Mở ra trang tìm kiếm, màn hình áo liền hiện ra trong không trung cô liền bấm vào ô đánh chữ rồi gửi đi.
Sau đó kho tài liệu đế quốc Tinh Cầu liền hiện ra.
Mộc Di tròn xoe mắt, thông tin thật nhiều, chỉ mới tìm một chút liền cho ra mấy nghìn kết quả.
Cô không biết phải xem cái nào trước, cô nhìn trái nhìn phải liền thấy một dòng tin với tiêu đề màu xanh chói mắt ở phía cuối, Mộc Di quyết định chọn nó thử xem.
Tin tức này chính là tài liệu gốc của tinh cầu, Mộc Di tò mò đọc thử vài dòng, sau đó hai mắt mở lớn.
Cô không nghĩ người thú có nhiều bí mật như thế. Cũng không nghĩ lại có nhiều cái rất thú vị.
Còn có nhiều cái không thể mở mắt mà nhìn.
" Người thú có du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh đối với giống cái của mình, họ tôn thờ truyền thống chung tình một vợ một chồng và khó để phá bỏ nguyên tắc đó, Họ tôn trọng giống cái. Đặc biệt che chở và vô cùng độc chiếm, bài xích những giống đực khác đến gần giống cái của mình".
Cô khẽ lau mồ hôi, đọc tiếp:" Cách họ bày tỏ tình cảm cũng rất đặc biệt khi muốn trao đổi tình cảm với giống cái thì trong đầu họ chỉ nghĩ ngay đến việc duy nhất là làʍ t̠ìиɦ. Vì làʍ t̠ìиɦ ở người thú sẽ giúp thăng tiến tình cảm rất nhanh chóng, làʍ t̠ìиɦ với bạn tình cũng giúp vỗ về an ủi người thú khi họ bất an, đó chính là liều thuốc tốt nhất...".
Mộc Di ví von giống như giống cái, cái gọi của người tối cổ thì đổ mồ hôi lạnh.
Bây giờ nghĩ lại lúc những người khác đến gần cô, anh lúc nào cũng nhíu mày khó chịu, hóa ra....cô đã hiểu đó chính là lúc anh đang bộc phát quyền độc chiếm.
Anh nói cũng không sai cái gì cả, y như tư liệu điều tra, người đàn ông này thật đúng là ngay thẳng hết biết.
Mộc Di tiếp tục xem tiếp những tư liệu còn lại.
Mà lúc này tại phòng họp trung tâm đang diễn ra không khí rất căng thẳng.
A ngồi trên ghế, găng tay trắng vô cùng nổi bật, anh nghiêm nghị đến đáng sợ, hoàn toàn khác với dáng vẻ đòi hôn ở trước mặt cô.
"Ba ngày sau chúng ta xuất phát".
Anh nói.
Tư Tháp và một số người không nêu rõ tên gật đầu đồng ý.
" J, cậu đến khu huấn luyện chuẩn bị lực lượng một chút, chúng ta sẽ chia ra thành nhiều phe từ 4 phía cập vào, cũng đề ra thêm năm nhóm dự phòng, tuyển ra một số người ưu tú đột nhập trước vào hoàng cung ".
Anh lại nói:" biết rõ vị trí của bệ hạ ở đâu, chúng ta nên làm nhanh chóng, dùng con chip để mã hóa tần sóng não của người máy cứu bệ hạ và những người khác ra ngoài an toàn".
Tư Tháp cũng nói:" lần này đi còn phải có hơn 500 con chíp".
" bên sở nghiên cứu dự trữ đủ không ?". A hỏi một ông lão già, ông ta chính là người đứng đầu sở nghiên cứu lúc còn ở đế quốc.
Ông ấy nghe A hỏi thì trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu:" nếu như thế nội trong đêm nay và ngày mai thì có thể ra đủ với với số lượng, nhưng để trừ hao bất trắc chúng ta phải làm thêm số lượng chíp và một số dụng cụ bảo hộ khác".
A khẽ gật đầu.
Anh quay người hỏi J:" Có xác định được người máy có tuệ nhân tạo đầu não đó ở đâu không ?".
J thành thật lắc đầu:" Thượng Tướng, không có, mạng lưới trên khắp đế quốc hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nó".
Ông lão ở sở nghiên cứu lúc này chen vào, ông ấy thở dài:"haizzz.... Lúc trước sở nghiên cứu chúng tôi phát minh ra nó, đã phát minh ra một bộ máy vô cùng thông minh, nó có tư duy trí tuệ, tuy không bằng con người nhưng rất khó đối phó, nó được phát minh ra để phục vụ cho cho quân đội, chúng tôi phát minh ra nó nhằm mục đích nằm vùng kẻ địch, ưu tiên nó có thể tự thoát xác, chuyển thành một cỗ máy mới, biến hóa khôn lường".
Ông ấy chán nản lắc đầu:" chúng tôi cũng không ngờ bản thân lại phát minh ra một Cỗ Máy Gϊếŧ Người".
Anh hít một hơi khí lạnh.
Tư Tháp nói:" Có trách cũng trách nền khoa học quá mức phát triển".
Anh có vẻ không đồng ý:" Nền khoa học phát triển thì vũ khí và nhân loại phát triển, chiến tranh cũng ở mức cấp cao, nếu nền khoa học bình định thì cũng sẽ có những thứ chiến tranh bình định bằng với nó xảy ra mà thôi".
Lời của nói ra mọi người đều không thể phản bác.
Anh lại nói:" Lần này tôi đích thân đi, Tư Tháp cậu thay tôi chỉ huy chiến hạm".
" Thượng Tướng, việc này không nên.... ngài không thể".
Mọi người nghe xong, bao gồm cả Tư Tháp đều có ý phản đối.
" Thượng tướng ngài là chỉ huy chính của chiến hạm, không thể nguy hiểm dẫn đầu ". J nói.
Anh liếc mắt nhìn:" Tôi tin tưởng vào tài chỉ huy của Tư Tháp, bây giờ mọi người đều ngang bằng nhau, người khác đi, tôi cũng phải đi, tôi đã suy nghĩ kỹ càng sẽ không sao"
A chỉ huy:" mọi người y như lời của tôi nói mà tiến hành".
Mọi người thấy lây chuyển không được thì cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.
Anh không phải là hiếu thắng, chỉ là anh muốn sớm chiến thắng, kết thúc chiến tranh.
Cũng vì Tinh Cầu, vì người dân của Đế Quốc mà cũng vì Mộc Di.