Rửa tay cũng đã lâu, Mạch Vy phải trở lại bàn ăn cơm, đám chị em trước khi đi còn an ủi cô phải cố gắng chịu đựng Lục Trình Dận, mặt lạnh thì đừng nhìn, chửi thì cứ giả vờ không nghe, rồi sẽ mau kết thúc mà thôi.
Cô bất đắc dĩ gật đầu, không thể nào nói ra sự thật được.
Khi cô trở lại thì từ xa thấy Lục Trình Dận đang khoanh tay ngồi chờ, hắn cũng nhìn thấy cô, vì vậy hất mặt:"nhanh lên, đến ăn cơm".
Phần thịt nhiều hơn bình thường, tuy nhiên cô vô phước để thưởng thức, chỉ lo ăn cho nhanh mà thôi.
Cũng may trong quá trình ăn, cô không bị Lục Trình Dận mắng lần nào, hôm nay hắn rất tốt tính, đã vậy còn gắp cho cô mấy khối sườn sang đĩa của cô.
Mạch Vy Thụ sủng nhược kinh, muốn nói là no rồi, nhưng lại không dám hé miệng, đành im lặng ăn hết.
Buổi chiều, bệnh nhân liền như mọi ngày đến tấp nập, mà hắn thì nghiêm mặt lạnh lùng sai sử, tuy không quá tốt nhưng cũng không mắng cô như ngày thường.
Mạch Vy vẻ mặt như thể cô đã tìm ra được đại dương mới vậy.
Có một vị khách hôm nay đến đây kiểm tra tái khám, tuy chân còn sưng đau nhưng thấy bác sĩ Lục ấm áp như thế thì cũng nhìn cô khen một câu:" hôm nay bác sĩ Lục không mắng cô như mọi ngày hả ".
Cô đương nhiên nghe rõ, không chỉ thế mà Lục Trình Dận cũng nghe không bỏ sót chữ nào, hắn im lặng, sắc mặt đen thui.
Cô thấy thế thì run run, kiếm cớ chuồn đi, để mặt ông chú mới khen đó đối mặt với Lục Trình Dận.
Sau đó, đến lượt khám của ông chú, cả ngoài dãy hành lang đều nghe được tiếng hét của ông chú.
Lục Trình Dận đang nắm cái chân bị sưng của ông chú, tay vờ như lỡ tay mà ấn ấn, mỗi lần ấn ông chú đều rên một cái, trán đổ mồ hôi.
Không những thế, Lục Trình Dận còn làm vẻ mặt tận chức tận trách mà nói:" ông ở nhà có xoa bóp không?, vì sao đến giờ vẫn không đỡ được tí nào thế?".
Ông chú khẽ lau chùi một tầng mồ hôi trên cái trán không còn tóc.
" đâu có, tôi ngày nào cũng xoa bóp, tôi cảm thấy nó đã đỡ rất nhiều rồi".
Bị trật chân, bong gân mỗi lần xoa bóp thuốc đều rất đau.
" nhưng sao tôi thấy nó vẫn không có chuyển biến gì cả ".
Lục Trình Dận quay sang nơi cô đang đứng:" Y tá Mạch".
" vâng ".
" đem rượu thuốc đến đây ".
" vâng "
Trước khi đi, cô còn cười rất tiêu chuẩn thục nữ thời 4.0, nhưng mà trong lòng đã sớm gào thét.
Lục Trình Dận muốn tự ra tay sao?, ông chú đó có thù oán gì với hắn à.
Ông chú nhìn cô quay lưng rời đi, cả mặt đều nhăn tít:" không... không cần đâu bác sĩ, tôi sẽ cố gắng xoa bóp mà".
Lục Trình Dận khẽ cười:" không sao, chức trách của tôi, ông không cảm thấy phiền".
Ông chú với vẻ mặt muốn khóc rống, im lặng mà nhìn Lục Trình Dận, không phải hắn cảm thấy phiền mà là sợ đau.
Mạch Vy đem thuốc trở lại, sau đó cô nhìn Lục Trình Dận dưới ánh nhìn đáng thương của ông chú mà bắt đầu ra tay.
Cả một dãy hành lang đều nghe thấy tiếng la như heo chọc tiết.
Mọi người trong bệnh viện nghe rất rõ, toàn thể đều đồng cảm cho ông chú đó.
Lục Trình Dận tuy có ra tay hơi ác nhưng bù lại chữa trị rất giỏi, điều này không một ai dám phủ nhận.
Tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, còn dư một ít thời gian, Mạch Vy liền đi thu dọn bệnh án.
Đến chiều, khi chuẩn bị chuồn lẹ thì bị Lục Trình Dận bắt trở lại, bảo sẽ đưa cô về nhà.
Mạch Vy cười ha ha, giả nai:" bác sĩ Lục à, hôm nay hay là thôi đi".
" vì sao?... cô bận gì à?".
Cô lắc đầu lia lịa:" không phải... nhưng mà, tôi cảm thấy không được thuận tiện".
Cô đột nhiên muốn ngồi xe bus, tận hưởng cảm giác bị chen lấn thì thế nào.
" không thuận tiện?, bạn trai chở bạn gái về nhà có gì mà không tiện?, xí thôi".
Lục Trình Dận kéo cô ra nhà để xe.
Có thể không làm bạn trai bạn gái nữa được không?.
Nhưng mà cô không dám hỏi, cứ thế bị kéo ra nhà xe.
Gần đến chỗ đậu xe, bên kia Viện trưởng cũng vừa vặn đi tới, ông vừa thấy hai người, ánh mắt liền cười hiền hòa.
Cô thấy sếp lớn, đương nhiên là phải chào rồi:" chào viện trưởng".
Viện trưởng hiền lành như ông già noel gật đầu khen ngợi:" tốt, tốt ".
Cô được khen cũng rất vui vẻ, viện trưởng là người tốt, lại tốt bụng như thế ai lại không thích, ai như ai kia chứ, Mạch Vy lườm nguýt Lục Trình Dận, ý bảo hắn mau chào viện trưởng đi kìa, thật không lễ phép gì hết.
" ba ".
Lục Trình Dận bị cô nhắc, liền chủ động nắm lấy tay cô, nhìn viện trưởng mở miệng.
What?... ba?.... Lục Trình Dận kêu viện trưởng là ba.... từ từ, cho cô hai phút để load được không?.
Viện trưởng lại cười rất "dịu dàng" nhìn hắn rồi chuyển sang nhìn cô:"chuẩn bị đưa bạn gái về sao?".
" vâng ".
Cả ngày hôm nay, dữ liệu trong não bộ đều thay đổi liên tục, thật khó cho cô.
" ha ha~ được rồi, vậy thì mau đi ".
" vậy con đi trước ".
" chào tạm biệt ngài".
Cô cũng theo bản năng mà chào viện trưởng đang cười này.
Móa~ cô từ lâu đã biết gia cảnh hắn khủng, nhưng không ngờ lại khủng hết mức này, đến cả hắn nắm tay cô, cô cũng sợ hãi mà quên mất.
" viện trưởng là ba của anh sao?".
Lục Trình Dận cài dây an toàn, tùy tiện ừ một tiếng.
" không phải là ba của anh, mà là ba của bạn trai em ".
Mạch Vy:"...."😑.
Lục Trình Dận thấy cô im lặng, khác với dáng vẻ cao lãnh ngày thường mà khẽ cười như lưu manh:" sợ sao?".
Đương nhiên là sợ rồi, thời buổi này nhà giàu đều là tra nam....
" ha ha....".
Mạch Vy cười gượng, thấy cô kinh ngạc v thế thì biết rồi còn cố hỏi làm gì.
" sợ cũng không được, em hãy từ từ mà chấp nhận đi".
Nói rồi, hắn còn miễn phí cho cô một cái hôn sâu.