Dù không được đi học, nhưng ở cô nhi viện lúc trước cũng có người dạy cho trẻ mồ côi viết chữ, Trần Noãn lại có thể nhớ lâu hiểu dài liền biết được một ít.
Lúc trước, A Man, một người bạn ở viện mồ côi đã nói với cô, nếu cô có thể đi học thì chắc chắn sẽ rất giỏi, nói cô rất thông minh.
Trần Noãn chỉ cười buồn bã, nếu có thể, cô cũng muốn đi học.
A Man, tốt hơn cô, sau này được một cặp vợ chồng không có con nhận nuôi rồi chuyển đến thành phố khác sinh sống, kể từ đó, Trần Noãn không gặp lại A Man.
Trần Noãn nhìn vào điện thoại, là một tin tức tuyển dụng người giúp việc nữ cho một người bệnh, mức độ ưu đãi rất hấp dẫn.
Người cho cô xem tin tức liền vỗ vai cô, bảo cô nên đến đó thử vận may, mọi người đều đồng loạt có ý này, nghề nghiệp đó tốt hơn bây giờ, nếu được chọn thì sẽ khác.
Tin tức tuyển dụng đã phát ra được hơn 3 tháng, nhưng vẫn không có ai được chọn, chắc là do chủ nhân bài tuyển dụng này quá kén chọn.
Nghĩ tới đây, Trần Noãn vừa háo hức muốn thử vừa lo sợ, người khác tốt hơn cô đã không được, cô có thể sao?.
Nhưng với mức lương hấp dẫn như thế, Trần Noãn lại quyết liều một lần, dù sao cô vẫn phải thử, cô muốn thử.
Sáng hôm sau, vì để lấy được hảo cảm của người tuyển dụng, Trần Noãn đã lựa ra một cái áo mới nhất trong tủ quần áo mặc vào, dù nó đã bị bạc ở nhiều chỗ nhưng nó đã là cái mới nhất trong số đó.
Trần Noãn phủi áo vài cái rồi đến địa chỉ tuyển dụng.
Bước vào một chỗ mà từ trước đến giờ Trần Noãn chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, tim cô liền đập thình thịch, mồ hôi trong tay liền chảy ra.
Nơi này rất sang trọng, Trần Noãn có mặt ở đây liền cảm thấy không hợp.
Bên kia, một nhân viên liền thấy cô, rất nhanh đến hỏi cô, Trần Noãn nói muốn đến tuyển dụng, người nhân viên liền hiểu ý bảo cô đi theo phía sau.
Đây là lần thứ hai Trần Noãn đi thang máy, cảm giác thật nhẹ nhõm và bay bổng, lần đầu tiên là năm 16 tuổi, cô làm chuyển phát nhanh, mặc dù lúc đó cô làm chỉ có vài ngày rồi thôi việc.
Thang máy dừng lại ở tầng 7, nhân viên đó liền dẫn cô vào phòng, rót cho cô ly nước lọc rồi bảo cô ngồi chờ một chút, bảo sẽ có người đến rồi bước đi.
Trần Noãn nhìn xung quanh, cách trang trí thật đẹp, ưu nhã, đẹp như khách sạn vậy, hai mắt cô nhìn mọi phía.
Cảm thấy khát nước, Trần Noãn liền cầm ly uống một ngụm.
Vừa nuốt xuống, cửa phòng liền mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi với ngũ quan xinh đẹp bước vào.
Trần Noãn trong tâm trí lúc này chỉ biết dùng hai từ xinh đẹp để hình dung.
Ngực cô nhanh chóng đập thình thịch.
Người đàn ông vừa bước vào, nhìn cô rồi lập tức đứng hình.
Trần Noãn vội vàng đứng dậy chào người đàn ông một cái.
Người đàn ông liền nháy mắt trở lại với dáng vẻ bình thường rồi mời cô nói chuyện.
Người đàn ông tự xưng là Dân Thúc Đông, hỏi cô đến đây xin việc.
Trần Noãn ngồi đối diện liền cảm thấy bối rối, Dân Thúc Đông liền bật cười, Trần Noãn càng ngày càng bối rối.
Người đàn ông này, thật sự rất đẹp, tim cô lại đập loạn, nhất là khi anh nở nụ cười, rất đẹp.
Hóa ra anh là người đăng tin tuyển dụng, Trần Noãn còn tưởng đối mặt với mình sẽ là một ông già, thật không ngờ.
Cũng hóa ra, chỉ một nụ cười, mà anh cười lại đẹp đến như vậy.
Anh lại cười, bảo cô ngày mai cô có thể đi làm, anh chính thức nhận cô, bảo cô nếu muốn anh có thể chuyển tiền cho cô ngay lập tức.
Trần Noãn ngờ nghệch một lúc, cô thật sự đã được tuyển sao?, thật sự?, có lẽ vận may của cô đã đến rồi, thật sự rất vui mừng.
Trần Noãn lập tức nói không cần, khi nào làm việc cô mới lấy tiền, cô nhìn anh, hỏi anh, nếu anh chuyển tiền không sợ bị cô lừa gạt hay sao, anh lại cười bảo không sợ.
Cô nghĩ cũng đúng, thân hình cô như vậy, muốn chạy thoát cũng thật khó, vả lại, số tiền đó đối với cô rất lớn, nhưng đối với anh chẳng có bao nhiêu, anh không sợ cũng phải.
Người đàn ông này rất ấm áp, Trần Noãn liền nhận định trong lòng.
Dân Thúc Đông trình bày sơ công việc của cô, Trần Noãn chỉ cần chăm sóc một bệnh nhân ở bệnh viện mà thôi rồi cho cô về.
Tìm được công việc mới, Trần Noãn liền cảm thấy phấn chấn bước về nhà.
Kể từ đó, Trần Noãn liền đặt đối tượng thích thầm của mình là Dân Thúc Đông, tuy nhiên, cũng chỉ là thích thầm mà thôi, còn có ái mộ, Trần Noãn cũng biết cô là hạng người gì, cô cũng không dám mơ tưởng quá cao vời.
Cô chỉ đơn giản là thích anh, thích nụ cười ấm áp của anh, thích mọi thứ thanh thuần thuộc về anh, những gì của anh, Trần Noãn đều yêu thích.