Người Em Yêu

Chương 49: Bà ngoại nhập viện

Triều Vũ nhận ra, sự xuất hiện của cô khiến người nhà họ Tịch không vui mừng cho lắm. Bầu không khí trong gia đình hôm nay khác hẳn với khi Hứa Bác Diễn tới nhà cô vào lần trước. Khách khí có thừa, vui mừng chẳng thấy. Đương nhiên cô hiểu suy nghĩ của người nhà họ Tịch, cho nên trong lòng cô cũng có chút bận tâm.

Tịch Triết khẽ ho một tiếng, về chuyện này tốt nhất anh không tham gia thì hơn, “Mẹ em hình như vừa gọi em, để em xuống nhà xem thử. Lát nữa gặp sau.” Rồi nhanh chóng chuồn mất.

Trong căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh, Triều Vũ nhìn anh không chớp mắt, cô đang chờ đợi đáp án từ anh.

Hứa Bác Diễn mời cô ngồi xuống.

Triều Vũ trói chặt anh muốn câu trả lời.

Hứa Bác Diễn thở dài một hơi, “Bà ngoại anh đã lớn tuổi, mỗi lần nghĩ đến chuyện của mẹ anh thì bà luôn như thế, cũng không phải có ý muốn nhằm vào em đâu.”

Triều Vũ duỗi tay vòng qua ôm eo anh, mặt cô chôn trong lòng anh. Bởi vì bình thương anh hay tập thể hình, nên cơ bụng khá rắn chắc. Tựa đầu trong lòng anh, cô bỗng có cảm giác an toàn.”Em hiểu.” Cô rất hiểu tâm trạng của bọn họ, bước vào Tịch gia, cô lại càng cảm thấy áy náy hơn.

Hứa Bác Diễn vỗ nhẹ vào lưng cô, “Được rồi, có muốn xem ảnh hổi bé của anh không?”

Triều Vũ gật đầu không ngừng.

Hai người chụm đầu trong phòng xem album ảnh ngày bé của anh hơn một tiếng. Thời nay người ta đã quen với việc lưu ảnh trong di động, rất ít khi có người đi rửa ảnh. Lần trước đột nhiên laptop cô bị hỏng, toàn bộ ảnh trong máy đã mất sạch, từ đó cô đã quyết định sau này hàng tháng sẽ đi rửa ảnh.

Triều Vũ ngắm từng bức ảnh, đa phần đều là ảnh chụp của anh cùng mẹ mình.

Cô cười: “Từ khi còn bé đã thấy anh nghiêm túc rồi, chụp ảnh cũng chẳng mấy khi thấy anh cười.”

Hứa Bác Diễn nhếch miệng cười: “Hồi bé anh không thích chụp ảnh.”

“Vậy mà ảnh của anh còn nhiều hơn của em nữa .”

“Mẹ anh thích, cứ có thời gian là bà lại kéo anh đi chụp cùng.”

Hiếm lắm mới tìm được một tấm ảnh có đầy đủ ba người trong gia đình. Ba Hứa mặc quân trang, đứng thẳng lưng bên cạnh hai mẹ con, quả thực là một nhà ba người hạnh phúc. Tịch Khê nghiêng đầu đặt bên vai ba Hứa, khóe miệng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, trong mắt tràn ngập yêu thương.

“Dì ấy nhất định rất yêu bác trai.”

Hứa Bác Diễn cười cười, không nói gì.

“A —— đây là Hiểu Hi mà?” Cô nhận ra người quen, quay ra nhìn Hứa Bác Diễn nhíu nhíu mày.

Hứa Bác Diễn nhún vai, “Tấm ảnh này là Hiểu Hi cho anh.”

Cô cúi đầu nhìn tấm ảnh , lẩm bẩm nói: “Thật tuyệt.” Kỳ thực nếu như năm đó không có chuyện bất ngờ đó, dì Tịch Khê vẫn còn sống, nói không chừng anh và Hiểu Hi đã thành một đôi rồi.

Như vậy cũng là một kết cục hạnh phúc.

Hứa Bác Diễn cầm tấm ảnh từ tay cô về, “Tuyệt cái gì? Em cứ suy nghĩ lung tung. Đi thôi, chúng ta xuống nhà.”

Triều Vũ mỉm cười: “Có người lại đang đánh lạc hướng câu chuyện rồi đấy!”

Hứa Bác Diễn cứ kệ để cô trêu ghẹo.

Hôm ấy, Triều Vũ ở lại nhà họ Tịch ăn trưa. Mẹ Tịch đích thân xuống bếp, “Nghe nói con thích ăn cá nên sáng nay dì đã ra chợ mua nhiều lắm.”

Trong lòng Triều Vũ cảm động, “Cám ơn dì ạ.”

Trên bàn cơm, có Tịch Triết ở đây nên bầu không khí cũng không ngột ngạt cho lắm.

Đây là lần đầu tiên cô tới đây, bà ngoại còn tặng cô một chiếc vòng ngọc.”Đây là của mẹ Bác Diễn để lại , bà thay con bé giao lại cho con. Sau này Bác Diễn còn phải nhờ con chăm sóc rồi.”

Triều Vũ nhận chiếc vòng tay, cô cắn mạnh lên bờ môi một cái, cô biết sự xuất hiện của mình khiến bà cụ đau lòng.”Bà ngoại, con hiểu rồi.”

Bà cụ chỉ gật gật đầu.

***

Triều Vũ về đến nhà, ba Triều mẹ Triều đều vây quanh cô, hỏi thăm không ngừng.

“Thế nào? Bà ngoại Tịch vẫn còn khỏe chứ?” Mẹ Triều không dám hỏi nhiều.

Triều Vũ uống một ngụm nước, trả lời: “Vẫn rất khỏe ạ.”

“Bên nhà đó có nói gì không?”

Triều Vũ im lặng một chút, rồi tháo chiếc vòng tay trên cổ tay ra, “Mẹ, mẹ giữ giúp con chiếc vòng này.”

“Nhà họ Tịch cho con à?”

“Vâng, bà ngoại cho.”

Mẹ Triều nhìn lướt qua chiếc vòng ngọc, đây là đồ tốt, nhìn đã biết là báu vật của Tịch gia.”Nếu là cho con, thì con tự giữ đi.”

“Con sợ sẽ làm vỡ nó, mẹ cứ cất giúp con trước đã.”

Mẹ Triều thấy sắc mặt cô có vẻ mỏi mệt, ánh mắt lờ mờ, trong lòng cũng có mấy phần nghi hoặc.”Vậy thì được rồi, mẹ sẽ cất giúp con. Con nói cũng đúng, bình thường đi làm việc không nên đeo vòng làm gì, nhỡ va đập vào đâu lại nát hết vòng.”

Triều Vũ nhoẻn miệng: “Vậy con đi tắm rồi ngủ một giấc đã.”

Thấy con gái về phòng, ba Triều liền hỏi: “Đây là thế nào? Con bé đang không vui à!”

Mẹ Triều mân mê chiếc vòng tay: “Người nhà họ Tịch chẳng thể khoan dung đại lượng đến thế, một mạng người há có thể tùy tiện bỏ qua.”

“Vậy bà nói xem giờ phải làm sao?” Ba Triều khẩn trương hỏi.

Mẹ Triều lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

***

Chín giờ tối. Đèn phòng khách của nhà họ Tịch vẫn đang sáng rực.

Bà cụ và ông cụ ngồi ngoài ban công, ba Tịch và mẹ Tịch cũng ngồi bên cạnh. Bốn người nét mặt ai đấy cũng có vẻ nặng nề.

Bà cụ cứ nhìn ra xa xa, đám hoa tường vi trong sân tung bay theo gió.”Mọi người có gì muốn nói không?”

Mẹ Tịch nhìn sang chồng mình, ba Tịch khẽ hắng giọng: “Mẹ, cứ để thuận theo tự nhiên đi. Tính cách Bác Diễn thế nào mẹ cũng biết rồi đấy.”

Ông cụ đong đưa chiếc quạt hương bồ, “Sao lại đúng là con bé đó.”

Bà cụ thu mắt về rồi đứng dậy bước vài bước mà nói: “Được rồi, không nghĩ nữa.” Bà chống eo, cứ như đã già thêm mười tuổi, bước đi cũng chậm chạp.

“Trách ai được? Chuyện này chỉ có thể trách ông trời.” Bà cắn răng, trong lòng tức giận bất bình, con gái bà còn trẻ như vậy, tại sao ông trời lại muốn lấy mạng nó.

Bà cụ vừa đi được vài bước, đột nhiên mất đà ngã rầm xuống đất.

“Mẹ ——” Ba Tịch mẹ Tịch hô lên, vội vàng đỡ bà cụ nằm xuống.”Tịch Triết, mau ra đây —— “

Mẹ Tịch xoa bóp chân tay cho bà cụ nhưng bà cụ hoàn toàn không có phản ứng gì.

Tịch Triết nhanh chóng chạy ra thì thấy cảnh này: “Bà nội sao rồi ạ?”

Ba Tịch lại hoàn toàn bình tĩnh: “Bà mau vào đi lấy thuốc, gọi xe cứu thương, rồi đưa bà tới bệnh viện. Tịch Triết, con gọi điện cho Bác Diễn mau.”

“Dạ.” trong lúc bối rối Tịch Triết bấm số của Hứa Bác Diễn, anh biết lần này tự dưng bà nội té xỉu không phải chuyện đơn giản.

Hứa Bác Diễn vừa mới tắm rửa xong, liền nhấc máy lên nghe.

“Anh hai, đột nhiên bà bị ngất.”

“Có chuyện gì thế?”

“Em cũng không biết, chúng em đang chuẩn bị tới bệnh viện đây.”

inherit; color: #0000ff;">“Anh sẽ qua đó ngay.” anh nhíu mày, nhanh chóng cầm chiếc áo khoác lên rồi đi ngay. Nửa tiếng sau Hứa Bác Diễn đã có mặt bệnh viện.

Bà cụ vừa rời khỏi phòng cấp cứu quay lại phòng bệnh thường nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Tất cả mọi người đều vây quanh giường bệnh.

Anh lo lắng bước vào, “Bà ngoại sao rồi?”

Tịch Triết lắc đầu: “Bệnh tim tái phát, choáng quá nên ngất xỉu .”

Tim của bà cụ từ lâu đã không khỏe, lại mắc chứng huyết áp thấp. Sau quá trình kiểm tra, bác sĩ lựa lời mà nói: “Người nhà không nên gây áp lực cho bệnh nhân, phải cố gắng để người bệnh không bị kích động.”

Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, vì sao bà cụ lại đột nhiên ngất xỉu.

Hứa Bác Diễn nắm chặt tay đứng trong phòng bệnh, hai hàng mi cũng nhuộm đầy sự đau đớn khó nói thành lời.

Sau khi bác sĩ đi, mọi người lặng im một lúc.

Mẹ Tịch mở miệng: “Mọi người về nghỉ ngơi đi, đêm nay tôi sẽ trực ở đây.”

Hứa Bác Diễn lắc đầu, “Mọi người về đi ạ, ông ngoại còn đang ở nhà một mình.”

Ba Tịch vỗ vỗ vai của anh, “Con đừng lo lắng.”

Mẹ Tịch nhìn anh, “Vậy tôi sẽ ở lại cùng Bác Diễn, mọi người cứ về đi.”

Đêm đã khuya, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ duy nhất một chiếc đèn bật sáng, ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu được vào một góc phòng.

Mẹ Tịch và Hứa Bác Diễn lẳng lặng ngồi bên cạnh giường.

“Bác Diễn, việc này rất bất ngờ, con đừng cảm thấy áp lực.”

Hứa Bác Diễn ngẩng đầu, “Dì hai, là con đã khiến bà ngoại khó chịu rồi.”

“Không phải lỗi của con.” Là ông trời muốn trêu người. Mẹ Tịch nắm chặt tay anh, sau khi bác cả qua đời, bà rất quan tâm đến anh, coi anh như con trai mình.”Chuyện này tạm thời đừng nói với Triều Vũ, tránh để con bé lo lắng. Bà ngoại con cũng không có ý muốn phản đối hai đứa. Cả dì và cậu đều hi vọng hai đứa sẽ hạnh phúc.” Bà vỗ vỗ tay anh khẽ an ủi.

Nhưng niềm hạnh phúc này lại xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác.

Ánh sáng hắt vào một bên mặt của Hứa Bác Diễn, vẻ mặt anh ảm đạm không rõ, loáng thoáng chỉ thấy hai hốc mắt đỏ rực.

Một đêm dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua, mặt trời lại ló rạng phía chân trời xa xa.

Hứa Bác Diễn cả đêm không ngủ, sáng ấy Tịch Triết vào viện, thấy anh trầm mặt, liền lựa lời mà nói “Bà nội cũng lớn tuổi rồi, bệnh cũ tái phát thôi, anh cũng đừng lo lắng quá.”

Hứa Bác Diễn mở chai nước khoáng, uống một ngụm nước lớn, lại không nói gì cả.

Tịch Triết liếʍ liếʍ khóe môi, “Anh hai, hôm qua ông nội rất giận.”

Toàn thân Hứa Bác Diễn cứng đờ, ngước mắt lên nhìn anh một cái.

Tịch Triết quyết định nói hết mọi chuyện, “Ông nội đang lo lắng cho bà thôi, ông cũng không phản đối chuyện của anh và Triều Vũ.” Anh bỗng cảm thấy bực bội, tối hôm qua sau khi ba anh trở về cũng không nói lời nào.

Hứa Bác Diễn lôi một điếu thuốc ra, thuần thục châm lửa, ngậm bên khóe miệng. Sau khi hút hết điếu thuốc, anh dần dần tỉnh táo lại.

“Anh về nhà một chuyến, sáng nay cậu ở đây trông bà đi.”

“Anh hai, Triều Vũ thì anh tính sao?”

Hứa Bác Diễn chớp mắt, “Tạm thời đừng nói với cô ấy.”

Vì yêu chúng ta sợ bóng sợ gió, sợ rằng sẽ khiến người mình yêu đau lòng.

***

Thứ hai, thời tiết khá nóng nực. Cũng vì là thứ hai nên tinh thần mọi người có vẻ sa sút.

Triều Vũ nộp bản thảo có ba lỗi sai. Chủ nhiệm đập rầm một cái xuống bàn, nếu bài báo được đăng, toà soạn sẽ mất mặt cỡ nào.”Cô làm sao thế? Nếu sức khỏe không ổn thì về nhà nghỉ ngơi trước đi!”

Triều Vũ tự thấy xấu hổ, “Thật xin lỗi, tôi sẽ làm lại ngay.”

“Triều Vũ ——” chủ nhiệm gọi cô lại, “Tình yêu hay công việc cũng không thể lơ đễnh được. Không thì làm gương cho người mới thế nào ?.”

“Chủ nhiệm, tôi hiểu rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

“Được rồi, cô về đi. Sau này không được mắc lỗi sai cơ bản thế nữa .”

Triều Vũ từ văn phòng chủ nhiệm ra, Tiền Cảnh đang vô cùng lo lắng.”Chị Triều, là lỗi của em.”

Triều Vũ cười cười, “Em viết bản thảo, chị lại không phát hiện ra lỗi sai, chính là lỗi của chị. Được rồi, dù sao dạo này cũng rảnh, tranh thủ thời gian mà sửa lại.”

Tiền Cảnh: “Em sửa rồi, em sẽ gửi lại cho chị. Chị Triều , sắc mặt chị không tốt lắm, có phải chủ nhiệm đã…”

Triều Vũ lắc đầu, “Hai hôm nay chị không ngủ ngon. Không sao đâu.” Cô vỗ vỗ hai má, để sắc mặt hồng hào lên, “Chị đi pha ly café cho tỉnh người đã.”

Phòng giải khát.

Triều Vũ nhanh tay xé túi café gói, đổ vào trong chén từ từ từ lắc qua lắc lại.

Trình Hiểu Hi bưng cốc nước đi tới, “Triều Vũ —— “

Cô quay đầu, nhìn cô ta nở nụ cười, nghiêng người nhường chỗ cho cô, “Pha trà à.”

Trình Hiểu Hi mở chốt vặn, đưa cốc ra hứng nước.

Tiếng nước ào ào, cốc nước nhanh chóng được rót đầy, hai người không nói gì với nhau.

Triều Vũ mở miệng nói: “Tôi vào trước nhé.”

Trình Hiểu Hi đột nhiên gọi cô lại: “Triều Vũ , chờ chút đã.”

Cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Có chuyện gì à?”

Trình Hiểu Hi nhẹ nhàng nhíu mày một cái, “Hôm qua tôi nghe ba tôi nói, bà ngoại Tịch đột phát bệnh tim nên nhập viện rồi.”

Triều Vũ như vừa bị ai đó tát một cái vào mặt thật mạnh, “Cậu nói sao cơ?”