Lại như tối hôm qua, khi giải quyết xong, mọi thứ trở lại dáng vẻ như ban đầu, truyền vào tai cô tiếng nói khe khẽ đang đàm luận một tác phẩm gì đó, có người còn hỏi người khác vài thứ như khai quật mộ cổ cần chuẩn bị sáp nến hay không, nhiu đây thôi cũng đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan tưởng chừng như tắc nghẽn sống lại.
Thật tốt.
Anh lẳng lặng nhìn cô vẫn ngồi bệch dưới đất, hít sâu một cái rồi miễn cưỡng chìa tay mình ra.
Mộc Di nhìn bàn tay trắng noãn, khớp xương rõ ràng trước mặt mình, cô ngước đầu nhìn anh, mặt A vẫn không có cảm xúc dư thừa nào, nhưng nếu nhìn kỹ ở một nơi khác, vành tai của anh đã đỏ lên một mảnh.
Mộc Di cũng không khách khí nắm chặt tay anh chậm rãi đứng lên, vành tai không thấy rõ của A lại đỏ lên lợi hại.
Bây giờ trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, tay của A nhìn mảnh khảnh nhưng lại rất cứng cáp có lực, không hổ là tay của quân nhân.
Cô chậc lưỡi nhìn anh:" khi chiến đấu anh đều hóa thú như thế sao?".
A thần sắc bình tĩnh:" không hẳn, chỉ là khi hóa hình thì sức chiến đấu sẽ mạnh hơn mà thôi ".
Cô a một tiếng:" nói vậy anh cũng có thể không cần hóa thú khi chiến đấu phải không?".
A gật đầu, cô lại hỏi tiếp:" nếu không bắt buộc, vậy vì sao mỗi lần chiến đấu tôi đều thấy anh hóa thú thế?".
Đường nét của A rất rõ ràng tuấn tú, nhìn lâu một chút có thể sẽ bị anh hút hồn, không hiểu nguyên do, khi cô hỏi, anh hơi mất tự nhiên quay mặt về hướng khác:".... bởi vì tôi không muốn mái tóc bị rối tung".
Cô biết mình hỏi thì A sẽ nói, cũng không nghĩ sẽ nghe được một câu như thế, đó là nguyên nhân ư?.
Mộc Di nhìn mái tóc có trình tự trên đầu anh, nghĩ cũng rất hợp lý, gió quật thì mái đầu này sẽ không còn chỉnh tề nữa, nhưng không đến nỗi như vậy chứ?, Mộc Di lại thầm tự hỏi câu hỏi quen thuộc, có phải anh bị mắc chứng rối loạn cưỡng chế không vậy?.
Câu trả lời chắc nịch này làm Mộc Di bó tay.
Quả thật thần kỳ, Mộc Di nhặt quyển sách bị vứt từ nãy đến giờ dưới chân lên kiểm tra, nó hoàn hảo không một vết xước nào, bìa sách vẫn là một màu bóng thuần.
Mộc Di ngạc nhiên đến muốn rớt quai hàm, cô không nghĩ là chỉ một bìa sách thôi mà nó lại cứng cáp như thế, ma sát với cánh quạt sắc bén, nó như một tấm khiên vững chắc.
Cô sờ bìa sách rồi lật qua lật lại, bìa vẫn mềm mại như bao bìa sách khác, chỉ là tấm bìa này mới vừa cứu cô một mạng.
Mộc Di rất tò mò không biết nguyên liệu của miếng bìa này được làm từ đâu ra, tuy vậy cô vẫn cố nén hoài nghi vào lòng, ôm nó theo phía sau A ra ngoài ký mượn, trong lúc đi ngang qua một số bàn đọc sách, một vài cô gái không kìm được lén liếc mắt nhìn A, MỘc Di đi phía sau thấy hết mọi thứ, cô cười hắc hắc mờ ám, ai bảo người này quá xuất sắc làm gì, cô đã nói nhan sắc của anh rất yêu mị hút hồn mà.
A nghe cô cười, anh liền dừng bước quay lại nhìn cô, Mộc Di bị bắt quả tang liền vội ngậm miệng, biện bạch:” không có gì cả, không có gì cả”.
Người canh giữ viện cổ là một ông bác lớn tuổi, đôi mắt đã lắng đọng theo tháng năm mà trở nên nhập nhèm, khi cô bước ra, ông đang lom khom cầm chổi lông lau bụi trên kệ sách, cô tiến đến, nghiêng đầu nhìn ông, dáng vẻ rất kính trọng người già.
“ ông ơi, giúp cháu làm xác nhận mượn sách ạ”.
Ông cụ nghe gọi liền dừng tay, khẽ ngước nhìn quan sát cô một lúc, sau đó hiền từ nói:” cháu đến ghi xác nhận giúp ta đi, ta già rồi”.
“ vâng”.
Mộc Di đáp ứng, theo chỉ dẫn của ông cụ mà tìm giấy được in sẵn rồi cúi cúi ghi ghi, A từ đầu đến cuối vẫn im lặng đút hai tay vào túi quần, chăm chú nhìn cô, đáy mắt có chút dò xét không rõ.
Cô làm xong xác nhận liền đưa cho ông cụ kiểm tra, ông cầm lấy nheo mắt đọc một hồi lâu rồi gật đầu:” rất tốt, cháu rất thật thà”.
Cô bật cười, chỉ là mượn sách, cô cũng không vì một quyển sách mà tham lam giống như sự kiện xảy ra cách đây ba tháng trước được, cô không giống họ.
Ba tháng trước có một sinh viên đến mượn sách, khi làm thủ tục thì cũng gặp tình cảnh như cô, ông cụ kêu cậu ta mượn quyển nào cứ việc viết vào, anh ta cũng làm theo, sau đó thấy ông cụ mù mịt chậm chạp, anh ta liền nảy sinh ý định tham lam, anh ta mượn ba quyển nhưng chỉ ghi vào đó một quyển, cuối cùng sau khi xem qua, ông cụ liền gọi bảo an đến bắt anh ta, cũng treo biển cấm tên anh ta vào thư viện.
Cô kí tên xác nhận liền rời khỏi thư viện cổ, lúc cô ghi phiếu mượn sách cô liền chú ý.
" thế giới Vũ Trụ liên giao".
Mộc Di nghĩ chắc nó nói về những hành tinh ngoài hệ mặt trời, đề tài này rất hot, cũng rất thu hút Mộc Di tìm kiếm, vũ trụ bao la rộng lớn, ẩn chứa biết bao nhiêu điều bí mật thú vị làm người khác vừa sợ cũng vừa muốn biết, thu hút tò mò để rồi lao đầu vào khám phá.... cũng giống như thế giới song song huyền ảo.