Ước tính khoảng 4 giờ chiều, mọi người đều ra về, vì tối hôm nay có tiệc chiêu đãi nên ai nấy đều háo hức lượt là một phen.
Triệu Hiểu Hiểu vùi đầu từ sấp tài liệu mỗi hàng đều hơn 10 con số ra, nhìn mọi người lần lượt ra về thì ngẩn người, một lúc sau mới sực nhớ ra vấn đề.
Một số người cũng tính là thân quen lúc đi ngang qua bàn của cô đều ghé lại, hỏi cô không về sao.
Triệu Hiểu Hiểu dừng công việc, cười bảo không tham gia, mọi người cứ việc chơi vui vẻ rồi tiếp tục nhập số liệu vào máy tính.
Cô còn tính làm thêm 30 phút nữa cho xong bản thống kê này.
Tiếng ồn ào lần lượt ít đi, chỉ còn lại tiếng bàn phím vâng lên tách tách, đợi đến khi cô làm xong thì văn phòng cũng không còn ai ngoài cô.
Triệu Hiểu Hiểu ưỡn vai, thu dọn sạch sẽ rồi tắt điện và máy điều hòa mới ra khỏi phòng.
Hôm nay vắng vẻ, một mình cô đi trong thang máy thật thấy không quen lắm.
Tầng 1, cửa thang máy mở, cô lại rẽ phải, bất ngờ gặp được Đông Hứa Trác đang nói chuyện với một mỹ nữ.
Đây là đường chính duy nhất để ra khỏi công ty, cô vốn hẳn muốn đi đường vòng để không bị chạm mặt, nhưng xem ra lại không thể rồi.
Triệu Hiểu Hiểu cuối đầu, cũng không muốn để người khác biết được bản thân mình đang hiện diện, từ từ bước qua.
Tâm tư không nhìn ra cảm xúc, chỉ có thể biết cúi đầu, người không đáng xuất hiện, cũng đều chỉ là mờ nhạt mà thôi.
Kể cũng quá xa vời, bây giờ cô là nhân viên, anh lại là boss, nếu lỡ may vẫn còn yêu, e chừng...
Vốn hẳn cô chỉ muốn im lặng rút lui, không ngờ vị mỹ nữ thấy được cô liền nheo mắt, không biết vì sao liền chặn lại.
" cô... tôi nhìn cô rất quen mắt, không biết tôi đã gặp được cô ơi đâu rồi thì phải ".
Đông Hứa Trác cũng quay đầu, thấy Triệu Hiểu Hiểu cũng liền ngạc nhiên.
Cô suy nghĩ, thật sự có quen à?, tại sao cô lại không nhớ, có lẽ là không quen, chắc cô ấy đã nhìn nhầm người.
" xin lỗi, có lẽ cô đã nhận nhầm người rồi ".
" tôi không biết, nhưng cô rất quen, tôi chắc chắn đã quên mất".
Anh nhíu mày, hỏi mỹ nữ:" em quen cô ấy ở đâu?".
Vị mỹ nữ lắc nhẹ đầu.
Triệu Hiểu Hiểu cười cười:" có lẽ cô nhầm người khác với tôi rồi ".
Mỹ nữ không tìm ra đáp án liền thở dài, đành bỏ cuộc, nhìn cô lại nghi hoặc hỏi:" cô làm việc ở đây?".
Cô gật đầu.
" ah, xin chào, quên giới thiệu với cô, tôi là vị hôn thê của anh ấy".
Mỹ nữ nói rồi khoác tay, ôm lấy cánh tay của Đông Hứa Trác.
Đông Hứa Trác hỏi cô:" cô không tham gia tiệc chiêu đãi tối nay sao?".
Triệu Hiểu Hiểu nhìn một màn này, lại cuối đầu nhìn mũi chân, anh đây là muốn khoe khoang với người cũ sao?, anh vui vẻ như thế à?.
Triệu Hiểu Hiểu thừa nhận, cô vẫn còn ghen tỵ, nhiều năm rồi, bản tính vẫn cố chấp đến như thế.
Với hai câu hỏi trên, cô đều cười, lắc đầu nói rằng mình không đi.
Cô nhìn vị mỹ nữ trước mặt, người này sau này sẽ là bà chủ của cô, thanh thoát như vậy, mỹ nhân đủ loại khí chất, nếu cô là đàn ông, e là cũng khó thoát.
Mỹ nữ hỏi cô" Cô tên gì thế ?".
" cô ấy là Triệu Hiểu Hiểu ".
Đông Hứa Trác trả lời giúp cô.
Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, mỹ nữ trơ mắt hồi lâu, cuối cùng là ngạc nhiên và khϊếp sợ đề phòng.
Triệu Hiểu Hiểu, năm đó chính cô đã gọi điện thoại với Triệu Hiểu Hiểu nói với cô ấy( THH) rằng bản thân mình là vị hôn thê của Đông Hứa Trác hay sao, cô đã từng xem ảnh của Đông Hứa Trác, thấy được Triệu Hiểu Hiểu, nhưng sau này khi Đông Hứa Trác gặp sự cố, tấm ảnh đó cũng bị người lớn cố ý gom mất, bây giờ cô ấy ( THH) xuất hiện ở đây....
Thấy biểu cảm thay đổi của mỹ nữ, anh liền ân cần hỏi:" sao thế?".
Mỹ nữ lắc đầu bảo đói bụng, nói muốn đi đến buổi tiệc rồi nhanh chóng kéo tay anh bước đi.
Đông Hứa Trác có quay lại nhìn cô 2 lần.
Cô khiếu lui, nhìn hai bóng lưng hoàn mĩ đi khuất mới quay người bước ra, như thường lệ, theo một đường cũ trở về nhà, trai tài gái sắc như vậy, một cặp khó tìm.
Trong mắt Triệu Hiểu Hiểu buồn bã, có thẫn thờ cũng có đau lòng.
Chỉ tội cho người thâm tình, day dứt mãi không quên, mà người vô tình chỉ cần vui vui vẻ vẻ là được.
Tối nay có chương trình radio đêm khuya, Triệu Hiểu Hiểu rất thích nó, mỗi cá nhân đều trút bầu tâm sự, nói đến độ mơ màng mà vẫn không lo sợ người khác biết mình là ai.
Chắc hẳn cũng sẽ có người đồng cảm với những câu chuyện buồn, cũng lại có người chỉ tặc lưỡi cho qua.
Cô nghe rất nghiêm túc, nó như thể chất chứa một nửa tiếng lòng trong tâm của cô, nghe cũng rất thú vị.
" Hứa Trác, nếu có một ngày chúng ta không nhận ra nhau thì phải làm thế nào?".
Anh cốc đầu cô:" ngu ngốc như em, sẽ không có chuyện đó, bây giờ bỏ em vào đống người phía trước anh cũng có thể tìm ra được em ".
Đó là trước kia, còn bây giờ.... Triệu Hiểu Hiểu chua chát, người đứng trước mặt, anh dùng một từ cô Triệu để phủi sạch sẽ quan hệ.
Cô nhớ anh còn nợ cô một lời chia tay, nhưng cô không muốn đòi lại, một phần vì không muốn nghe, phần còn lại là không đủ can đảm xé toạc vết thương lòng.
Chỉ như thế thôi.
Nghe giai điệu du dương từ taiphone, cô liền nổi tâm trạng muốn làm cái gì đó, vừa vặn đã lâu cô không uốn trà sữa, Triệu Hiểu Hiểu liền đi đến một quán
" Xiao Kai ", nơi đây có một cây piano cho khách có nhu cầu muốn đánh đàn.
Triệu Hiểu Hiểu gọi một ly trà sữa, trong lúc chờ đợi, cô đi đến cây đàn, ngồi xuống lướt qua từng phím rồi bắt đầu đánh, một bài hát không lời của Jay Chou, đã từ rất lâu rồi, bài hát Đông Hứa Trác thích.
Lúc trước cô còn nói muốn học để đánh cho anh nghe, bây giờ thành thạo rồi lại chẳng có ai để mà nghe.
Anh yêu thích nhạc của Jay Chou, cho nên hầu hết tất cả bài hát cô học và nghe đều là của Jay Chou.
Cô học dương cầm vài năm trước đây, thỉnh thoảng có cũng đi đánh đàn để kiếm tiền.
Tiếng đàn du dương mà gieo rắc, một chút bỡ ngỡ, hụt hẫng, một chút tiếc nuối, oán trách như đúng tâm tư của người đánh đàn.