút chịu không nổi người đàn ông như vậy, cô duỗi tay chọc chọc bả vai Thẩm Nam, cười hỏi: "Anh sao vậy, có phải là căng thẳng không?"

Thẩm Nam: "...."

Thẩm Nam quay đầu lại mắt mang theo ý cười nhìn người con gái như yêu tinh này, thẹn quá thành giận lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài ngồi."

"Em không."

Thẩm Nam: "Em ở chỗ này quấy rầy anh."

"Quấy rầy thế nào?" Chu Túy Túy cười, hôn anh một cái: "Như vậy?"

Nói xong, cô lại từ cánh tay của Thẩm Nam, chui đến trước mặt, quang minh chính đại mà hôn khóe môi Thẩm Nam, không hề sợ hãi chút nào: "Hay là như vậy?"

Giây tiếp theo, Thẩm Nam buông đồ vật trong tay xuống, một tay xách người ra khỏi phòng bếp, đặt trên sô pha.

Ngay lúc Chu Túy Túy muốn trốn, Thẩm Nam đột nhiên cười lạnh một tiếng, ấn người xuống: "Đừng đến làm ồn anh."

Chu Túy Túy nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, kinh ngạc chớp mắt một cái, đột nhiên bật cười to.

Thẩm Nam có đôi khi ---

Rất đáng yêu.

Người đàn ông này rõ ràng nhịn không được, nhưng cũng sẽ không quá độ. Vì thân thể của cô mà suy nghĩ.

Nghĩ một chút, Chu Túy Túy lúc này xem như là thành thật mà ngồi trên sô pha chờ, không đi náo loạn anh nữa.

***

Bữa cơm quá muộn này, khá đơn giản.

Nhưng Chu Túy Túy rất thích, cô là người không có khiếu nấu ăn, tài nghệ này của Thẩm Nam, không tính là quá tốt, nhưng có một loại ấm áp của gia đình.

Sau khi ăn xong, Chu Túy Túy chủ động đi rửa bát.

Thẩm Nam cũng không cản.

Khi cô vừa mới rửa bát xong ra khỏi phòng bếp, Thẩm Nam đang đứng ở phòng khách nghe điện thoại, mặt đầy không kiên nhẫn: "Không đi."

"Quá muộn."

Lục Gia Tu ai một tiếng: "Muốn ở nhà với chị dâu nhỏ?" Anh ta nhìn thời gian, nhịn không được phỉ nhổ: "Thẩm gia cậu cũng không nhìn xem, trước kia 11h cậu vẫn còn ở bên ngoài chơi với tụi tôi!"

Thẩm Nam: "...."

Chu Túy Túy vừa lúc đi qua bên cạnh, sau khi nghe được lời này, ánh mắt sáng lên, kéo áo Thẩm Nam, vẻ mặt khát vọng.

Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô, không tiếng động hỏi: Muốn đi?

Chu Túy Túy gật đầu: Muốn đi cùng anh.

Thẩm Nam:.....

Hồ Dật cũng đang phỉ nhổ ở bên đó: "Thẩm gia đến đây đi, anh em đã lâu không uống cùng nhau, nếu chị dâu nhỏ không yên tâm thì cùng nhau đến đi."

"Ừ." Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy, mặt không biểu tình nói: "Gửi địa chỉ qua đây, tối nay đến."

Nói xong, anh trực tiếp ngắt điện thoại.

"Sao lại muốn đi quán bar?"

Chu Túy Túy im lặng một lát, nhìn về phía anh: "Muốn cùng Lục Gia Tu tìm hiểu chút chuyện."

Thẩm Nam nhướng mày nhìn cô, tỏ vẻ đã hiểu: "Đi thay đồ, chúng ta cùng đi."

"Được."

Chờ sau khi Chu Túy Túy vào phòng, Thẩm Nam dựa vào cửa nhìn, khi nhìn thấy cô lấy váy ra, mí mắt giật giật: "Chu Túy Túy."

"Hả?"

"Đừng mặc hở như vậy." Thẩm Nam khụ một tiếng: "Trên cổ của em còn có dấu vết."

Chu Túy Túy: "....."

Thật ra Thẩm Nam ở một mức độ nào đó, có chút gia trưởng. Anh rất thưởng thức Chu Túy Túy mặc đẹp, nhưng lại có chút muốn giấu cô đi. Giấu đi chỉ để một mình anh xem.

Đương nhiên loại suy nghĩ này, cũng chỉ là suy nghĩ.

Rất nhiều lúc, mặc dù anh không vui, cũng sẽ không bắt cô phải thay đổi sở thích. Đương nhiên... khẽ nói một câu, vẫn là cần thiết.

Chu Túy Túy cười một cái, nâng mí mắt lên nhìn người đàn ông đứng ở cửa kia: "Anh lại đây."

Thẩm Nam đi qua.

"Anh chọn cho em đi, mặc cái nào."

Thẩm Nam nhìn quần áo trong tủ, im lặng.

Khi Chu Túy Túy về không mang quần áo, chỉ có một cái vali nhỏ, cô thích mặc váy, đa số đều là váy, còn có hai cái áo khoác và áo lông. Sau khi nhìn chằm chằm, Thẩm Nam cảm thấy không có cái nào thích hợp, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô: "Ngày mai phải làm gì không?"

"Không."

"Dẫn em đi mua đồ?"

Nghe vậy, Chu Túy Túy vui vẻ.

"Thôi. Em sợ anh không có kiên nhẫn." Chu Túy Túy buồn cười nói: "Em muốn mua cái gì thì tự mua."

Thẩm Nam mím môi, thấp giọng nói: "Ngày mai đi, hôm nay mặc cái này trước."

Chu Túy Túy nhìn cái váy trước mặt, không tiếng động mà im lặng.

Nhìn chằm chằm hai cái, cô mới nhìn Thẩm Nam: "Sao anh biết em muốn mặc cái này?"

Thẩm Nam ừ một tiếng, rất bình tĩnh phân tích: "Lúc nãy tay em sờ cái váy này ba lần."

Chu Túy Túy: "....."

OK, sức quan sát của quân nhân chính là lợi hại.

***

Hai người thay đồ đến quán bar, lại là quán bar lần trước. Lục Gia Tu và Hồ Dật giống như rất quen thuộc với nơi này, cơ bản đều tụ tập ở đây.

Vừa nhìn thấy hai người, Lục Gia Tu liền mở đầu nịnh nọt Chu Túy Túy: "Chị dâu nhỏ hôm nay đẹp quá!"

Hồ Dật: "Chị dâu nhỏ có ngày nào không đẹp."

Chu Nhiên ở một bên cười một tiếng, nhìn về phía Thẩm Nam: "Tới rồi à."

Thẩm Nam gật đầu, liếc nhìn hai người kia: "Ít khen bà xã của tôi đi, tôi ghen."

Mấy người còn lại: "...."

"Thẩm gia, cậu quá bá đạo rồi. Khen cũng không được!"

Thẩm Nam ngẩng đầu, uống ngụm nước: "Có thể khen, nhưng không thể dùng ánh mắt vừa rồi của cậu để khen."

Lục Gia Tu: "...."

Hồ Dật: "....."

Chu Túy Túy bật cười, ở dưới bàn véo tay cánh tay Thẩm Nam một cái, rất cạn lời. Người đàn ông này, quá thẳng thắn rồi.

Cô nhìn về phía Chu Nhiên, cầm ly rượu ở bên cạnh, gật đầu nói: "Lần trước cảm ơn."

Chu Nhiên cười, nhấp một ngụm: "Nên làm."

Năm người tụ tập một chỗ, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Nam và bọn Lục Gia Tu chơi rất thân, từ nhỏ đã quen biết, cho nên cái gì cũng có thể vui đùa, hơn nữa còn không có cảm giác khoảng cách. Thẩm Nam ở trong sinh hoạt hàng ngày, là một bộ dáng khác.

Trước đến giờ anh đều làm cho người khác không có cảm giác xa cách.

Chu Túy Túy đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên đi chơi với Thẩm Nam, đó là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, bởi vì cô kháng cự chuyện xem mắt, cho nên khi Thẩm Nam hỏi muốn đi đâu, không chút do dự mà dẫn anh đến quán bar, sau đó thi uống rượu với Thẩm Nam, lúc ấy, cô cũng không biết tửu lượng của anh chỉ bình thường.

Nhưng Thẩm Nam chính là cô rót một ly, anh uống một ly, không chút từ chối.

Thậm chí khi Chu Túy Túy ồn ào bắt anh thi uống rượu với người khác, sắc mặt không đổi mà đồng ý.

Cũng ngày đó, cô quen biết mấy người Lục Gia Tu.

Sau này cô mới biết được, tửu lượng của Thẩm Nam bình thường, khi ra ngoài rất ít khi uống rượu, rốt cuộc cũng hay có nhiệm vụ đột xuất, anh sẽ không để mình uống say.

Nghĩ lại, Chu Túy Túy không nhịn được mà nhìn người đàn ông bên cạnh, anh vẫn không uống rượu như cũ, chỉ uống nước ấm, giống như lão cán bộ, bọn Lục Gia Tu đang nói chuyện gần đây, anh sẽ ngẫu nhiên đáp lại hai câu, nhưng nhiều hơn là nói chuyện với Chu Nhiên, hỏi về công việc trong đội, tình huống của Chu Nhiên.

Giống như Lục Gia Tu và Hồ Dật, Thẩm Nam và Chu Nhiên càng có chuyện để nói hơn, dù sao thì công việc của hai người, có chỗ tương đồng.

Một người là quân nhân, một người là cảnh sát.

Đột nhiên, Hồ Dật ai một tiếng, nhìn về phía dưới lầu: "Chị dâu nhỏ, kia không phải là bạn của chị sao?"

Chu Túy Túy sửng sốt, cúi đầu nhìn qua, người dưới lầu là Ngải Trạch Dương. Cô hơi sững lại, vừa muốn gật đầu đồng ý, liền tận mắt nhìn thấy có người cầm chai rượu sau lưng Ngải Trạch Dương, nháy mắt, âm thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên.

Chu Túy Túy không nghĩ ngợi, lập tức muốn đi xuống.

Tay bị Thẩm Nam kéo lại.

Cô nhìn về phía Thẩm Nam, ngữ khí lạnh nhạt: "Anh làm gì?"

Thẩm Nam nhìn về phía Hồ Dật: "Trông cô ấy."

Sau đó, nháy mắt chạy ra khỏi phòng bao, Chu Túy Túy nhìn chằm chằm, Thẩm Nam trực tiếp nhảy từ cầu thang xuống. Lục Gia Tu cũng chạy xuống theo, còn có Chu Nhiên.

Chỉ còn Chu Túy Túy và Hồ Dật, ở lại phòng bao.

Dưới lầu là một mảng hỗn loạn, cũng không biết là ai bắt đầu trước, ai bị thương.

Các loại âm thanh la hét, mắng chửi mang lên.

Thật lâu sau, đã có người kêu cảnh sát đến, mời dừng lại.

Chu Túy Túy theo bản năng nhìn người đàn ông đứng dưới lầu, trực tiếp đẩy Hồ Dật ra, nhanh chóng chạy xuống dưới.

***

Sau khi đến bệnh viện, mấy người đàn ông đứng ở bên ngoài, Chu Túy Túy nhìn về phía Ngải Trạch Dương bị đánh chảy máu gáy, theo bản năng nhíu mày: "Anh sao vậy?"

Cô lạnh giọng hỏi: "Anh đánh nhau với người ta làm gì?"

Ngải Trạch Dương lúc này rất đau, nhe răng trợn mắt, bị bác sỹ ấn xuống nhặt mảnh thủy tinh ra.

"Kiên nhẫn một chút."

Chu Túy Túy nhìn, tức không nói lên lời.

Cô nhìn một lúc, nhìn về phía bác sỹ, "Bác sỹ, phiền anh nhẹ một chút."

Nói xong, trực tiếp ra ngoài tìm Thẩm Nam.

Thẩm Nam bây giờ đang đứng gần cửa sổ hút thuốc, thân hình cao lớn, cả người nhìn qua có chút cô đơn.

Tuy rằng không biết tại sao mình lại hình dung như vậy. Chu Túy Tùy nhìn chằm chằm hai cái, người còn chưa đến gần, Thẩm Nam đã dụi thuốc, quay lại nhìn.

"Người sao rồi?"

"Chỉ là mấy vết thương nhỏ, không có chuyện gì." Chu Túy Túy ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam, chớp mắt: "Vừa rồi có phải lại gây phiền toái cho anh rồi không?"

"Không." Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô, thần sắc nhàn nhạt: "Sao lại thế này?"

Chu Túy Túy im lặng một lát mới nói: "Người đánh nhau với Ngải Trạch Dương chính là chồng của Hạ Văn."

Cô còn chưa hỏi kỹ chuyện như thế nào, nhưng đại khái có thể đoán được 80-90%, chắc là Ngải Trạch Dương vì chuyện của Hạ Văn mà tìm hắn ta gây phiền toái, cho nên bây giờ người ta trả thù. Nghĩ đến cái này, cô tự nhiên hơi đau đầu, đây là chuyện gì vậy?

Thẩm Nam nhướng mi, tỏ vẻ đã hiểu.

Chu Túy Túy quan sát thần sắc của anh, kéo kéo áo: "Vừa rồi có phải anh tức giận không?"

Chính là lúc mà cô muốn xuống lầu, rõ ràng cảm nhận được cả người Thẩm Nam hơi thở không đúng.

Thẩm Nam không lên tiếng, chỉ yên tĩnh mà nhìn cô.

Không xem là tức giận, nhưng thật ra có một chút. Bản thân mình ở bên cạnh, nhưng cô thì hay rồi, chưa từng nghĩ đến sẽ nhờ anh giúp đỡ, cứ như vậy không suy nghĩ gì mà xuống, không thèm nghĩ xem thân thể nhỏ bé của mình có chịu được không.

Chu Túy Túy là người thông minh, hơn nữa cảm giác rất chuẩn.

Cô nhìn thấy Thẩm Nam như vậy, trực tiếp duỗi tay ôm anh: "Lúc nãy em cũng không phải cố ý, chỉ là không nghĩ được nhiều như vậy."

Thẩm Nam mím môi, không hé răng như cũ.

Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, cũng không biết nên giải thích như nào.

Một lát sau, cô duỗi tay móc ngón tay Thẩm Nam: "Đừng giận, lần sau có chuyện đánh nhau, em sẽ tìm anh giúp đầu tiên."

Thẩm Nam cười lạnh một tiếng, ấn ấn trán cô: "Anh sẽ không thèm giúp em."

Chu Túy Túy: ".... Không được."

Chu Túy Túy tùy bệnh bốc thuốc, nhìn Thẩm Nam chằm chằm: "Anh là chồng của em, anh không giúp em thì giúp ai?"

Thẩm Nam cười một tiếng, vui vẻ: "Bây giờ mới nhớ đến anh là chồng của em?"

Chu Túy Túy: "Vẫn luôn biết nha." Chu Túy Túy cười nịnh nọt, dỗ người: "Đừng tức giận, em đã quen một mình rồi, quên mất phải tìm người giúp đỡ."

Nghe vậy, Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chăm chú, mới vỗ đầu cô một cái thật mạnh, nghiến răng nói: "Nhớ kỹ."

"Cái gì."

"Em là người đã có chồng."

Chu Túy Túy: "...." Cô cười, vội vàng đồng ý: "Được được được, em nhớ kỹ, về sau cho dù có chuyện gì, người đầu tiên em tìm sẽ là ông xã, được không?"

Thẩm Nam hừ lạnh, không để ý đến cô.

***

Khi hai người đang náo loạn vui vẻ ở bên ngoài, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nữ xa lạ, người nọ nhìn người đàn ông và người con gái xinh đẹp trước mắt, không dám tin tưởng hô lên: "Anh Nam?"

Cánh tay ôm Thẩm Nam của Chu Túy Túy hơi ngừng lại, nghiêng mắt nhìn qua.

Cách đó không xa có một cô gái, lúc này còn đang mặc váy, đứng thẳng ở bên kia, bộ dáng thanh lệ, dáng người khá tốt, lúc này cô ta đang cầm thuốc, khϊếp sợ mà nhìn hai người bọn họ.

Chu Túy Túy và người nọ đối diện nhìn nhau, sau đó thu hồi tầm mắt, cũng buông lỏng cánh tay đang ôm Thẩm Nam ra.

Mới vừa buông ra, Thẩm Nam liền đè mu bàn tay cô lại, để cô tiếp tục ôm, sau đó mới nhìn cô gái cách đó không xa, hơi gật đầu: "Là tôi."

Chu Túy Túy: "...."

Không phải là anh thì người ta sẽ gọi anh sao? Câu trả lời quỷ quái gì vậy.

Lăng Tình hơi sững lại, chớp mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, vẫn không thể tin vào mắt mình như cũ, cô ta theo bản năng nhìn Chu Túy Túy, dịu dàng hỏi: "Vị này là?"

Thẩm Nam ngừng một chút, vừa định trả lời, đã bị Chu Túy Túy véo một cái.

Thẩm Nam bị đau mà nhìn người con gái trong ngực, mặt không đổi sắc nói: "Đây là vợ của tôi."

Chu Túy Túy: "....."

Không vui chút nào. Cô còn muốn Thẩm Nam nói mình là thân phận khác cơ.

Lời nói vừa dứt, sắc mặt Lăng Tình trắng bệch, giống như có chút không thể tin, ánh mắt tràn đầy khϊếp sợ, lúc này mới chậm rì gật đầu: "Thì ra là vậy, chào cô."

Chu Túy Túy gật đầu, lạnh nhạt: "Chào cô."

Cô nhìn về phía Thẩm Nam: "Không giới thiệu cho em."

Thẩm Nam nhìn cô gái đang ghen trong ngực, cười một tiếng: "Đây là Lăng Tình, bạn cấp ba."

Lăng Tình nghe lời giới thiệu này của Thẩm Nam, không đứng vững, lui về sau hai bước, sắc mặt càng trắng hơn.

Chu Túy Túy a một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Chỉ là có lẽ không phải là bạn cấp ba, là mối tình đầu thời cấp ba đi. Nghĩ nghĩ, cô véo eo Thẩm Nam một cái thật mạnh.

Đàn ông thối, còn rất trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lăng Tình chấn chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn về phía Thẩm Nam: "Anh Nam về khi nào vậy, sao không nói một tiếng." Cô ta khẽ cười: "Để bọn em làm tiệc tẩy trần cho anh."

Thẩm Nam nghe, theo bản năng nhíu mày.

Trong ánh mắt Chu Túy Túy đều là nghiền ngẫm, liếc mắt nhìn Thẩm Nam, cười.

Thẩm Nam ôm người vào lòng, nhàn nhạt nói: "Được một thời gian."

Lăng Tình cong môi cười, nhìn anh: "Sao lại đến bệnh viện?"

Thẩm Nam nhíu mày, lạnh nhạt: "Đưa bạn của bà xã đến đây."

Lăng Tình: "....."

Chu Túy Túy khụ một tiếng, nhìn về hai người: "Hai người nói chuyện trước, em đi xem Ngải Trạch Dương bên kia sao rồi."

Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Thẩm Nam, lập tức chạy.

Chờ đến sau khi vào phòng bệnh, Ngải Trạch Dương đã băng bó xong, Chu Túy Túy nhìn cái đầu bị băng bó thành đầu heo của anh ta, hừ lạnh một tiếng.

Ngải Trạch Dương: "... Không phải chứ Xuy Xuy, anh đã bị vậy rồi, em còn cười lạnh?"

Chu Túy Túy trợn mắt nhìn anh ta: "Không phải cười lạnh với anh."

Ngải Trạch Dương không hiểu.

Chu Túy Túy ngồi lên ghế, bắt chéo chân nói: "Bên ngoài có người đang mơ ước chồng em, anh nói xem em có nên áp dụng thủ đoạn gì không?"

Ngải Trạch Dương: ".... Nếu không suy nghĩ một chút về anh đi?"

Chu Túy Túy nghẹn lại, tát một cái: "Có phải anh cảm thấy mình bị thương chưa đủ nặng?"

Ngải Trạch Dương hét thảm một tiếng.

Mẹ nó, đau vãi~~~~~

Chu Túy Túy hừ lạnh, cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn cho Thẩm Nam một tin: Tên đàn ông xấu xa kia, anh xong đời rồi!!!!