Vì hôm qua hao tổn quá nhiều thể lực và chưa có ăn gì, Mạch Tố Tố ăn cái gì cũng thấy đặc biệt ngon, cô cười hắc hắc, nhà Mặc bỉ ổi thứ gì cũng tốt nha.
Thức ăn ngon đến mức, Mạch Tố Tố nhai sắp nuốt luôn cả lưỡi, hai mắt tỏa sáng, Lưu Mộng ngồi bên cạnh cũng vui mừng theo.
Mạch Tố Tố ăn no đến 7 phần thì sực nhớ ra Lưu Mộng còn bên cạnh, họ có cho là cô là đứa con gái không biết chừng mực hay không đây, Mạch Tố Tố khựng lại quá nhanh, lỡ cắn trúng đầu lưỡi, mặt mũi nhăn nhúm lại, đau đến chảy nước mắt.
" ăn từ từ thôi, tại sao lại bất cẩn như vậy, nào, có bị thương không ?"
Nghe Lưu Mộng vừa trách vừa lo, bất quá là lo nhiều hơn trách, vỗ lưng quan tâm đến cô, Mạch Tố Tố càng sượng sực, ngượng ngùng.
" cháu không sao ạ".
" Ừ, không sao là tốt".
Chỉ là đầu lưỡi hơi đau thôi, Mạch Tố Tố cúi đầu ăn tiếp, sực nhớ ra điều gì đó, ngừng ăn, đảo đầu lưỡi một vòng.
Ế, Mạch Tố Tố nhớ hôm qua, cô đã cắn lưỡi mình đến chảy máu, sao hôm nay lại không thấy đau.
Mạch Tố Tố khó hiểu, tiếp tục đảo đầu lưỡi, cũng như vậy, cô chỉ cảm nhận được một chút đau khi lúc nãy choáng quá mà bất cẩn.
Lưu Mộng bên này nhìn Mạch Tố Tố, bà sống hơn cô gấp mấy chục năm, nhìn qua sao bà không hiểu cô đang nghĩ gì, cũng nên kể công giúp con trai mình một chút.
Lưu Mộng vừa nhìn là biết được nghi hoặc trong mắt Mạch Tố Tố liền cười nói:" không cần tìm nữa, hôm qua Tiếu Hàm nó giúp con trị hết rồi".
Mạch Tố Tố ngu muội nhìn Lưu Mộng, Lưu Mộng nói tiếp:" con cũng biết cho dù là Miêu Tộc hay Tộc nhân khác đều có cách thức trị vết thương rất nhanh, bằng cách liếʍ".
Lưu Mộng nói đến đoạn này thì đặc biệt nhấn mạnh đến từ "Liếʍ", Mạch Tố Tố cũng không phải ngốc, liền nhanh chóng hiểu ra, đúng như thế, khi động vật bị thương, chúng thường tự trị vết thương bằng cách dùng lưỡi liếʍ trực tiếp liên đó, bọn họ nếu tính luôn cả thân phận của cô ngay lúc này cũng là Miêu Tộc.
Chẳng lẽ, không thể nào, cô làm sao tự liếʍ lưỡi của mình được chứ.
" không phải là con làm mà chính là Tiếu Hàm nó làm cho con đấy" Lưu Mộng như người phiên dịch, lần lượt giải đáp hết tất cả thắc mắc của Mạch Tố Tố.
Làm cho con, Mạch Tố Tố chấn động:"không lẽ...." Mặc Tiếu Hàm liếʍ giúp cô, chắc không phải, Mạch Tố Tố ra sức bác bỏ, từ này nghe thôi cũng đã quá tế nhị rồi, Mặc Tiếu Hàm còn có tính ưa sạch sẽ.
"không phải, chắc là không phải...".
" nó làm đấy, trong khi con bất tỉnh là nó liếʍ giúp con đó" Lưu Mộng thốt ra, Mạch Tố Tố chính thức ngừng ăn, có ăn cũng nuốt không trôi.
Nhìn Lưu Mộng cười ha ha, hai má của Mạch Tố Tố đỏ ửng lên khả nghi, Mặc Tiếu Hàm, trời, trong đầu cô liền xuất hiện cảnh cô đang nằm không biết trời trăng mây nước gì, bi Mặc Tiếu Hàm đè trên người, từng bước cắи ʍút̼, con mẹ nó, cả người Mạch Tố Tố liền muốn dâng trào.
Mặt Mạch Tố Tố có dấu hiệu rạng nứt, sắp chảy ra dung nham, Mạch Tố Tố vô thức xoa xoa má, Lưu Mộng nén cười, như tìm kiếm được tri kỷ, ba hoa kể tiếp:" Tố Tố, con biết không, lúc Tiếu Hàm nó chữa trị giúp con xong, khi bước ra, mặt nó lúc ấy có thể đem đi rang đậu ăn được rồi, đáng tiếc, ta không xem cận cảnh được, nếu không..."
Mạch Tố Tố ngượng ngập sắp chết đến nơi, trân trối nhìn Lưu Mộng đang tiếc nuối, cô nghĩ quyết định lúc đó của Mặc bỉ ổi vô cùng sáng xuất, đóng cửa lại, tha cho cô đi, nếu để cho Lưu Mộng nhìn thấy cảnh đó nữa thì bây giờ cô biết đối mặt làm sao với bà Dì này đây.
Mạch Tố Tố thở phù, nhưng nhớ tới cái cảnh cô và Mặc bỉ ổi quấn quýt, môi lưỡi dây dưa thì không thể ngồi yên được, cô không ngờ có một ngày, cô và hắn sẽ thân thiết đến mức độ như vậy.
" bất quá Tố Tố này, Miêu Tộc của chúng ta, tuy nhìn như thế nhưng lại chữa thương rất nhanh, tại sao khi Tiếu Hàm chữa trị cho con lại lâu như vậy, ở lì trong phòng không chịu ra, còn cố ý chốt cửa, không lẽ sức mạnh của nó bị suy giảm" Lưu Mộng thấy chết không sờn, hồ nghi nói.
Hỏi cô cái này, cô cũng bó tay, bây giờ trong đầu cô toàn chứa một suy nghĩ, lát nữa cô nên đối diện như thế nào với hắn đây.
Mạch Tố Tố rối loạn cào tóc, âm thầm quyết định, thôi thì, làm cũng đã làm rồi, khụ, cũng đâu tính là lần đầu tiên thân mật, không thèm so đo.
" Tố Tố à, Tiếu Hàm nó...."
" Mẹ".
Lưu Mộng định kéo Mạch Tố Tố hàn huyên tiếp thì bị cắt ngang, giọng nói vô cùng quen thuộc, Mạch Tố Tố nhắm mắt cũng biết là ai.
Nam đầu xỏ xuất hiện rồi.
Mặc Tiếu Hàm từ trên lầu bước xuống, đi kèm theo là một người đàn ông, người đó không ai khác chính là ba Mặc.
Mặc Tiếu Hàm vừa bước ra vẻ mặt như treo đá, muốn chửi người, cốc khỉ, dám giở trò bỏ thứ đồϊ ҍạϊ vào Linh Đan, hắn biết không ai khác chính là mấy lão già rảnh rỗi kia, bố khỉ, không bỏ thứ gì lại đem bỏ Xuân Dược độc quyền của Miêu Tộc, cũng may tuổi già hoa mắt nên chỉ bỏ vào một ít, nếu nhiều e là....thứ Xuân Dược của Miêu Tộc này có một không hai, nếu bỏ nhiều chỉ sợ là Mạch Tố Tố ba ngày cũng không thể nào xuống giường được.
Mặc Tiếu Hàm nhìn thấy Mạch Tố Tố đang ngồi bên dưới liền nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, tâm liền loạn cào cào, Mặc Tề Mục đứng bên cạnh cũng nheo mắt hứng thú nhìn cô như đang xem trò vui.
Hắn nên làm gì với cô mới phải đây, ban đầu tiếp cận cô chỉ vì muốn trả thù riêng vì vô tình cô đã làm hỏng việc của hắn, nhưng dần dần sau đó trả thù lại chuyển thành quan tâm, Mặc Tiếu Hàm vuốt mũi, chính hắn cũng không biết phải làm thế nào, ngay từ đầu, quyết định đó là đúng hay sai.
Mặc Tiếu Hàm càng nghĩ càng thấy rối, mặc kệ, dù sao " phiền toái " này hắn cũng can tâm gánh vác rồi, không phải bị cưỡng ép mà một mực chấp nhận, Mạch Tố Tố, hắn đã đính chính.
Lưu Mộng bị cắt ngang, hậm hực nhìn lên, bất chợt thấy Mặc Tiếu Hàm và Mặc Tề Mục, thấy được chồng, Lưu Mộng liền nhào tới ôm Mặc Tề Mục, chỉ vào Mặc Tiếu Hàm tố cáo:" anh xem, nó lại bắt nạt em".
Mặc Tề Mục nhìn vợ trẻ con đang tố cáo, lắc đầu cười trừ, dang tay ôm vợ vào lòng, hít mắt nhìn Mặc Tiếu Hàm, nửa cười nửa không:" không sao, nó cũng không sống tốt đâu, em đừng lo".
" Ừ" Lưu Mộng trong lòng đáp lại, quay qua nhìn Mặc Tiếu Hàm trề môi.
Mạch Tố Tố nhìn cảnh này, dở khóc dở cười còn Mặc Tiếu Hàm thì âm thầm vuốt mặt, cô bật cười, bất chợt thu hút ánh nhìn của Mặc Tề Mục.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này vô cùng giống Mặc Tiếu Hàm, Mạch Tố Tố đoán chắc đây chính là ba của hắn, cô cũng không lấy gì làm lạ với dung mạo của ông, cô đã nghe kể lại hết rồi, cũng biết rõ độ tuổi của Miêu Tộc, xem ra tỉ lệ soái ca tộc này cực kỳ cao, gen di truyền lại vô cùng tốt nha.
" cháu chào bác" Mạch Tố Tố đứng dậy, cung kính, tâm tình hơi căng thẳng chào ba Mặc.
" Ừ, con không cần khách khí".
Được đáp lại mà không bị gây khó dễ, Mạch Tố Tố thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Tề Mục và Lưu Mộng không ở lại nữa mà kéo nhau bỏ đi, Mạch Tố Tố nghe loáng thoáng Lưu Mộng nói cái gì mà chuẩn bị hôn lễ gì đó, vô cùng hứng khởi, Mặc Tề Mục đứng bên cạnh cũng cười theo vợ, trong mắt toàn là bao dung, Mạch Tố Tố cảm thấy vô cùng hâm mộ, trai tài gái sắc, cặp đôi trẻ mãi không già này tình vô cùng nồng mật.
" họ đi rồi".
Mặc Tiếu Hàm đút tay vào túi quần, đi đến ghế dựa, nhìn Mạch Tố Tố hồi lâu vẫn nhìn theo bóng dáng hai người kia thì hơi tức tối, tốt bụng nhắc nhở.
" ah"
Mạch Tố Tố hoàng hồn, cứng nhắc đi đến ngồi vào vị trí ban nãy, không biết phải nói gì với Mặc Tiếu Hàm.
" cô không muốn hỏi gì sao ?" Mặc Tiếu Hàm đã gấp đến mức muốn nhảy lên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi.
" muốn " Mạch Tố Tố vô thức đáp lại.
" hừ, muốn hỏi gì thì hỏi cho nhanh đi" Mặc Tiếu Hàm hừ lạnh, vờ hất hàm.
" cái thứ hôm qua đó sao rồi, anh đánh có lại không ?" Nói tới vấn đề này, Mạch Tố Tố liền thấy sợ hãi, cái kia tựa hồ lợi hại như vậy mà.
Mặc Tiếu Hàm cười khinh:" nếu bổn thiếu gia đánh không lại sao bây giờ có thể ngồi đây được, hừ, cô cũng đánh giá thấp năng lực của bổn thiếu gia rồi đấy ".
" à" Mạch Tố Tố nghĩ cũng đúng.
Mạch Tố Tố chưa làm gì mà Mặc Tiếu Hàm đã vô cùng sốt ruột, rất muốn nhào qua nhưng cố lấy lại bình tĩnh, an tọa:"chỉ hỏi như vậy ?".
" ừ chỉ có như vậy " Mạch Tố Tố gật đầu, chỉ như vậy thôi.
Không biết vì sao, Mặc Tiếu Hàm bỗng chốc nhảy ngược lên:"" hừ, người phụ nữ ngốc nghếch này" rồi xoay lưng định bỏ đi.
Mạch Tố Tố mở to hai mắt không hiểu gì, Mặc Tiếu Hàm, hắn lại sắp nổi điên cái gì, tự dưng không không lại tức giận vô cớ.
Mặc Tiếu Hàm khó chịu vô phần, người phụ nữ này, hắn không biết lúc nào sẽ bóp chết cô mất.
Mạch Tố Tố không biết bây giờ Mặc Tiếu Hàm đang giận dỗi, chỉ cần có quan tâm một chút đến hắn là được mà.
" Mặc Tiếu Hàm".
Mặc Tiếu Hàm định bước đi không thèm ngó ngàng gì đến cô nữa thì bất ngờ bị gọi lại, làm hắn hơi sửng người:" chuyện gì ?".
" chuyện đó...cảm ơn anh nhé" Mạch Tố Tố lắp bắp cúi đầu nói.
Mặc Tiếu Hàm đứng như trời trồng, hai tai đỏ hết lên rồi lan xuống tận cổ, tim đã nhảy loạn xạ hết nhưng vẫn cố trấn tĩnh, mặt lạnh ho khan nói:" khự, không có gì " rồi quay lại ngồi đối diện với cô, không định đi nữa, loay hoay nói tiếp:" cô yên tâm, nó sẽ không làm hại đến cô nữa đâu".
" vậy à" như thế càng tốt, thấy Mặc Tiếu Hàm chắc như vậy, Mạch Tố Tố tin tưởng hắn đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
Mạch Tố Tố có cần phải nghĩ là, hành động đó của Mặc bỉ ổi chính là hờn dỗi không, bất quá cũng rất đáng yêu, Mạch Tố Tố nhìn hắn, hai tay đều ngứa ngáy, thật muốn nhào tới sờ thử hai má của Mặc Tiếu Hàm.
Ánh mắt Mạch Tố Tố nhìn mình quá nóng bỏng, Mặc Tiếu Hàm trong phút chốc không biết phải làm sao, cả người như có luồn điện chạy ngang qua, tê dại:" cô nhìn bổn thiếu gia làm gì ?".
Tên đáng ghét, nhìn cũng trách mà không nhìn cũng bị hờn giận, Mạch Tố Tố bó tay, mặc dù vậy nhưng lúc này cô lại rất muốn sờ thử, Mạch Tố Tố nhịn không được nữa, vô ý thốt ra:" Mặc bỉ ổi, tôi có thể sờ thử vào má của anh không?" Trông hấp dẫn lắm.
Mạch Tố Tố chỉ hỏi vậy thôi, biết chắc ngay từ đầu, chắc chắn hắn sẽ mắng cô một trận nên hồn cho xem.
Mặc Tiếu Hàm hơi thất thần nhìn Mạch Tố Tố chằm chằm, hắn không ngờ Mạch Tố Tố đề nghị như vậy, hắn quyết tâm giả ngu, mặt mày sắc đá vẻ như ghét bỏ nói:" hừ, bổn thiếu gia cho cô hai phút, muốn sờ thì sờ nhanh lên".
Mạch Tố Tố chỉ định trêu chọc, ai ngờ được thật, cô sướиɠ run, nuốt nước miếng, vươn ma trảo nhích sát tới khuôn mặt hại người của Mặc Tiếu Hàm.
Mặc Tiếu Hàm đỏ mặt nhưng vẫn vờ bình tĩnh, ngồi im để cho Mạch Tố Tố làm loạn, tuy vẻ mặt ghét bỏ nhưng thực chất trong lòng lửa nóng đã trào phun, nhộn nhạo qua lại.
" ầm"
Khi bàn tay của Mạch Tố Tố chạm vào, bức tường thành cứng rắn của Mặc Tiếu Hàm sụp đổ hoàn toàn, Mặc Tiếu Hàm quẩn bách, chịu đựng sự tê dại ngưa ngứa do Mạch Tố Tố chà tới chà lui trên da mang lại, trong không khí lại tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cô, Mặc Tiếu Hàm cảm thấy sắp không chịu được.
Không ngờ da mặt tên này lại đẹp đến vậy, còn mịn màng hơn của cô nữa, nhìn gần kìa, ngay cả lỗ chân lông còn không thấy nữa, Mạch Tố Tố ghen tỵ nhéo một cái, đừng hỏi vì sao cô không sợ, thực chất ngay từ đầu cô đã không sợ Mặc Tiếu Hàm rồi.
Vì tay của Mạch Tố Tố ngắn, để sờ được Mặc Tiếu Hàm phải nhất định chồm người tới, tư thế hai người lúc này vô cùng thân thiết, dính sát vào nhau, hai tay cô vẫn đang xoa xoa, mà hai phút của Mặc Tiếu Hàm nói ban đầu cũng không có nhắc tới.
Mặc Tiếu Hàm nhìn xuống, mặt bỗng chốc nóng lên, từ góc độ nhìn này, hắn thấy rõ ràng cảnh sắc mở rộng trong cổ áo Mạch Tố Tố, Mặc Tiếu Hàm liền cảm thấy khó chịu, cổ họng khô khốc, cả người nóng ran nhưng vẫn cố ngồi im.
" Mặc bỉ ổi" Mạch Tố Tố vuốt ve tai Mặc Tiếu Hàm, nài nỉ.
" hửm" Mặc Tiếu Hàm nghe cô làm nũng, tâm mềm nhũn, vô thức dùng âm mũi đáp lại, Mặc Tiếu Hàm không phát hiện ra trong mắt hắn lúc này toàn là cưng chiều nhìn Mạch Tố Tố.
" anh cho tôi sờ thử đuôi của anh nhé" .
" rầm" Lần này Mặc Tiếu Hàm muốn té xỉu thật.
Hình dạng thật sự của hắn không phải nhỏ bé như cô đã từng thấy, đó chỉ là khích thước thu nhỏ của hắn mà thôi, nếu kích thước thật, cô có sợ hay không đây...cô thật muốn nhìn như vậy sao.
Trong lòng sợ hãi, lần đầu tiên trong đời sống của hắn, Mặc Tiếu Hàm sợ hãi đến vậy, cô có khi nào sẽ ghét bỏ hắn, vả lại, đuôi lại là bộ phận mẩn cảm nhất trên người hắn, cô mà vuốt, mới nghĩ thôi, Mặc Tiếu Hàm đã không nhịn được.
" cô thật sự muốn xem ?".
" Ừ" Mạch Tố Tố gật đầu.
" cô không sợ ?" Mặc Tiếu Hàm bán tính bán nghi hỏi lại.
" không sợ, anh có cho xem hay Không?".
" được rồi, nhưng ở đây xem không tiện" muốn hắn hóa nguyên hình thì bắt buộc phải cởϊ qυầи áo.
" vậy làm sao đây ?" Mạch Tố Tố túng quẫn, cô muốn xem nha.
Mặc Tiếu Hàm bên này nhướng mày, cười gian xảo khác xa vẻ mặt bổn thiếu gia ngày thường, nếu cô muốn vậy thì hắn sẽ không nhịn nữa, cũng đến lúc rồi.
Mặc Tiếu Hàm đột nhiên ôm Mạch Tố Tố đứng dậy, cô bị hành động bất ngờ của hắn cũng hơi cứng người, lại sợ té ngã, một mực đưa chân quấn chặt lấy eo của Mặc Tiếu Hàm, kinh sợ một phen.
Mặc Tiếu Hàm cười cười, kề sát vào tai Mạch Tố Tố như rủ rỉ:" vào phòng ngủ là thích hợp nhất".
Nói xong không cho Mạch Tố Tố đáp lại liền ôm cô bước lên lầu.
Cô đỏ mặt, người dong đưa theo nhịp lên xuống của hắn, được rồi, lời nói này ám muội quá đi.