Trần Noãn lại nghĩ, chắc lần này, anh lại không biết, sự bình tĩnh ngày hôm nay là do cô vài ngày trước đã đổi được, chắc anh cũng không biết, cô làm như thế chỉ vì anh.
Nếu biết, vậy thì anh có đau lòng không?....
Trần Noãn đến nhà vệ sinh rửa mặt, bình tĩnh một lúc mới bước ra ngoài.
Nếu anh không biết cô yêu anh, vậy thì đừng biết, cô cũng không muốn nói, một mình cô biết là được rồi.
Trần Noãn bảo anh sắp xếp buổi phẫu thuật, anh nhìn cô một lúc rồi ái ngại, bảo cô dưỡng sức khỏe trước rồi mới làm phẫu thuật.
Cô cười gượng lắc đầu bảo không cần, rồi hỏi nơi an táng của bố mẹ cô.
Dân Thúc Đông cũng vì sợ cô gái kia không chịu đựng nổi nên nhắm mắt, liều mình, cũng nhắm mắt thuận theo, Trần Noãn nghĩ, có lẽ vị trí của cô gái đó rất quan trọng đối với anh.
Cô ước gì, mình cũng được một lần quan trọng trong lòng anh như vậy...
Anh bảo với cô anh sẽ đưa cô đến nơi của bọn họ nhưng Trần Noãn kiên quyết cự ly muốn đi một mình.
Trần Noãn lại từ anh biết được nguyên nhân vì sao cô bị thất lạc, cô nghe xong lại chỉ có thể cười chua sót.
Lúc trước nhà nghèo, lại sinh ra 2 đứa con, họ đành phải bỏ một đứa, họ quyết định bỏ đi đứa em gái yếu ớt, Trần Noãn cười cười, đứa trẻ đó lại chính là cô.
Trong lòng Trần Noãn ngoài chua sót ra thì không còn gì cả.
Dân Thúc Đông chắc cũng thấy cô thật đáng thương, vì vậy bảo với cô, sau này, hai người họ là người một nhà, cô có gia đình, họ sẽ thay ba mẹ bù đắp cho cô.
Trần Noãn lại chỉ cười nhạt rồi buồn bã, cô có thể chen vào sao?, cô dùng tư cách gì khi đã trao mất trái tim của mình đây.
Là yêu thầm anh rể sao?....
Trần Noãn cũng không biết, khi cô gái kia tỉnh dậy biết được mình có thêm một người em gái thì sẽ như thế nào ?, vui, buồn, hay tức giận?.
Cuộc đời này cô sống một mình sẽ tốt nhất.
Trần Noãn tạm biệt anh, mua một bó hoa rồi một mình đi đến khuôn viên nghĩa trang, theo chỉ dẫn, nhanh chóng tìm được vị trí.
Trần Noãn nhìn 2 người trong ảnh đang cười, lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ của mình, cảm xúc cũng không có gì đặc biệt, chắc hẳn từ nhỏ đã không tiếp xúc nên cảm thấy xa lạ.
Chỉ thấy người phụ nữ có nét giống cô, nụ cười của cô lại giống nụ cười của người đàn ông.
Lúc nhỏ Trần Noãn cũng đã từng mơ ước và tưởng tượng ra viễn cảnh khi gặp lại cha mẹ của mình, nhưng đợi mãi vẫn không có ai đến đón, càng ngày, cô càng nhạt nhòa dần với cảm xúc đó.
Ngày phẫu thuật ngày càng gần, mỗi ngày cô đều thấy anh cười nhiều hơn trước.
Trần Noãn nhìn xa xăm, ước gì, trong ánh mắt vui vẻ ấy có chưa 1/10 bóng hình của cô thì tốt biết mấy.
Cô thật đúng là thảm hại, chưa yêu đã thất bại....
Trước ngày phẫu thuật, cô có nói chuyện với anh, mấy ngày hôm nay, đa phần nói chuyện Trần Noãn đều khách sáo với anh, hôm nay mới chân chính nói chuyện.
Anh hỏi cô, cô có người trong lòng không?.
Khi anh hỏi câu đó, cô liền nhìn anh.... cô có hay không, đối với anh quan trọng lắm sao?.
Trần Noãn nhìn phía xa xôi, một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng nói cô đã có.
Cô không nhìn anh, không biết sắc mặt của anh lúc này ra sao, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói của anh.
Anh nói tình yêu như phép màu, làm con người như được hồi sinh, yêu là một loại hạnh phúc, Trần Noãn nghe xong liền không cho là đúng, nhưng không cãi lại anh mà chỉ im lặng.
Hạnh phúc có thể đối với anh, nhưng với cô, yêu rất đau khổ, chịu đựng và hy sinh.
Trần Noãn chỉ mong sau này, khi anh đang ôm chị ấy, thỉnh thoảng trong đầu xuất hiện hình ảnh của cô, như thế cô đã mãn nguyện.
Ngày phẫu thuật, buổi tối cô không được ăn gì cả, đối với cô, chuyện nhịn đói quá bình thường, cũng không làm khó được cô.
Trần Noãn được đẩy vào phòng, khóe mắt trước khi vào đã nhìn thấy bóng dáng của anh lo lắng bên kia.
Trần Noãn cười nhẹ....Thúc Đông, đừng lo....cô ấy....sẽ không sao đâu.
Khi thuốc tê được tiêm vào người, chưa đầy 1 phút, cả người liền tê rần, mất hết cảm giác, trước khi nhắm mắt, miệng của Trần Noãn còn lẩm bẩm ba chữ Dân Thúc Đông.
----
Có thành công hay không, Trần Noãn không biết, chỉ thấy khi tỉnh dậy cột sống mất đi cảm giác, chỉ có cơn đau tái kéo dài.
Y tá thấy cô tỉnh liền bấm chuông gọi bác sĩ, nhanh chóng bác sĩ liền có mặt, kê cho cô một liều giảm đau và an thần, một lúc sau Dân Thúc Đông cũng tới, Trần Noãn trong lúc mê man liền nghe loáng thoáng phẫu thuật thành công, chỉ còn chờ đợi bệnh nhân tỉnh lại.
Sức khỏe của Trần Noãn được chăm sóc cũng ngày một đỡ hơn, có thể ngồi và đi lại ăn lúc gần, từ lúc tỉnh, cô chưa bao giờ nghe nói về tình trạng của người được cô hiến tủy.
Dân Thúc Đông thì mỗi ngày đều có mặt chăm sóc cô, Trần Noãn cũng biết, đó chính là bù đắp cho sự áy náy.
Sức khỏe ngày một tốt hơn, tuy còn phải điều dưỡng, nhưng đi lại đã không còn là vấn đề, lúc đầu, Trần Noãn liền có dự định, phẫu thuật xong sẽ rời đi, nhưng lúc trước còn quá yếu, mà nay lại luyến tiếc sự dịu dàng của anh.
Cô biết, chuyện đi cũng do vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Trần Noãn, cô thật nhu nhược mà.
Cô biết, anh vừa chăm sóc cho cô vừa chăm sóc cho chị ấy, cô đều biết, cũng chỉ im lặng không nói gì.
Vài ngày sau đó, cuối cùng Trần Noãn cũng đoán được có ngày này, lúc anh đang khuấy cháo cho cô thì đột ngột có y tá chạy vào nói với anh rằng chị ấy đã tỉnh lại, anh không nghĩ ngợi gì nhiều, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng với vẻ mặt vui vẻ.
Trần Noãn chắc đã biết trước như thế, cũng có không làm lạ, chỉ là l*иg ngực như bị ai giẫm nát, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Trần Noãn nhìn khay cháo bị anh hắc hủi trên bàn, cô nhẹ nhàng đậy nắp kín lại, để ngay ngắn trên bàn, đến lúc anh trở lại cũng có thể không vứt đi hộp cháo.
Nhưng, anh có quay lại hay không đây?... Trần Noãn cũng không biết.
Trần Noãn lấy ra bọc quần áo đã chuẩn bị từ trước vào phòng thay đồ.
Trần Noãn không có quần áo gì nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có hai bộ, sức khỏe cũng đã hồi phục, chỉ trừ vận động có hơi đau nhưng không ảnh hưởng gì nhiều đến việc đi lại.
Chỉ là, Trần Noãn thấy, bây giờ sức khỏe của cô không còn được như trước, ngồi lâu cả người sẽ đau, xương cốt không còn linh hoạt.
Trần Noãn thay xong quần áo liền mỉm cười.
Đến lúc cô cũng nên rời khỏi thế giới của hai người, cô sẽ đến một thế giới không có anh, đem tình yêu trong lòng đến đó chôn kính.
Trần Noãn trước khi đi mò mẫn đi đến phòng của chị gái, vì cô thay đổi quần áo cộng thêm đội một chiếc nón che khuất mặt không khác gì người nhà bệnh nhân nên các y tá nhìn sơ sẽ không nhận ra, nhưng nếu nhìn kĩ, hai vai của cô sẽ run khi bước đi.
Cô đứng từ xa, thở dốc một trận vất vả mới phục hồi lại bình thường, vì là phòng đặc biệt, cũng để dễ dàng cho người ngoài quan sát người bệnh trong phòng, phòng ngừa tình trạng xấu, cho nên cửa phòng hầu như được làm từ thủy tinh.
Trần Noãn đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng, chỉ thấy bóng lưng rộng của anh, anh đang cúi người, chắc hẳn là rất vui.
Chỉ cách một lớp thủy tinh nhưng sao lại xa xôi đến như vậy chứ...
Trần Noãn xoay người, cuộc gặp gỡ dù sao cũng nhanh tàn, cô cho anh tâm của cô, cho người con gái anh yêu sự sống.