Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 32: Cô rất muốn ích kỷ một lần, vì sự an toàn của anh mà ích kỷ.

" ....Em biết...em biết điều đó, bởi anh chính là người đàn ông của em nên em mới lo lắng nhiều như thế....". Cô nghẹn ngào nói.

" ừ ".

Cô Ngay từ đầu đã biết chiến tranh sẽ diễn ra thì sẽ có nhiều đau thương mất mác kéo theo nó xảy ra, nhưng mà đến giờ phút này cô lại không kìm được...

Cô rất muốn ích kỷ một lần, vì sự an toàn của anh mà ích kỷ.

Cô muốn nói với anh, anh đừng đi nữa, cũng đừng vì tinh cầu mà trả giá bằng sự an toàn của mình....

Nhưng nếu cô nói ra chắc chắn anh sẽ tức giận.

Anh là quân nhân, là người gánh vác trọng trách, anh không bao giờ có ý định lùi bước trốn chạy với cách thức đê hèn như thế, anh đã lỡ mất một lần cơ hội, cô biết trong lòng anh rất khó chịu.

Mà cô là người phụ nữ của anh cũng sẽ không dùng sự ích kỷ này để níu giữ anh, điều đó là vô nghĩa.

" Mộc Di, tôi muốn kết thúc nhanh chiến tranh, bởi vì em, cũng bởi vì Tinh Cầu và cũng bởi vì sự bù đắp đã bỏ lỡ mất hai mươi mấy năm của tôi đối với đế quốc". Anh âu yếm nhìn cô:"  Tôi rất cần sự ủng hộ của em, có thể không?".

Cô ngập ngừng, cuối cùng đầu hàng, gập đầu:" em luôn ủng hộ anh, dù thế nào em vẫn luôn ủng hộ anh ".

Lại bị hôn, lần này cái hôn không bá đạo ngang ngược mà lại dịu dàng mềm mại, thật sự trên internet nói đúng, sự ủng hộ của bạn đời rất có ích đối với thứ nhân, anh dường như rất kích động nhưng lại kiềm chế mà dịu dàng với cô.

Hai người ngã xuống giường, lại làm những chuyện mà bao nhiêu ngày qua đều quen thuộc, cô cũng không còn bỡ ngỡ, khi bị đẩy xuống liền biết anh có ý muốn gì.

" Đừng làm bẩn quân phục". Cô có ý kháng nghị nói.

Anh bật cười, không cho là đúng:" không sao, nếu bẩn thì em giặt giúp tôi nhé".

Quân phục bình thường thì sẽ có robot phụ trách giặt giũ, quân phục của anh cũng có người máy phụ trách riêng, lần này anh yêu cầu cô giúp, cũng là lần đầu tiên anh yêu cầu một việc gì đó từ cô, làm sao cô có thể từ chối.

Cô đỏ mặt gật đầu.

A ngay lập tức phủ lên người cô, từng động tác, cô đều quen thuộc,  mỗi tất da trên cơ thể anh cô đều rõ ràng từng li từng tí, tình cảm cô dành cho anh cũng vô cùng sâu đậm.

Có lúc cô đã nghĩ nếu mà quả thật mình mất trí nhớ thì có thể đoạn ký ức đó sẽ ẩn chứa một chút gì đó về anh, cô giống như quen biết anh đã lâu nhưng không thể nào xác định được chính Xác, nếu có thể có một phần kí ức đó thì có lẽ sẽ có đáp án.

Mộc Di rất tin tưởng bản thân sẽ tìm được đáp án từ nó.

" Mộc Di, em có nhớ lần trước tôi đã nói cái gì với em không?". Anh thủ thủ gợϊ ȶìиᏂ vào tai cô.

"  Nói gì cơ?" Cô không hiểu rõ hỏi ngược lại anh, Cô rất khẳng định:" Hình như anh không nói gì cả".

"sai rồi, tôi đã nói...lần sau, chúng ta sẽ làʍ t̠ìиɦ bằng hình thú". Anh rất hưng phấn:"  được không?".

Mộc Di khó khăn nuốt nước miếng một cái, chuyện này cô cũng thấy trên internet. Nhưng mà....làm thì có được không?.... khẩu vị quá là nặng cô cảm giác giống như mình đang chơi với thú.....

A thấy cô do dự, liền áp người vào lưng cô.

" Mộc Di, Làm người không được thất hứa, em lại là người phụ nữ của tôi thì lại càng không thể thất hứa".

Thất hứa hay không thất hứa cái gì...chuyện này không thể dùng từ ngữ thất hứa để hình dung có được hay không, cô thầm nói trong lòng.

" ... em..". Bây giờ cô từ chối thì có làm tổn thương anh hay không?.

Nhưng mà việc này....

" Thôi được rồi, vẫn là hình thú của tôi dọa em sợ, em không muốn thì không sao cả, nhưng Mộc Di, tôi chỉ có thể cho em thất hứa lần này, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng"

Anh là người cô lại hôn lên trán cô, thủ thỉ:" ngủ đi ".

Cô thấy anh có vẻ hơi buồn, có lẽ anh đang thất vọng chăng?

Cô chừng bước, nếu có thể yêu anh, hi sinh vì anh, về việc này cũng không tính là to tát gì, yêu anh đến như thế thì còn việc gì mà cô không dám làm nữa.

Dù sao nếu đã tính chung dụng thời gian lâu dài với anh thì chuyện này tương lai cũng sẽ trải qua mà thôi, chí ít chuyện này có thể an ủi anh khi sắp đến lúc anh cận kề thời gian ra chiến trận.

" em muốn thực hiện lời hứa... có thể không?".

Anh hít mắt nhìn cô:" em xác định?".

" đúng em xác định". Cô nói.

" em không cần phải gượng ép, em có thể từ chối".

Cô lắc đầu cười nhìn anh, trong mắt đều là yêu thương:" không gượng ép, đây là do em tự nguyện, vì anh em tự nguyện".

Cô vuốt ve l*иg ngực bóng loáng của anh, hướng anh nỉ non:" Dù gì anh cũng đã gửi quân phục rồi mà...".

" Mộc Di, tôi yêu em". Anh vừa nói vừa hôn cô, nụ hôn kéo dài, hai vai anh căng cứng.

" Em cũng thế ". Cô muốn đáp lại anh bằng tất cả những gì anh đã trao cho cô.