"Tố Tố ăn nhiều một chút"
Tiền bối Sở Tuân thấy Mạch Tố Tố nãy giờ cắm đầu ăn cơm không, liền đẩy một phần thức ăn của mình còn chưa đυ.ng đũa vào đem cho Tố Tố.
Được quan tâm, Mạch Tố Tố cảm tạ không ngớt, tiền bối, anh là nhất, cô hí hửng định nhận lấy, Mặc bỉ ổi ngồi bên cạnh, hai mắt phun lửa, tóc sắp bốc khói đến nơi, căm hận gườm phần thức ăn trên tay Sở Tuân, men chua không biết từ đâu, thi đua nhau trào ra khỏi l*иg ngực, ngăn lại:" hừ, cô thiếu thốn đến mức phải đi lấy của người khác à".
Bàn tay của Mạch Tố Tố và Sở Tuân dừng lại trong không trung, người cho và người nhận hóa đá vài giây, hai người, mười mấy con mắt nhìn trưởng phòng, hai người là cô và tiền bối, còn nhiều đôi mắt là của đồng nghiệp, cái mồm gϊếŧ người không cần dao, Mạch Tố Tố cầu cho hắn bị tiêu chảy, nhập viện cho chừa.
Không khí hết mức khó xử, Sở Tuân khổ sở rút tay về, cuối đầu ngồi ăn trong im lặng, buồn bã không thôi, đồng nghiệp ngồi bên cạnh lắc đầu cảm thán, quả nhiên, trưởng phòng không chỉ độc mồm, xấu xa mà còn luyện được trình độ phá đám vô cùng cao siêu. Phải gọi trưởng phòng là thần chết độc miệng mới xứng danh,
Mạch Tố Tố không còn lỗ nào để chui lọt nữa, mất mặt quá.
" Cô còn không ăn đi, nhìn tôi làm gì".
Mặc bỉ ổi không thèm chừa cho Mạch Tố Tố con đường máu nào, ung dung chém thêm vài nhát, máu chó văng tứ tung.
Cô có mắt được không, Mạch Tố Tố bị áp bức cũng bó tay đành chịu, ai bảo cô là phần tử thấp cổ bé họng chứ.
" này, cho cô ".
Nhìn Mạch Tố Tố tiếp tục cúi đầu ăn cơm không, Mặc Tiếu Hàm liền thấy ngưa ngứa mắt, đẩy phần thức ăn của mình qua cho cô, vẻ mặt làm bộ vô cùng ghét bỏ.
" không cần".
Mạch Tố Tố từ chối, cô cũng có tự trọng riêng của bản thân, lấy phần của Sở Tuân và bây giờ lại ăn phần của hắn, đều là đồ thừa, đâu có gì khác nhau.
Thấy cô không nghe lời còn có ý định phản kháng, Mặc bỉ ổi nóng nảy, mỏ sắp mọc ria mép, người phụ nữ đáng ghét, không xem bổn thiếu gia ra gì.
" cầm".
" hừ, cầm thì cầm".
Mạch Tố Tố thề sẽ nhai hết, ăn hết sạch phần của hắn, cho hắn nhịn đói chảy cả nước dãi, cô mới hả giận.
Nhận lấy thức ăn của Mặc bỉ ổi, Mạch Tố Tố hùng hổ nhai nhai nuốt nuốt, tưởng tượng như đang nhai Mặc bỉ ổi, nhai cho chết hắn, đáng ghét, cô khinh bỉ.
Mặc bỉ ổi nhìn Mạch Tố Tố ăn thức ăn của mình ngon lành, đầu chân mày hơi thả lỏng, cười cười, trong lòng khen ngợi, rất tốt, còn biết nghe lời.
Sở Tuân chứng kiến cảnh này thì buồn bã, nhìn lại phần thức ăn của mình lúc nãy, chua sót không dứt, không muốn động đũa ăn tiếp, thả đũa, mọi người hiểu được, cảm giác đó gọi là thất tình trong thất tình.
Giờ ăn trưa nồng nặc mùi thuốc súng cũng qua đi, Mạch Tố Tố vác cái bụng căng cứng trở về phòng, tiếp tục công việc bình thường, phiên phiên dịch dịch.
Mặc bỉ ổi coi như thức thời, vừa vào là đóng kín cửa phòng, không rỗi hơi đến quấy rầy cô nữa, cuối cùng, Mạch Tố Tố cũng cảm nhận được thế nào là giây phút tự do.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã đến xẩm tối, công việc vẫn chưa xong, Mạch Tố Tố định ở lại văn phòng tăng ca nhưng cô bỗng nhớ đến câu nói của Mặc bỉ ổi lúc trưa.
Quẩn quanh trong đầu, Mạch Tố Tố liền thấy có một bóng lạ vật vờ đâu đó, mặc dù biết hắn cố ý dọa đùa nhưng đối với Mạch Tố Tố, đã nhìn thấy "heo chạy ngoài đường" cho nên vẫn còn ám ảnh, thôi thì đi về.
Đợi cấp cao về hết, nhân viên như cô mới tan tầm.
Mạch Tố Tố đến dãy phố G, nơi đây có một tiệm cà phê tên là Mục Diễn, chủ nhân của tiệm cà phê ấy là bạn của cô, tên là Lịch Thư.
Giờ này còn sớm vả lại cô vẫn chưa muốn về nhà, vẫn cứ thích lòng vòng đây đó để lấy lại tinh thần, tiếp tục đương đầu chiến đấu với nhị bá gõ cửa đêm khuya.
Lịch Thư thấy Mạch Tố Tố bước vào tiệm liền khoát tay với nhân viên dặn dò trông coi, phục vụ khách hàng, rồi bước ra, bong đùa:" ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế ?".
Mạch Tố Tố bắt gặp vẻ mặt xuân sắc của Lịch Thư thì mông lung nói đùa:"Ái chà, hôm nay tớ rảnh rỗi, muốn thử đến xem cậu đang dang diếu với ai ấy mà".
" Thế có bắt được không ?"
Như vậy mà cũng nói được.
" ngại quá, tên đó trốn kỹ quá, cho nên, đáng tiếc, đáng tiếc..."
Hai người đùa tiếu một hồi, Mạch Tố Tố ngay từ đầu cũng suy nghĩ muốn ở chung với Lịch Thư, cô nàng cũng đồng ý, ngặt nỗi, Mạch Tố Tố cứ suy đi nghĩ lại, thôi thì dọn đến nơi khác sống tốt hơn, không phải Mạch Tố Tố không muốn mà vì cô không thích ở nhà lạ, thà tự thuê phòng rồi tạo một cái tổ của riêng mình, mình làm chủ, muốn làm gì thì làm sẽ thoải mái hơn.
Mạch Tố Tố gọi một tách cà phê, nhâm nhi, nói chuyện phiếm với Lịch Thư mấy tiếng đồng hồ, quên trời quên đất, cho đến khi nhìn đồng hồ đã 8 giờ, Mạch Tố Tố mới cáo từ Lịch Thư, cô từ chiều đến giờ còn chưa ăn tối, vừa mới uống một tách cà phê, xem ra dạ dày của cô còn tốt chán.
Về thôi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, Mạch Tố Tố cắn răng bước về nhà.
Quên mất, hôm trước cô còn định nuôi ngao khuyển, nhưng tìm ở đâu ra, bây giờ mới nhớ, giờ này, cửa hàng thú cưng chắc cũng đóng cửa hết rồi, sáng ngày mai mới mua được, tối nay cô phải làm sao đây.
Đang đau đầu suy nghĩ, Mạch Tố Tố phát hiện trên thành tường có một con mèo lông vàng to bự, mặt núc nít, đầy thịt đang bước đi thong thả, ngước mặt hứng gió.
Mạch Tố Tố cười tươi, tiểu bảo bối, thật may là gặp được em.
Con mèo đó chính là Mặc Tiếu Hàm, hắn mà nghe được Mạch Tố Tố nói hắn đang trèo tường hứng gió, sẽ tức giận đùng đùng, la lớn:" bổn thiếu gia đang ngửi mùi yêu quái trong không khí, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi hóng gió".
Có lẽ tối nay cô không cần phải sợ, không có ngao khuyển thì mèo nhỏ cũng được lắm, mèo bự trên bờ thành nhìn thấy Mạch Tố Tố đi đến góc tường, hành động thụt thò nhìn ngó xung quanh, vô cùng quái dị, nó ngỡ ngàng, tò mò im lặng đứng nhìn.
Mạch Tố Tố tháo giày cao gót, dùng hết sức nhảy lên một cái, chân mèo nhỏ cũng bị kéo xuống, mèo nhỏ ú thịt hơi ngỡ ngàng trước hành động của Mạch Tố Tố nên quên bỏ chạy, vì thế bị Mạch Tố Tố kéo từ trên cao xuống dưới đất, kêu meo meo không ngừng, ra sức cào cấu Mạch Tố Tố một trận.
Lần đầu tiên là vô ý, lần này mới là cố ý, Mạch Tố Tố ngàn lần xin lỗi chủ nhân chú mèo nhỏ này, trăm lần xin lỗi mèo nhỏ, hành động quá bạo lực, dọa sợ nó rồi, cô cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, nhưng nó cũng đã cào cô mấy đường rồi còn gì.
Mạch Tố Tố cứ mở miệng là kêu mèo nhỏ này, mèo nhỏ nọ, thực chất, chưa biết ai nhỏ hơn ai.