Cổ Duật hài lòng muốn chết, đứng dậy ôm lấy Diệp Lục Chi đang lầm bầm, cậu bị ôm liền hoảng sợ.
" anh... anh muốn làm gì?".
" bây giờ tôi là bạn trai của cậu rồi, cũng nên bắt đầu làm những hành động dành cho những người yêu nhau hay làm đi thôi, tập cho quen nếu không sau này đứng trước mặt người khác cậu sẽ bỡ ngỡ".
Nói như vậy thì cậu biết nói gì?.
Cậu không ngờ hắn lại chuyên nghiệp như thế á.
" tôi...tôi".
" hửm, cậu lại không muốn?".
Cổ Duật nheo mắt.
Diệp Lục Chi lắc đầu:" không phải... nhưng mà phải làm như thế thật sao?".
" không lẽ cậu muốn hai người yêu nhau luôn cách nhau 5 bước chân lạnh lùng nhìn nhau?, cậu xem có ai như thế không?".
Quả thật là không có ai cả, Diệp Lục Chi rầu rĩ.
" được rồi, nghe lời tôi nói là sẽ ổn thôi ".
" thật sao?".
Diệp Lục Chi hỏi lại.
" thật, trước giờ tôi có bao giờ lừa cậu chưa?".
Nhưng lần này thì khác, hắn nói trước đó chứ không phải nói sau này, tương lai nếu có bị cậu trách móc thì hắn cũng có đủ chứng cứ thì nói, nhưng mà... hắn sẽ không để cho cậu hối hận.
Diệp Lục Chi suy nghĩ, thành thật lắc đầu, chưa có, chỉ trừ lúc hắn giỏi đóng kịch lừa người khác thôi, thật sự hắn chưa bao giờ lừa cậu cái gì cả, được rồi tin hắn vậy.
" được rồi, nghe theo anh".
" ngoan lắm".
Cổ Duật tiếp tục ôm lấy cậu, Diệp Lục Chi hơi cứng người mặc hắn ôm lên giường.
" hôm nay ngủ ở đây đi, người yêu đều ngủ chung như thế".
Diệp Lục Chi vì tin tưởng hắn quá mức cũng buông bỏ đề phòng mà nghe theo.
" Thử hôn tôi một cái".
Cổ Duật đề nghị, trong lòng đã hồi hộp muốn nổ tung rồi, cuối cùng cũng có cơ hội hôn cậu rồi.
Diệp Lục Chi bị làm khó, lần thứ n trợn mắt nhìn hắn:" không hôn có được không?".
Như thế quả là rất kì cục, tuy là kẻ thù gai mắt gặp nạn cùng hội cùng thuyền nhưng mà...
" Người yêu đều làm như thế cả, cậu phải tập luyện cho quen".
Nghe Cổ Duật nói không thể không làm, Diệp Lục Chi không thể phản kháng, lúc đầu hơi chống cự nhưng cuối cùng lại thuận theo.
Cậu nhìn Cổ Duật nhìn bên cạnh, khẽ nghiêng người đè lên hắn, Cổ Duật cũng thuận thế dịch người cho cậu nằm dễ hơn không bị cấn người, hắn chỉ chỉ lên môi mình.
Diệp Lục Chi chần chừ một chút, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu của Cổ Duật, tim cậu đập nhanh muốn chết.
Cả hỉnh ảnh của cậu đều in trong mắt Cổ Duật, quả thật là môi cậu rất mềm, lúc cậu định kết thúc nụ hôn thì gáy bị hắn giữ lại.
" hôn sâu một chút mới được".
Nói xong lật người đè lên cậu, chiều cao hai người chênh lệch, hắn to lớn đè cậu nằm bên dưới, để nụ hôn thêm sâu hơn.
Diệp Lục Chi cả người lúc này đã mềm nhũn hết rồi, hô hấp cả hai đều nặng nề giống nhau, bộ phận duy nhất của cậu chỉ còn miệng và lưỡi là có cảm giác, nhưng lại bị lưỡi ai đó quấy phá, lưỡi cậu bị cuốn lấy, triền miên, nhiệt tình như lửa.
" ah~ ưʍ...".
Diệp Lục Chi khẽ rên thành tiếng làm Cổ Duật khẽ cười trầm thấp, dời nụ hôn dài xuống cổ cậu, áo bị mở nút từ lúc nào Diệp Lục Chi cũng không biết, cũng không còn sức để phản kháng, suy nghĩ đã mờ mịt không rõ, cả người nóng ran.
Cổ Duật biết cậu cứng rồi.
Hắn hôn dọc cần cổ trắng mềm của cậu, hút mạnh rồi lại cắn nhẹ, để lại mấy dấu vết đỏ chói mắt, cả người cậu rất thơm, mềm mại mà trắng noãn.
Cổ Duật luồn tay vào quần cậu, khẽ nắm vị trí mẫn cảm đang hưng phấn, chuyển động lên xuống.
" hưm~...".
Diệp Lục Chi chính thức đầu hàng, kɧoáı ©ảʍ từ sống lưng lan tỏa làm người ta trở tay không kịp.
Cổ Duật khàn khàn nói nhỏ:" đây cũng chính là hành động những người yêu nhau hay làm, nhớ kỹ ".
Chỉ có một mình Cổ Duật tự thủ thỉ, chứ Diệp Lục Chi nằm ngay đơ rồi, trong miệng có đáp lại cũng chỉ là tiếng khẽ rên mà thôi.
Cổ tay hắn chuyển động càng nhanh, Diệp Lục Chi cũng theo đó mà thở gấp gáp hơn, lúc này cả hai mặt đối mặt, Diệp Lục Chi như con mèo nhỏ ngoan ngoãn không còn biết trời trăng gì nữa, ôm cổ hắn rủ rỉ.
Cổ Duật âu yếm nhìn cậu:" thật đẹp".
Tuy rằng đã tưởng tượng ra hình ảnh như thế này vô số lần nhưng cũng không bằng bây giờ chính mắt thấy.
Hai má cậu đỏ ửng, như thể làm nũng cọ cọ vào cổ hắn, động tác Cổ Duật ngày càng nhanh, Diệp Lục Chi a một cái, cả người thở gấp giật giật, cuối cùng mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
" thật nhanh".
Cổ Duật nâng niu hôn lên khóe mắt còn vương nước mắt của cậu một hồi mới chịu đứng dậy thu dọn cục diện bừa bãi, rút khăn giấy lau tay và xử lý cho tiểu Chi Chi nhỏ nhỏ xinh xinh, đắp chăn cho cậu, khẽ hôn lên trán cậu nói " chúc ngủ ngon", còn mình thì vào phòng tắm.
Cả đêm Diệp Lục Chi ngủ rất ngon.
Sáng sớm, theo giờ sinh học, cậu từ trong lòng Cổ Duật mơ màng tỉnh dậy, ngồi ngốc trân ngắm nhìn người nằm kế bên 2 giây mới tỉnh táo, sắc mặt từ trắng sang đen sau đó nhào lên bóp mũi Cổ Duật.
Móa nó~ hôm qua đã xảy ra cái gì thế này, cậu phải chém tên này mới được.
Cổ Duật bị quậy tỉnh, nhích người ôm cậu, hôn lên môi cậu một cái rõ kêu.
" chào buổi sáng".
" buổi sáng mẹ anh".
Diệp Lục Chi nổi đóa.
Cổ Duật lại hôn cậu một cái thêm một cái:" bảo bối đừng như thế".
" lão tử không làm nữa... huhu".
Diệp Lục Chi cả người tức đến đỏ ửng, giận dữ hôm qua cậu không tránh mà còn thích thú hùa theo.