A băng qua những gò đất, phía trước đều là cây bụi nhỏ, không thể trốn, anh mang theo cô, cứ tưởng sẽ phải chật vật một phen nhưng không phải, thân thủ của anh vẫn rât lợi hại.
Có phải là nếu có vũ khí thì sẽ không có gì khiến cho anh chùng bước không?.
Tuy nhiên chỉ có hai người, dù có giỏi đến đâu cũng bị phi thuyền áp sát, hai người nép trong một hang động nhỏ, nói đến hang động thì cũng không phải, cái lỗ này chỉ được bốn gò đất dựng thành mà thôi, mà bốn phía bên ngoài đã bị bao vây.
Cô hồi hộp, giờ phút này cô có thể cảm thấy linh hồn trong người mình đang rung rẩy, cô ôm chặt lấy A, anh cũng chú ý đến động tác nhỏ này liền khẽ nắm vai cô.
“ đừng sợ”.
Nhờ lời nói của anh, cô lại có can đảm trở lại, anh nói đừng sợ, vậy cô sẽ không sợ.
Không rõ vì sao nơi đây lại xuất hiện người máy, phần lớn khả năng là con chip của A trong lúc phát ra tín hiệu bị người máy phát hiện ra.
Mộc Di cứ nghĩ bản thân sẽ kết thúc nơi này, bất chợt không khí lại chao đảo một lần nữa, lần này A không có nhíu mày mà bình lặng nói:” đến rồi”.
Đến rồi?, cô đang chưa rõ anh muốn nói ai đến thì phía trên đầu từng chiếc phi thuyền của người máy lần lượt rơi hết xuống đất, bốc cháy ngùn ngụt.
Mộc Di ngạc nhiên, A bấy giờ mới ôm cô bước ra.
Trước mặt là hai chiếc phi thuyền khác màu của người máy, nó là màu xanh, phía đầu là hình một con chim ưng đang sải cánh, kí hiệu 23XD.
Cô nhìn nó từ từ đáp xuống đất, anh vẫn đứng đó, phong thái toát ra uy nghiêm của cấp trên.
Bên hông phi thuyền chợt mở, trong đó liền có cả tá người bước ra, A không có cảnh giác cũng không khó chịu, cô đoán, bây giờ mới chính xác là phi thuyền đến đón anh.
“ đã giải quyết xong, cấp báo trên đường đi gặp địch tấn công nên tiếp ứng trễ, công chúa, thượng tướng, hoan nghênh trở lại”.
Một dãy người mặc quân phục bước ra chào nghi thức quân đội với anh, A trong ngực vẫn ôm cô, tay kia liền đáp lại.
Có phải anh như thế rất hời hợt không, chí ít cũng buông cô ra chứ, nhưng anh không làm thế, vẫn cứ một mực đem cô nép sát vào lòng mình.
Nhóm người chào nhau xong, anh không có hỏi đến vụ việc bị người máy tập kích, cô chỉ thấy A nhìn bọn họ cau chặt mày, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn nhau như hiểu ra rồi đồng loạt lui về phía sau 5 bước, A lúc này mới hài lòng không cau có nữa.
Chắc là do hình thức quân đội gì đó đi....
Lúc này cô mới có thể chân chính ngắm nhìn phi thuyền, trong mắt đều tỏa sáng, A thấy thế thì nói:” đợi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ tặng em phi thuyền cao cấp nhất làm sính lễ”.
“...a...không cần đâu”. Cô xua tay, anh lại từ chối cho ý kiến.
Hai người đi vào khoan phi thuyền, bên trong vô cùng rộng lớn, Mộc Di vừa đi vừa háo hức không thôi, quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ và xúc động.
“ ah ~”.
Anh hỏi:” có chuyện gì?”.
Cô mấp máy môi:” quên mang theo gậy và quyển sách rồi “.
Anh cũng nhớ ra cái gì đó, sau quay sang một cậu lính kế bên ra lệnh:” cách phía tây 10km có hai món đồ, mang nó theo cùng”.
Cậu lính nhận lệnh xong rồi ly khai.
Cô cũng hết lo lắng, bất chợt nhớ ra hai người bạn chí cốt của mình vẫn còn bị vứt bỏ, nay đã có người đi tìm, sẽ không sao nữa, cô dời sự chú ý đến phi thuyền, quan sát xung quanh nhìn đông nhìn tây.
A để cho cô tùy ý khám phá, nhưng không có ý định thả người ta mà kiên quyết kéo theo.
Làm Mộc Di không hiểu nỗi.
Tất cả mọi người dường như đang tránh né cô thật xa, lúc này A ra lệnh mọi người tập hợp ở khoang rồi kéo cô đi.
“ đưa em về phòng”.
“..oh ~”. Cô đoán là anh định an bài thõa đáng cho cô rồi sẽ đi họp quân vụ.
Cô thấy anh rất quen thuộc với nó.
A dẫn cô đến một phòng ở khu vực tách riêng, đi sâu vào trong, trên đường đi không có một ai canh giữ như những con đường khác, anh đưa cô đến trước mặt một căn phòng, dùng máy quét định vị rồi chờ cửa mở liền ôm cô vào.
“ trở về sẽ tìm cho em một người máy phục vụ”.
“ tại sao lại là người máy, không phải chúng nó đều là kẻ thù hay sao?”. Cô nói ra nghi vấn trong lòng.
Anh giải thích:” đúng vậy, người máy có trí tuệ cấp cao sẽ tùy thời có thể thao túng những vật cùng loại với nó, tuy nhiên sau khi phát hiện ra điều này, mấy ông già trong nhà nguyên cứu đã lại làm ra một loại robot có từ trường chống đối với người máy, loại này chỉ dùng để phục vụ, vẫn không thể chiến đấu”.
Thật thần kỳ như vậy, cô nghe xong như được mở rộng tầm mắt.
vì sao không dùng con người?”.
A nhíu mày hỏi ngược lại cô:” em muốn dùng con người?”.
Cô nhận ra anh đang khó chịu, cô nghĩ có lẽ anh không muốn con người làm nô ɭệ cho nhau nên mới phản ứng khó chịu như thế, vì vậy cô xuề xòa nói:” không không, em chỉ hỏi vậy thôi, robot rất tốt”.
Anh lúc này mới hài lòng nhìn cô.