Bầu trời hôm nay bỗng dưng quang đãng lạ thường, ánh nắng mặt trời sáng rực làm cả người Mạch Tố Tố vô cùng sảng khoái, tâm trạng vui vẻ nhìn cái gì cũng thuận mắt, cũng bỏ chút thời gian chào hỏi hàng xóm khi gặp mặt dưới lầu.
Thoải mái đi đến văn phòng, một lúc nữa sẽ gặp Mặc bỉ ổi, nghĩ đến Mặc bỉ ổi, liền liên tưởng đến người bên ngoài rực rỡ, lòng dạ bên trong một cục đen thui, cô sực nhớ ra còn một chút tài liệu chưa làm xong, không sao, không sao, Mạch Tố Tố tự an ủi mình, đi nhanh làm nhanh, gấp rút nộp cho Trưởng phòng, mặc dù Mặc bỉ ổi không đòi hỏi thời gian gấp rút bắt phải làm, nhưng Mạch Tố Tố là một nhân viên chăm chỉ, dù người ta không nhắc cũng phải mau chóng nộp cho người ta.
Mạch Tố Tố nhìn khung cảnh ngoài xe buýt đang lùi dần về phía sau lưng, âm thầm thở dài, cũng may, Mặc bỉ ổi dù tính cách quái đản nhưng lại không bao giờ hối thúc cô về phần tài liệu, về điểm này, Mạch Tố Tố im lặng cảm động ngút trời, Mặc bỉ ổi ít ra vẫn còn có chút lương tâm, Mạch Tố Tố cũng nhìn ra được, cảm thấy Mặc Tiếu Hàm cũng không phải là quá mức bỉ ổi, còn có thể cải tà quy chính được, khuôn mặt đẹp, nếu tính cách mà tốt nữa, e là cô cũng sẽ động lòng, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
Nhiều lúc Mạch Tố Tố thấy Mặc bỉ ổi hệt như con mèo xù lông, chọc giận đến ông, ông cắn chết, giương cung bạt kiếm, nhe nanh, múa vuốt tứ tung, nói tới mèo, Mạch Tố Tố lại sực nhớ ra mèo nhỏ còn nằm ở nhà, chắc là nó vẫn ổn.
Mạch Tố Tố nhìn mặt đồng nghiệp, ai ai cũng thân thiết, đáng yêu, không khí dễ chịu, cuộc sống như được tiếp thêm động lực tiến tới, Mạch Tố Tố hớn ha hớn hở, hôm nay trưởng phòng không có mặt ở nơi làm việc, nói chính xác là, Mặc bỉ ổi hôm nay bỗng dưng đi trễ.
Nhìn thấy Mạch Tố Tố, đồng nghiệp hội tụ nhóm năm nhóm bảy, kéo Mạch Tố Tố vào nhóm chôm chĩa sau lưng trưởng phòng, Mạch Tố Tố thấy quá mức náo nhiệt vả lại trưởng phòng cũng không có ở đây nên cũng bon chen vào nói xấu.
"Tố Tố à, có phải trưởng phòng của chúng ta cũng như phụ nữ, tới tháng nguyệt sự phải đến nhất định một lần hay không ?" đồng nghiệp 3 thắc mắc, hỏi.
Cái này cô làm sao biết được, đồng nghiệp 2 cho là đồng nghiệp 3 nói đúng liền tiếp lời:" chắc là vậy rồi, chỉ có phụ nữ tới tháng, tính cách mới nóng nảy như trưởng phòng mình thôi ".
Mạch Tố Tố cho là có lý, gật đầu chen vào:" không những tính cách quái đản còn vô cùng khó ưa ".
"đúng đúng".
Tất cả đồng nghiệp đều gật đầu đôm đốp, Mạch tố tố hưng phấn nói tiếp:" Đã vậy cùng vô cùng đáng ghét, bỉ ổi, bóc lột sức lao động của người khác, đúng không, tôi nói có đúng không?".
Mạch Tố Tố nói một tràng dài, quệt miệng, sao ai cũng im lặng trợn mắt nhìn chằm chằm vào cô vậy.
" mặt mọi người bị sao vậy ?" Sao co rút méo xệch quái dị thế.
" nói rất hay, tiếp đi".
Im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng có người mở miệng, hình như giọng nghe quen quen, mặt mọi người biến dạng càng lúc càng nghiêm trọng, đồng nghiệp đứng gần Mạch Tố Tố đảo đảo chân mày, rất tiếc, Mạch Tố Tố không có để ý lại hưng phấn đùng đùng kể tiếp:"đã vậy lại vô cùng cáo gắt, lúc nào cũng bắt nạt tôi, mọi người nói xem, tôi đã làm gì sai ?".
Lần này vừa nói xong, vẻ mặt của từng đồng nghiệp vô cùng quái dị, hai tay còn ôm ngực.
Mạch Tố Tố cảm nhận được khí lạnh quấn sau lưng, quay ra phía sau, Mặc bỉ ổi không biết từ đâu ra sừng sững đứng ngay sau lưng cô, nhìn mặt đồng nghiệp, chứng tỏ Mặc bị ổi đã đứng ở đó từ lâu, vậy thì hắn đã nghe hết rồi, chết rồi, Mạch Tố Tố cảm thấy trời đang trong xanh bất chợt mây đen kéo lại, sấm chớp ầm ầm.
Còn có câu "nói rất hay, tiếp đi " bây giờ Mạch Tố Tố mới nhận ra, giọng ấy không phải là của đồng nghiệp mà là của chính chủ Mặc bỉ ổi, hèn chi, nghe vô cùng quen tai.
Mặc Tiếu Hàm bước vào liền nghe Mạch Tố Tố miêu tả mình vô cùng sinh động, trải một tràng dài đại hải, sắc mặt Mặc Tiếu Hàm vô cùng khó coi, tốt lắm, Mặc Tiếu Hàm mặt hầm hầm, hừ lạnh, núi lửa sắp phun trào, phun ra một câu làm cho người khác nghe mà ớn lạnh, làm Mạch Tố Tố muốn chết đi cho rồi:" Mạch Tố Tố vào phòng tôi ngay lập tức" rồi bước đi.
Người phụ nữ chết tiệt Mạch Tố Tố, hừ, không cắn chết cô, cô cho tôi là mèo bệnh phải không, uổng công, lúc sáng, bổn thiếu gia mới ngộ ra đã thích cô, định sau này sẽ đối xử tốt với người phụ nữ ngu ngốc này một chút, xóa bỏ ân oán giang hồ, dù sao người phụ nữ ngốc nghếch này cũng đã trở thành...... máu nóng dồn dập lên não làm Mặc Tiếu Hàm nghiến răng nghiến lợi, ăn ớt mới biết ớt cay, hắn nhất định phải làm cho người phụ nữ này để hắn vào trong mắt.
Mạch Tố Tố chính thức lên đài phán quyết, đồng nghiệp nhìn cô ai nấy cũng hết sức thương cảm, Mạch Tố Tố lệ tuôn ào ào.
Mặc Tiếu Hàm lúc sáng đến bệnh viện, đề nghị người bạn gấu mèo chết tiệt khám cho mình tổng quát từ đầu tới chân, gấu mèo khám xong lại bàng quang nhìn Mặc Tiếu Hàm.
Gấu mèo Vương Ly nghĩ Mặc Tiếu Hàm bỗng dưng rỗi hơi chạy đến trêu chọc hắn, không có bệnh mà còn nhàn rỗi đến trị bệnh, thật đúng là tên này chọc người khác chưa đã ghiền lại qua chọc hắn.
Mặc Tiếu Hàm ngờ ra, đề nghị kiểm tra một kỹ một lần nữa, nhất là ở vị trí vùng ngực, không có bệnh tại sao khi nhìn Mạch Tố Tố tim hắn lại đập nhanh thình thịch như thế, nhất định là có vấn đề.
Vương Ly nghe Mặc Tiếu Hàm đề nghị khám lại suýt nữa muốn té ghế, cho xin đi, còn biết bao nhiêu bệnh nhân chờ hắn, bốn thiếu gia này còn cố ý đến quấy rối công việc của hắn.
" không khám " Vương Ly dứt khoát.
" cái gì ?".
" không khám "
" A, quyết định kỹ chưa ?"Mặc Tiếu Hàm hít mắt.
" kỹ rồi" Gấu mèo hai chân run run, cảnh giác nhìn Mặc Tiếu Hàm, sợ hắn lại giở trò bỉ ổi.
" được" Mặc Tiếu Hàm tùy tiện nói ra, gấu mèo liền thấy điều gì bất thường.
" chỉ là bổn thiếu gia sẽ hủy sạch vườn măng trúc mới mọc ".
Quả nhiên, Vương Ly che trán:" thôi được". Đối với gấu mèo, măng trúc được coi như mạng sống, mạng sống đấy, Vương Ly âm thầm rơi lệ, làm bạn với tên này lâu ngày sẽ bị tăng đường huyết.
Cố kìm nén khám lại cho Mặc Tiếu Hàm một lần nữa, kết quả vẫn như vậy, sức khỏe của tên này còn hơn cả trâu bò nữa là đằng khác.
Mặc Tiếu Hàm thắc mắc, khám không có bệnh hay là hắn mắc phải vu thuật gì đó (thuật nguyền rủa), Mặc Tiếu Hàm vận công, khí tức chạy quanh đan điền, vẫn không cảm nhận được mình bị mắc cổ thuật gì, tất cả đều bình thường.
Nhìn thấy sắc mặt Mặc Tiếu Hàm âm trầm, mong muốn đẩy bệnh nhân này đi cho nhanh, gấu mèo liền sáp tới hỏi, nghe Mặc Tiếu Hàm kể lại mọi chuyện, Vương Ly nghe xong thì lập tức ngã ngửa bật cười, nhìn thấy người bạn chết tiệt của mình cười một cách không lo lắng gì thì vô cùng nóng nảy, mặt đầy hắc tuyến đe dọa gấu mèo.
Gấu mèo bị dọa hướng Mặc Tiếu Hàm thỏ thẻ, Mặc Tiếu Hàm nghe gấu mèo nói xong, mặt bỗng nhiên đỏ lựng, quát tháo hai cái rồi biến mất.
Sao lại tự nhiên mắng hắn chứ, hắn chỉ nói ra suy nghĩ của bản thân mà thôi, bạn cái gì, Vương Ly thấy hắn giống người hầu hơn bạn bè đấy, nhưng mà, gấu mèo vừa nghĩ đến đây liền cười ngả ngớn, thầm cảm thán ông trời có mắt, tên này Cuối cùng cũng có người trị được, bệnh này không có cách giải, đó chính là bệnh tương tư, thích người khác thì tim sẽ đập loạn mà thôi, đó là dấu hiệu sinh lý của cơ thể, vô cùng bình thường, nhưng Mặc Tiếu Hàm không hề hay biết, còn tưởng có bệnh mà đi bệnh viện.
" Trưởng phòng " Mạch Tố Tố ngoan ngoãn, tỏ vẻ biết lỗi đứng trước mặt Mặc Tiếu Hàm, bị đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tiếu Hàm thay phiên nhau thiêu đốt.
Mặc Tiếu Hàm nheo mắt, mặt mày xám xịt, nhìn cô tỏ vẻ yếu đuối, hừ, yếu đuối mà lúc nãy mạnh miệng mắng hắn từ ngữ phun ra như nước.
" ngày thường tôi đối xử với cô tốt không ?" Mặc Tiếu Hàm mở miệng.
Không tốt chút nào, trong lòng Mạch Tố Tố nhanh như chớp trả lời, nhưng ra khỏi miệng thì từ ngữ thêu dệt hoa hòe, chân chó nói:" rất tốt".
Nếu bây giờ cô nói không tốt, chắc chắn Mặc bỉ ổi sẽ bẻ gãy cổ cô liền.
" rất tốt" khí lạnh từ từ tảng ra.
" vâng" Mạch Tố Tố hơi mừng rỡ.
" nhưng bây giờ tôi muốn kiện cô ra tòa vì tội phỉ báng, làm sao đây ?".
Mạch Tố Tố đứng hình, làm sao, cô nào biết làm sao, Mặc Tiếu Hàm mà kiện, chắc cô sẽ rụt xương trong tù.
Mạch Tố Tố hoảng loạn, u ám, thở ra không nổi:" Trưởng phòng, nhất định phải kiện sao ?".
" tất nhiên" .
Mạch Tố Tố cảm thấy cuộc đời sau này của cô coi như xong:" huhu, trưởng phòng, tôi biết lỗi rồi, cho tôi một cơ hội được không?".
Mạch Tố Tố quên mất, Mặc Tiếu Hàm chính là thuộc loại người thù dai.
" không được" Mặc Tiếu Hàm cứng rắn.
Mạch Tố Tố liền khóc hoa lê đái vũ, Mặc Tiếu Hàm, cô sẽ róc xương hắn ra, nấu canh cho mèo nhỏ ăn.
Mặc Tiếu Hàm nhìn không nổi nữa, cảm thấy Mạch Tố Tố khóc vô cùng chói mắt, lại suy nghĩ chuyện lúc sáng với gấu mèo, quyết định nói:" nếu không muốn tôi kiện cô ra tòa cũng được nhưng với một điều kiện".
" điều kiện gì tôi đều chấp nhận hết" không chần chừ, Mạch Tố Tố liền đồng ý ngay, nếu cô ở tù, mèo nhỏ của cô sẽ ra sao đây.
" tốt, ký đi" Mặc Tiếu Hàm thấy Mạch Tố Tố nhanh chóng đồng ý thì rút ra mấy tờ giấy đưa cho cô.
Gì vậy, Mạch Tố Tố lau nước mắt, xem thử, giấy khế ước, đọc lướt qua vài cái quy định trên cùng, một là phải hầu hạ bổn thiếu gia, hai là bổn thiếu gia muốn đến ở nhà cô, ba là không được có ý nghĩa háo sắc đối với bổn thiếu gia....( qua trang)...
Mạch Tố Tố cơ mặt co rút một hồi, ai thèm háo sắc với hắn, đáng ghét, cô đây còn không sợ, hắn sợ cái gì, lười xem mấy trang khác, chắc cũng sẽ là mấy điều tương tự như vậy thôi, tuy làm oxin cho Mặc bỉ ổi nhưng còn đỡ hơn là bị đưa ra tòa án, còn nhà cô, hắn muốn ở thì ở đi, ở vài ngày bị ma nhát thì sẽ cuốn gói chạy thôi, nghĩ tới cảnh đó, Mạch Tố Tố cười man rợn.
" chỉ như vậy thôi ?" Mạch Tố Tố nhìn Mặc Tiếu Hàm xác định lại.
" đúng" Mặc Tiếu Hàm ung dung trả lời, hừ, ngu ngốc, còn chưa xem hết đã đồng ý.
Đúng là cái miệng hại cái thân, Mạch Tố Tố lật ra trang cuối, hạ bút, chờ cô ký xong, Mặc Tiếu Hàm lấy lại tờ giấy, gật đầu hài lòng, liền tỏ ý tiễn khách, bây giờ cô mới hiểu ra, trong một thời gian ngắn, Mặc bỉ ổi không thể nào làm ra được mấy trang dài như thế, phải chăng hắn có âm mưu từ trước, nhưng cô lỡ ký mất rồi.
Thật ra, Mặc Tiếu Hàm làm loại khế ước này cũng đơn giản, dịch tay một chút là xong ngay.
Mạch Tố Tố đáng thương hề hề ra khỏi phòng, liền bị mọi người bao quanh, hỏi đông hỏi tây, điều nên nói thì nói, không nên nói thì Mạch Tố Tố cật lực che dấu, mọi người nghe xong thì thở phào, ai làm việc nấy, Mạch Tố Tố cũng trở lại làm việc.
Nhưng không ai có thể hiểu được hậu quả của chuyện này, nhất là Mạch Tố Tố, còn chưa xem mấy trang sau viết cái gì kia kìa.
Ví dụ như điều ba, không được háo sắc đối với bổn thiếu gia, chỉ khi nào được bổn thiếu gia đồng ý.
Ví dụ như điều tám, nhất định phải ngủ chung với bổn thiếu gia, phải để bổn thiếu gia ôm ôm.
Ví dụ như điều mười, bổn thiếu gia có quyền, muốn làm gì đối với cô thì làm, cô không được phép từ chối.
Ví dụ...
Ví dụ....