Mọi người bởi vì nhường chỗ cho bệ hạ nghỉ ngơi liền tản ra.
Khi mọi người đã đi hết, trung tâm nghiên cứu liền thoáng đãng hơn. Ai nấy đều trở về việc của mình, ông cũng an tâm nằm đó.
Người đứng đầu sở nghiên cứu thấy bệ hạ đã tỉnh lại, trò chuyện một hồi rồi cũng trở lại tiếp tục làm việc, bác sĩ thì lại đến ụ y tế để kiểm tra người dân.
Trong phòng chỉ còn lại một mình A và ông.
Lúc này mới dẹp việc nước mà lo đến việc nhà, ông không còn là một hệ hạ mà đang sánh vai của một người cha.
Ông nhìn A:" Mộc Di, con bé đâu?".
" bệ hạ, công chúa đang ngủ ở ụ quân sự ".
Ông nghe A nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới cười nhìn A, nụ cười dịu hiền khác hẳn lúc nãy nghiêm mặt, ông chân thành nói:" cảm ơn cậu, nếu cậu không cứu ta thì có lẽ...àizzz...".
Ông nói rồi thở dài, A vẫn tiếp tục im lặng lắng nghe.
" ta muốn gặp con bé". Bệ hạ lại nói.
A thẳng mắt nhìn ông, dường như không muốn nói,nhưng không thể không nói, một hồi lâu, anh mới nói:" không thể".
Bệ hạ hỏi lại, rất thắc mắc vì lời nói của anh:" vì sao không thể?".
Ông nhìn anh, nghi ngờ trỗi lên.
Anh làm sao có thể giấu diếm được, A nhìn ông ấy nói:" không thể gặp, bởi vì công chúa bị mất trí nhớ".
Quả đúng là người đứng đầu đế quốc, nghe xong lý do cũng không có hỗn loạn mà chỉ hít mắt thôi, bệ hạ câu mi rồi bình tĩnh trở lại, giọng nói cũng nặng nề hơn:" có chuyện gì đã xảy ra ? Không phải lúc đó ta đã giao con bé cho cậu rồi à?".
" Là lỗi của tôi ". A chấp nhận chịu hết lỗi lầm.
" thôi thôi, thật ra cũng không hẳn do cậu". Ông đỡ trán, sau đó xưa tay nhìn A:" tôi muốn biết mọi chuyện đã xảy ra".
A tuân theo mệnh lệnh, kể lại quá trình trong cuộc chiến lưu lạc, trước sự trách móc của ông, bờ vai anh vẫn thẳng tắt, không hề sợ hãi hay gạt chuyện cho người khác.
" khi đó đế quốc bị chiếm, tôi bảo vệ công chúa rời khỏi vòng vây của địch, trong lúc giao chiến đã làm tích hợp, mở ra cửa xuyên không gian, Tôi và công chúa đã bị đưa đến trái đất".
Bệ hạ lập tức hỏi, cũng hơi nhướng mày, chỉ trưng ra chút kinh ngạc nhàn nhạt, tâm tư không hề để lộ.
" Trái Đất sao ? hai người đã đến đó ?".
Chuyện liên quan đến trái đất rất huyền bí, dường như tất cả người dân đế quốc, toàn bộ đều tò mò về lý lịch của trái đất. Nhưng không một ai có thể nhìn thấy được.
A gật đầu:" đúng vậy, tôi và công chúa lưu lạc 20 năm, vài năm sau đó, tôi mới gặp được cô ấy. Tôi bị trở về hình thú, còn cô ấy thì bị mất trí nhớ ".
Bệ hạ nghe xong không nói không rằng. Ông ấy thở dài rồi lắc đầu.
" Nếu có thể quay lại, ta sẽ không cho đế quốc phát triển nền khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế".
" Không ai lường trước được cái gì cả". A nói.
Bệ hạ cũng đồng ý, chuyện đã qua, không thể nào rút lại được:" cũng đúng..... hiện tại con bé có khỏe không ?".
" cô ấy khỏe, nhưng chỉ là không nhớ ra những người quen thuộc là ai".
" không sao, miễn là con bé bình an là được rồi". Ông không để tâm nói.
Chuyện này bệ hạ liền chấp nhận cho qua.
Lúc này A đột nhiên cởi mũ sĩ quan trên đầu, sau đó quỳ xuống trước mặt ông.
Về hành động này của A, ông cũng ngạc nhiên, bệ hạ hỏi:" cậu vì sao lại...?".
" thần có chuyện muốn cầu xin".
" nói đi ?, xét về công lao của cậu, cậu có quyền được cầu xin, cậu muốn xin chuyện gì hãy nói ra đi, dù chuyện gì ta cũng chấp nhận".
A mím môi, rất thành khẩn hướng bệ hạ, lần đầu tiên hắn phải khụy gối, Anh chỉ đội mũ quỳ trước đất mẹ, bây giờ là bởi vì cô:" sau khi kết thúc chiến tranh, xin ngài gả công chúa cho thần".
" Gả?". Bệ hạ dương mày, dường như bản thân nghe lầm, ông nghiêm túc nhìn A.
Anh thì vẫn kiên định chờ đợi, A rất quyết tâm.
" cậu chắc chắn?". Bệ hạ tỏa ra uy quyền.
A cũng không chịu yếu thế:" đúng, xin bệ hạ thành toàn".
" vì sao cậu lại xin điều này ? cậu yêu con bé ?".
" đúng như thế ?".A chắc chắn nói.
" hoang đường ". Ông vờ tức giận, đập mạnh xuống mặt bàn, ra vẻ tức giận.
" Từ khi nào? Con bé đồng ý ?". Ông gầm giọng.
A dứng trước khí thế của ông vẫn không hề sợ hãi đáp lời:" là trước khi về đế đô, ở Trái Đất, Xin ngài gả cô ấy cho thần".
Bệ hạ không trả lời vội mà nghiêm túc nhìn A:" nếu ta không cho phép thì sao?".
A từ chối cho ý kiến. Anh đã có quyết tâm riêng, chiếc cằm góc cạnh ngẩng cao giống như đã nói ra tất cả.
Bệ hạ vẫn không có động tĩnh, A cứ thế mà quỳ.
Một lúc lâu sau đó, trên mặt ông cũng thoáng qua nụ cười, bất đắc dĩ:" được rồi, cậu đứng lên đi, thật hết cách, ta biết nếu không cho cậu thì...được rồi, sau khi chiến tranh kết thúc, Ta sẽ gả con bé cho cậu".
" cảm ơn bệ hạ".A liền đứng lên.
Ông nhìn người thanh niên trước mặt này, trong lòng rất thưởng thức, người thanh niên trước mặt là thượng tướng của Đế Đô, cũng là người trẻ tuổi có tài năng chỉ huy, tính cách của anh thì không phải chê, giao Mộc Di cho A thì không còn gì sáng bằng. Chỉ có A mới có thể chăm sóc an toàn cho cô.
" Trở về chăm sóc con bé đi". Ông rất lo lắng cho con gái.
" Vâng ". A đáp lời, xoay người rời đi.
Anh bước ta khỏi trung tâm nghiên cứu, cảm thấy bầu trời sáng ngời.
Lời đồng ý của bệ hạ chính là một tia hy vọng còn sót lại có thể vực dậy được anh, dù hiện tại hoặc tương lai thì Mộc Di vẫn mãi mãi thuộc về anh, đều thuộc về anh mãi mãi, tuy anh căm hận chiến tranh, nhưng mà nếu không có chiến tranh thì e là hai người suốt đời đều sẽ là một đường thẳng, sẽ không gặp được cô.
Nếu hôm nay bệ hạ không đồng ý, thì sao chứ, Ai đã tính toán sẵn, nếu không đồng ý thì anh sẽ cướp người, nếu không cướp được thì anh sẽ sống cô độc một mình, anh sẽ mãi mãi âm thầm bảo vệ cô.
Anh đã hứa sẽ bảo vệ cô cả đời, bây giờ và mai sau chắc chắn đều là như thế.
A trở về ụ quân sự, Cô vẫn còn đang ngủ say, anh khẽ cười, hiếm khi thấy anh cười vui vẻ hạnh phúc như thế.
A thay quần áo thì trèo lên giường ôm cô cùng nhau ngủ.