Trần Noãn vì trở lại lấy túi xách mà vô tình nghe được một chuyện, cô cũng không còn sức mà quan tâm đến túi xách, đờ đẫn ra khỏi bệnh viện, trở về nhà.
Cuộc nói chuyện giữa anh và Bác sĩ, cô vừa nghe cái gì thế?, cô muốn hỏi anh...mọi chuyện cô nghe được, đó có phải là thật hay không?.
Trần Noãn có gia đình.
Trần Noãn thật sự có chị em song sinh.
Trần Noãn cô còn phù hợp hiến tủy để chị em song sinh của mình trị bệnh.
Và... người chị em song sinh của cô là người mà cô bấy lâu nay đang chăm sóc.
Và.... nhớ đến đây, Trần Noãn cười chua chát... người đó, lại là vị hơn thê của anh.
Trần Noãn thật sự cười, một cái cười thê lương, cô từ nhỏ đã khổ sở, đến lớn, bình thường khi tìm lại được gia đình, đáng lẽ cô nên vui mới đúng, nhưng lúc này cô lại khóc đến khó thở.
Lượng tin tức lớn như vậy, cô rất khó để tiếp thu.
Ngay từ đầu, anh thấy cô, anh đối với cô cười rất thật tâm, Trần Noãn liền nhớ lại, thầm nghĩ lúc đó cô tự mình đa tình, chỉ vì khuôn mặt giống nhau, anh nhầm lẫn cô với vị hôn thê của anh.
Còn cô, lại vì một nụ cười anh dành cho người khác mà động lòng....
Anh đã nhiều lần đi tìm tủy phù hợp cho vị hôn thê nhưng không có, ba mẹ sinh ra cô đều đã qua đời, đúng lúc anh lực bất tòng tâm lại gặp được cô, cô như cọng cỏ cứu mạng của anh, anh âm thầm giám định ADN, kết quả lại phù hợp, hai người là chị em.
Hóa ra, đối tốt với cô là chỉ mong được một ngày dùng tủy của cô để cứu sống vị hôn thê.
Dùng sự thương hại đổi lấy mạng sống người mình yêu, nếu có ai hỏi, nó có đáng giá không?, Trần Noãn liền chắc chắn sẽ nói rằng nó đáng giá.
Anh làm việc đáng giá của riêng anh, nhưng ngược lại, cô lại đáng thương, nhầm lẫn sự thương hại của anh thành tia sáng ấm áp, để rồi yêu anh.
Phải, Trần Noãn yêu Dân Thúc Đông, yêu, rất yêu.
Cô cũng có lúc muốn hỏi anh, anh... có bao giờ động tâm vì cô chưa?... có không?...
Cô muốn biết.
Trần Noãn từ nhỏ đã không có hạnh phúc, lúc nào cũng vất vả lo lắng cuộc sống, khi gặp được anh, đem long yêu anh, Trần Noãn cũng nghĩ, bản thân mình âm thầm là tốt rồi, anh như một tia sáng chiếu rọi cuộc sống đen tối của cô.
Anh sẽ là động lực để quãng đời sau của cô sống tiếp, cho dù chỉ âm thầm yêu anh cô cũng mãn nguyện.
Cô biết anh không yêu cô, nhưng chí ít anh đối xử tốt cô.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều sụp đổ, đối xử tốt chỉ là kế hoạch trong mục đích của anh.
Giờ thì, Trần Noãn nghĩ, anh đạt được nó rồi.
Tâm của cô như chết lặng, đau, đau lắm, thật sự rất đau, nếu cô không còn thở thì cô cũng nghĩ rằng bản thân mình đã chết rồi.
Cô không căm giận anh, chỉ là bất ngờ rồi đau lòng, không hề có tí cảm giác vui sướиɠ khi tìm lại được gia đình mà ngược lại càng muốn khóc.
Trần Noãn từ nhỏ đã biết mình là ai, cô và người chị em kia, đương nhiên anh sẽ chọn chị ấy, tuy là chị em, nhưng hai người thật khác biệt, một người từ nhỏ đã lao động vất vả, một người sống trong sung sướиɠ, làm sao không khác biệt được đây.
Thúc Đông, anh muốn tủy của cô như vậy sao?, nếu cô ấy tỉnh dậy, anh hạnh phúc không?, anh sẽ vui chứ?.
Trần Noãn trong xã hội này, đến một người cần cô cũng không có, nếu cô có làm gì thì cũng chẳng có ai quan tâm.
Nếu anh đã muốn như vậy, vậy thì cô cho anh....
Trần Noãn ngây ngốc một ngày, không ăn không uống, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hai mắt đã sưng vù nhưng cô không quan tâm.
Một đêm không ngủ, đến sáng cô lại đến bệnh viện.
Vì mắt bị sưng to nên Trần Noãn cũng không muốn để anh nhìn thấy, cũng thật may mắn, hôm nay anh cũng không đến.
Biết được người đang chăm sóc là chị em của mình, Trần Noãn liền không biết phải làm gì, chỉ biết được, cô ấy rất may mắn, từ nhỏ được tình thương của ba mẹ, không lo cơm áo gạo tiền, lớn lên lại có một người chồng sắp cưới sẵn sàng hy sinh vì cô ấy như vậy.
Cô ấy là một phần hoàn hảo của tạo hóa, còn Trần Noãn, y hệt một phần lỗi còn lại, cô ấy có tất cả, còn cô lại không có gì.
Mấy ngày nay không ăn uống, Trần Noãn lại xanh xao một vòng.
Trần Noãn im lặng chăm sóc cô gái ấy, đến ngày thứ ba anh rốt cuộc cũng xuất hiện, cô không nhìn anh nữa, mỗi lần gặp anh đều cúi đầu.
Trần Noãn sợ, nhìn thấy anh cô lại khóc....
Mà lần này Dân Thúc Đông cũng không quan tâm nhiều, vừa gặp cô liền nói với cô rằng có một sự thật cô nên biết.
Trần Noãn cũng đoán được anh muốn nói đến chuyện gì, liên quan đến cô, từ trước đến giờ chỉ có một chuyện đó mà thôi, cô nghĩ vậy liền gật đầu.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, lần này cô lại muốn cười, cô lại cúi đầu, lại có một ít nước từ khóe mắt chảy ra.
Cuối cùng thì anh cũng không nhịn được mở miệng, mọi việc tôi đều biết trước nên khi nghe xong chỉ dùng bộ dáng thờ ơ nhìn anh.
Trần Noãn nghĩ, chắc anh cũng không biết rằng mọi chuyện cô đã biết trước.
Thấy cô không biểu hiện gì nhiều, anh liền hành động.
Trần Noãn nhìn anh đột nhiên đứng bỗng dưng quỳ xuống trước mặt cô cầu xin, tâm cô liền bị xé nát.
Cô nói cô sẽ hiến tủy, cô lấy lí do gượng gạo dù sao cô ấy và cô cũng là chị em nên mong anh đừng lo lắng nữa rồi im lặng rời đi, để lại cho Dân Thúc Đông một khuôn mặt ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của cô.