Người Em Yêu

Chương 46: Gặp ba mẹ vợ

Hứa Bác Diễn nhìn gương mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, anh phì cười, “Sao mà anh thấy anh vợ có vẻ hài lòng về anh lắm đấy?”

Triều Vũ cầm lược lên, chải tóc mà trả lời: “Đừng mừng vội, qua mấy ngày nữa thì anh ấy không hài lòng được nữa đâu. Mẹ em đang huy động mấy dì hàng xóm giới thiệu đối tượng cho anh ấy đấy.”

Hứa Bác Diễn thở dài: “Đúng là không dễ dàng mà.” anh là người từng trải nên rất thấu hiểu chuyện đó.

Triều Vũ vươn tay xoa xoa mặt anh: “Anh là người có kinh nghiệm, không thì anh chỉ cho anh ấy mấy chiêu đi?”

Hứa Bác Diễn nở nụ cười: “Có phải bác gái đang nấu món cá chép dấm đường không nhỉ, anh ngửi thấy mùi dấm chua đâu đó?”

Triều Vũ bất mãn hừ một tiếng: “Anh biết không, sau hôm đó Hiểu Hi ốm nên xin nghỉ mấy ngày đấy. Trêu hoa ngắt cỏ, Hứa Bác Diễn, anh cũng có sức hấp dẫn phết nhỉ ?.”

Hứa Bác Diễn không khỏi lắc đầu: “Đồng chí Triều Vũ , xin hỏi thứ bảy tới đồng chí có thời gian không?”

“Làm gì?”

“Tôi trịnh trọng mời đồng chí cuối tuần sau tới nhà họ Tịch.”

Triều Vũ bật cười một tiếng , trong lòng vô cùng ngọt ngào, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt sáng rực, trả lời rõ ràng: “Được!”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đong đầy yêu thương.

Gặp nhau không dễ, yêu nhau lại càng không dễ. Rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ dùng một câu “Chuyện này đơn giản chỉ là trùng hợp” để giải thích cho mọi thứ.

Hứa Bác Diễn ở nhà họ Triều cảm nhận được rất sự ấm áp chưa từng được trải nghiệm nhiều năm qua, phương thức giáo dục của ba Triều mẹ Triều là trong nhu có cương, người một nhà coi nhau như bạn bè, càng thể hiện sự hòa thuận yêu thương của cả gia đình.

Ba Triều ở trường học là một thầy giáo khá nghiêm khắc, nhưng ở nhà lại cứ như một người khác, mọi chuyện trong nhà đều theo ý mẹ Triều.

Triều Huy nhẹ nhàng nói một câu: “Sao thế? Cậu không bị ba mẹ anh dọa đấy chứ?”

Hứa Bác Diễn xoay khối rubik trên tay, “Bác trai bác gái rất đáng yêu.”

Triều Huy nhíu mày, “Mấy hôm trước ba anh còn chắc mẩm đoán là cậu quay về để báo thù .”

Hứa Bác Diễn nhìn thoáng qua ba người trong phòng bếp, khẽ mỉm cười: “Ban đầu em không định quan tâm đến cô ấy đâu .” Sau này lại không kiềm chế nổi bản thân.

Triều Huy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.”Tiếp theo, cậu chuẩn bị làm thế nào?”

“Cuối tuần sau em sẽ đưa Tiểu Vũ tới thăm bà ngoại.”

“Em gái anh chắc đang sốt sắng lắm. Chúc hai đứa mọi chuyện thuận lợi.” Triều Huy giơ ly cụng chén với anh, “Bà ngoại cậu vẫn còn khỏe chứ?” Anh cũng có ấn tượng chút chút về bà ngoại Tịch, bà có sự uy nghiêm đáng sợ của một bậc trưởng bối, hồi đó anh chỉ mới mười mấy tuổi nên rất sợ bà .

“Vẫn khỏe ạ. Chỉ là mắt bà đã kém, vì chuyện của mẹ em mà năm ấy bà khóc rất nhiều.”

Triều Huy im lặng trong chốc lát, “Cậu có lòng tin không? Cậu có thể thuyết phục bà ngoại cậu chấp nhận Tiểu Vũ sao?”

Hứa Bác Diễn chau mày, “Mẹ em đã qua đời nhiều năm rồi, bà ngoại em cũng nên buông thôi.”

Triều Huy không nói thêm gì nữa, anh bưng cốc nước lên nhấp một ngụm, hi vọng hai người sẽ hoàn thành được ước muốn của mình.

Hứa Bác Diễn ở nhà họ Triều chơi đến bốn giờ chiều, sau khi đánh mấy ván poker với ba Triều mẹ Triều mới trở về . Cuối cùng mẹ Triều và ba Triều đều thắng anh một ván.

Triều Vũ reo lên: “Mẹ em chơi bài kém bỏ xừ, vậy mà còn thắng được anh. Hứa Bác Diễn sao anh có thể học chính trị được vậy?”

Mẹ Triều chỉ muốn đập cho cô một trận, quả nhiên vẫn là con rể tốt nhất.

Ba Triều mẹ Triều tiễn con rể ra đến tận cửa chung cư, trong mắt là vẻ luyến tiếc không muốn cho anh về.

Trên đường trở về, hai người bắt đầu bàn về hôn lễ của Triều Vũ và Hứa Bác Diễn.

Mẹ Triều: “Chúng ta nên chuẩn bị từ bây giờ đi, có nên tới khách sạn đặt bàn trước không ba nó?”

Ba Triều : “Bây giờ mà muốn đặt khách sạn vip tôi nghĩ không kịp đâu, lão Lý cùng trường nói, con ông ấy phải đặt khách sạn trước một năm.”

Mẹ Triều: “Tí nữa về chúng ta cũng tranh thủ thời gian chọn khách sạn, chuẩn bị trước mọi thứ. Hai đứa nó có thể chụp ảnh cưới trước cũng được.”

Ba Triều : “Được đấy. Thằng bé Tiểu Hứa không tồi chút nào.”

Mẹ Triều: “Đúng vậy, con trai của Tịch Khê mà.”

Ba Triều : “Sau này thằng bé cũng là con trai của chúng ta.”



Triều Vũ ngẩng đầu quan sát bầu trời, “Hai người xem, hôm nay trời trong xanh quá.”

Mẹ Triều lườm cô một cái: “Cô ấy à, kết hôn sớm cho tôi còn yên tâm, Bác Diễn là một đứa chững chạc hiểu chuyện, hai đứa mau chóng kết hôn, sinh con sớm, mẹ còn có sức trông cháu cho được.”

Triều Vũ suýt nữa thì sặc, “Mẹ, con mới 23, con cũng không muốn sinh con sớm đâu, ít nhất cũng phải 26, 27 tuổi mới sinh chứ. Con còn muốn đi theo tiếng gọi của tổ quốc.”

“Tiếng gọi gì? Tổ quốc bây giờ cũng đã hủy bỏ chính sách kết hôn muộn và nghỉ hưu muộn rồi.”

Triều Vũ đáng thương quay ra nhìn ba mình cầu cứu.

Ba Triều coi như không nhìn thấy gì, “Hôm nay trời trong xanh quá.”

Triều Vũ: “…”

Mẹ Triều lẩm bẩm: “Nghe lời mẹ đi không sai đâu, Bác Diễn cũng không còn trẻ nữa, năm nay thằng bé hai mươi tám, sang năm đã hai mười chín rồi, cũng vừa đến tuổi làm ba.”

Triều Vũ bất lực ngắm bầu trời, mẹ cô cứ nghĩ kết hôn như cắm tên lửa vào mông, càng nhanh càng tốt.”Mẹ, anh ấy là con trai mẹ đúng không ? Không phải mẹ đang tìm con rể, mẹ đang tìm vợ cho con trai mới đúng.”

Mẹ Triều tức mình đánh bốp một cái lên tay cô, “Từ giờ trở đi, con hãy chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng cho mẹ.”

Triều Vũ ngoan ngoãn đáp lời: “Dạ .”

***

Thứ hai, Triều Vũ bước vào văn phòng, Ninh San đã ngồi sẵn chờ cô đến hỏi chuyện ra mắt hôm ấy.

Cô cười: “Hóa ra Hứa Bác Diễn mới là con ruột của bọn họ.”

Ninh San ôm bụng cười to.

“Ninh San, cuối tuần này tao sẽ tới nhà bà ngoại anh ấy.”

“Nhanh thật. Xem ra, cuối năm là hai người có thể kết hôn rồi.”

Triều Vũ đã nghe chán mấy lời này rồi, cô cũng không muốn giấu Ninh San những suy nghĩ trong lòng: “Cái tuổi này sinh con thì quá sớm, còn rất nhiều dự định tao chưa làm được.”

“Kết hôn sinh con có liên quan gì tới công việc của mày?”

Triều Vũ cong khóe miệng khẽ cười: “Nếu như tao muốn đi Châu Phi thì sao?”

“Trời ơiiiii!” Ninh San không nhịn được gầm lên.

Triều Vũ sửa lại mấy bài báo trên bàn, “Nếu như năm nay có cơ hội thì tao sẽ đăng ký đi luôn, đi sớm về sớm.” Đi sớm thì về sớm, cũng dễ nói chuyện với mọi người trong nhà.

Ninh San cười trêu ghẹo: “Chỉ sợ vị kia nhà mày không đồng ý ấy chứ.”

Triều Vũ nhíu mày, trong mắt cất chứa sự giảo hoạt: “Tao có cách rồi. Thôi, tao qua Phổ Nam đây.”

Chuyện phá dỡ và di dời dân cư bên Phổ Nam đang khá căng thẳng, cư dân nơi đó rất cố chấp và đồng tâm hiệp lực, kháng cự lại đội di dời dân cư nên cũng làm loạn mấy lần rồi.

“Được, mày đi đi, nhớ chú ý an toàn.” Ninh San vừa nói xong, điện thoại bỗng vang chuông, lại là lão Tần gọi tới. Mấy hôm nay, gần như ngày nào lão Tần cũng gọi một hai cuộc cho cô, nhất là cuối tuần, nhắn tin không ngừng.

Ninh San không rõ, hắn ta đang muốn làm gì? Chẳng lẽ đầu bị cửa kẹp rồi?

Triều Vũ hỏi: “Sao thế?”

“Lão Tần gọi.” Cô tắt điện thoại.

“Không phải anh ta muốn hợp lại đấy chứ.”

Ninh San nhún nhún vai, “Nghĩ cũng hay quá ha. Thôi mày mau đi đi.”

Triều Vũ gật đầu: “Tí về nói tiếp nhé. Tao đi gọi

Tiền Cảnh.” Mấy hôm nay trời đã giảm vài độ, ngoài trời cũng không còn nóng nực như hồi tháng bảy nữa, gió thổi vào người không còn cảm giác nóng như lửa đốt nữa.

Tiền Cảnh treo trên cổ chiếc máy ảnh DSL, cậu đã đặc biệt xin viện trợ tài chính từ gia đình để mua con máy này. Mấy ngày nay, đi đâu cậu cũng mang nó theo, trân quý vô cùng, còn kỹ thuật chụp ảnh thì cứ nâng cao dần dần sau cũng được.

“Chị Triều, dự án phá vỡ và di dời dân bên Phổ Nam chúng ta phải theo đến khi nào?”

Triều Vũ cũng không biết: “Đến khi hai bên thỏa thuận được điều kiện hòa giải.”

Tiền Cảnh cảm khái: “Mấy hộ dân bên ấy đòi hỏi nhiều chết được, thái độ cũng kiên quyết . Chị nói xem chính phủ có đồng ý mấy điều kiện đó của bọn họ không?”

Triều Vũ thoáng trầm ngâm: “Tất cả mọi người đều có điểm giới hạn của bản thân, còn phải xem đường giới hạn ấy ở đâu đã.”

Tiền Cảnh nghe mà bật cười: “Chị Triều , em cảm thấy thỉnh thoảng chị nói chuyện có vẻ không đúng tuổi cho lắm.”

Triều Vũ liếc cậu một cái, “Thế đúng tuổi chị phải như nào?”

Tiền Cảnh cười cười: “Nói thế nào nhỉ? Thôi thì so sánh chị Hiểu Hi với chị đi, chị Hiểu Hi mang tới cho em cảm giác gió xuân phơi phới còn chị ấy à, đối với người khác cũng tốt, thế nhưng cảm thấy hơi già dặn… chắc là chững chạc đấy.”

Khóe miệng Triều Vũ giật một cái, đây chắc hẳn là khen ngợi đấy nhỉ.

Nửa tiếng sau, hai người đón xe đi tới Phổ Nam. Nơi này vốn có mấy chục hộ gia đình sinh sống, đều là những căn nhà hai tầng dạng một cửa một ban công, lúc này, có những căn đã được phá dỡ, bụi đất bay tứ tung, khung cảnh khá hoang vu.

Mấy người dân ở đó vừa nhìn thấy bọn họ liền lôi kéo hai người than vãn.

“Triều phóng viên, Tiền phóng viên, hai người phải giúp chúng tôi một tay. Bọn họ đang muốn phá nhà chúng tôi?”

“Đây là muốn bức chết chúng tôi rồi!”



Lại là những lời nhàm tai quen thuộc, nghe bọn họ nói hơn nửa tiếng, Triều Vũ và Tiền Cảnh mới đi, hai người tìm một chỗ ngồi xuống, ai nấy đều im lặng, như đang có điều phải suy nghĩ.

Trong lòng Triều Vũ đột nhiên cảm thấy mất mát. Không biết phải nói gì đây? Làm báo thì phảicó tâm, nói đúng sự thật, đây là bài học đầu tiên mà giáo sư đại học dạy bọn họ. Thế nhưng đến khi bọn họ thực sự bước vào công việc này thì mới thấy, nói thì dễ làm mới khó.

Sự thật chính là, làm báo có tâm đôi khi lại chẳng thể thu hút người đọc.

Tiền Cảnh uống một ngụm nước , “Chị Triều, tin này phải viết thế nào đây? Em có cảm giác việc này sẽ không giải quyết được .”

Triều Vũ nhếch môi: “Tạm thời không đăng. Không phải bọn họ vừa nói sẽ gọi điện lại ‘sớm nhất’ sao? Nhưng sớm nhất là khi nào cũng chẳng ai biết. Việc này khó giải quyết rồi đây.”

Triều Vũ cười cười, từ lúc nào mà cô biết cách khôn khéo như thế .”Thôi, tan làm.”

Công việc là làm mãi không hết , ngày mai không đưa tin này thì còn có tin khác.

***

Trước khi tan làm, Ninh San lại nhận được cuộc gọi từ Lão Tần , cô bực bội nhấc máy: “Lão Tần, anh gọi đủ chưa?”

“Ninh San, tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi. Anh…”

“Muốn ăn thì tìm mẹ anh mà ăn.”

“Ninh San, em đừng như vậy.”

Ninh San không nghe anh nói tiếp mà cúp máy ngay.

Nửa phút sau, di động của cô lại vang chuông, lúc này cô không thèm nhìn xem ai gọi tới mà nhấc máy chửi luôn: “Mẹ nó, anh bị cửa kẹp đầu đúng không? Anh muốn tôi ghê tởm anh đúng không? Hay anh thèm nghe tôi mắng? Tôi thì vừa nghe giọng anh đã thấy buồn nôn rồi. Cút! Xa được bao nhiêu thì cứ xa!” Cô gào ầm lên, giờ này máu nóng đã dồn hết lêи đỉиɦ đầu .

Người ở đầu bên kia chỉ biết im lặng.

Thật lâu sau đó mới vang lên giọng nói yếu ớt : “Ninh San, tôi là Tịch Triết.”

Ninh San: “…”

Tịch Triết phiền muộn , “Cậu ghét tôi thế à?”

Ninh San vội vàng nói xin lỗi, trong lòng lại mắng Lão Tần lần nữa, yêu tinh hại người.”Không phải đâu, tôi nói nhầm rồi. Thật xin lỗi thật xin lỗi.”

Tịch Triết là ai chứ, anh ngay lập tức đoán ra người cô vừa mắng là bạn trai cũ. Anh im lặng khiến Ninh San càng áy náy hơn.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Giọng Tịch Triết bỗng trở nên nặng nề: “Lần trước cậu hứa sẽ viết feedback lại cho tôi? Cậu viết xong chưa?”

Ninh San đã sớm quẳng chuyện đó ra sau đầu từ lâu, trong lòng vô cùng băn khoăn, ở không homestay nhà người ta, chuyện đã hứa với người ta thì lại quên sạch.”Tối nay tôi sẽ viết, sáng mai gửi lại cho cậu nhé.”

Tịch Triết: “Không cần gấp thế đâu, cậu có thời gian thì viết vài câu thôi.” Homestay của anh quá tuyệt vời, trong mắt anh thì chẳng cần phải cải tiến gì cả.

“Tôi cũng không có việc gì gấp, tối nay tôi rảnh mà.”

Tịch Triết: “Nếu không cậu gặp mặt tôi rồi nói nhé?”

Ninh San: “…”