" tôi là A, đặc nhiệm chỉ huy cấp bậc Thượng Tướng, quân Khu phi thuyền chiến đấu kí hiệu 23XD đế quốc Tư Thủ Nhĩ La ở trái đất song song, ngày 5 tháng 5 năm 2000 Song lịch ở Đế quốc Tư Thủ Nhĩ La, Đế quốc bị quân phản lực người máy có trí tuệ nhân tạo đóng chiếm, binh đoàn của tôi và phi thuyền đều thất thủ nổ tung, duy chỉ còn mình tôi sống sót, 10 giờ ngày 6 tháng 5, tượng đài đế quốc sụp đổ, chúng tôi mất đi đất mẹ Vĩnh hằng, con người bị cầm tù, trong lúc chiến đấu và bảo vệ công chúa, tôi bị cuốn vào cơn lốc thời gian ở thời không lưu lạc đến trái đất năm 1900 cho đến bây giờ".
Mộc Di tiếp thu một lượng lớn tin tức như thế thì liền có cảm giác nuốt không trôi thứ này, cô có cảm giác như được người khác kể cho mình nghe một câu chuyện siêu nhiên, không phải kể xong rồi lại cười thoải mái mà là một câu chuyện nghiêm túc, cô dường như có thể cảm nhận và thấu hiểu được nỗi cô độc trong lời nói của anh ta.
Đối với một sĩ quan, việc mất nước, cũng giống như mất đi tính mạng của mình, đối mặt với sự hy sinh của đồng đội thân thuộc, như mất đi máu thịt liền thân, đồng đội đều không còn, chỉ duy nhất còn một mình anh ta, một mình gánh trên vai trọng trách đế quốc và cả hàng nghìn sinh mạng đã hy sinh, có lẽ anh ta sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Cô nhìn người được gọi là A này, cảm thấy người đàn ông này rất vĩ đại, nhưng mà cách nói chuyện thật quy củ và cứng nhắc, thật không khác gì robot.
Có lẽ giấc mơ bao lâu nay của cô cũng có thể được hóa giải, có chiến tranh, có A, còn có người máy.... nhưng mà vẫn chưa đủ, cô nghĩ hình như nó còn thiếu đi một thứ gì đó.
Đế quốc Tư Thủ Nhĩ La?.
Trái đất song song?.
Người máy có trí tuệ nhân tạo?.
Đất mẹ Vĩnh Hằng?.
Công chúa?
Mộc Di im lặng trong chốc lát, cô đang cố gắng tiếp thu nó, vẻ mặt khó tin, Đế quốc, còn có trái đất song song, cô cứ tưởng mình nghe lầm.
" tôi không nghĩ đến cũng chưa bao giờ nghĩ trái đất sẽ có một anh em song song".
Đúng thế, không ai nghĩ đến cả, vì nó rất hư cấu, nhưng xác thực là có thật, chúng ta không thể nào phủ nhận sự tồn tại của nó khi đứng trước người của thế giới đó.
Anh ta vẫn lặp lại động tác xoa cổ tay, Mộc Di nhìn nhìn, làm động tác này không biết chán chứng tỏ đây là thói quen của anh ta.
" tôi cũng không nghĩ đến rằng ngoài thế giới của chúng tôi thì sẽ có một thế giới tương tự như thế, khi vô tình rơi vào dòng nghịch đảo thời gian, tôi bị đưa đến đây, nơi đây gạt bỏ một phần nhỏ, phần lớn còn lại đều rất giống với tinh cầu của chúng tôi".
Mộc Di đứng có vẻ mỏi, cô tìm một chỗ ngồi xuống, cũng hướng anh ta ra hiệu, nhưng anh ta chỉ nhìn rồi lơ đãng tiếp tục đứng thẳng, cô thấy vậy cũng không gượng ép.
" phần lớn, còn phần nhỏ thì sao?".
Anh ta rũ mắt:" tinh cầu chúng tôi có thể sáng chế người máy sử dụng trí tuệ nhân tạo cấp cao, con người tạo ra phản đồ, trái đất thì không có ".
Nói rồi anh ta trầm mặc nhìn cô.
Mộc Di nâng gậy,có nghe qua anh ta giới thiệu lúc nãy, anh ta nói chiến tranh xảy ra nguyên nhân bởi vì do người máy có trí tuệ nhân tạo này, vậy người máy như thế có thể hủy diệt cả một tinh cầu?, cô tò mò muốn biết.
Và vì sao con người lại phát minh ra loại người máy nguy hiểm như thế?.
Vì cớ gì cô thường thấy hậu quả của chiến tranh trong những giấc mơ của mình?.
Mộc Di từng câu từng chữ đều muốn được giải đáp.
" anh đến đây có mục đích gì?".
Cô ngồi đối diện với anh ta, từ góc độ này, Mộc Di có thể thấy hàng mi của anh ta đang rũ nhè nhẹ, anh ta cũng đang quan sát cô, cái nhìn trầm mặc và nghiêm nghị này đánh thẳng vào thị giác của cô, giống như muốn nhìn thẳng vào linh hồn người khác, giống như có thể từ hình ảnh của cô mà thấy được một cái gì đó thiêng liêng.
" lời thề đối với tôi rất quan trọng, tôi đã hứa thì sẽ làm hết khả năng, dùng cả tính mạng này của tôi để hoàn thành".
Anh ta hứa cái gì, có liên quan đến cô à? Cảm xúc của Mộc Di ngày càng khó tả, cô không hiểu, có giải thích nữa cũng không hiểu, còn nữa, anh ta đứng thẳng lâu như thế không mỏi sao, đúng là một người đàn ông kì lạ.
Mặc dù nhân dân rất có lòng tín nhiệm đối với nhân dân, cho dù anh ta không phải là sĩ quan trái đất nhưng vẫn theo đó mà tín nhiệm, nhưng mà cô cần phải nhắc nhở cho anh ta rõ một chuyện là lời hứa của anh ta không dính líu gì đến cô.
" vậy thì anh đi thực hiện lời hứa của mình đi".
Anh ta trầm ngâm:" tôi đang thực hiện lời hứa của mình, cũng đồng thời thực hành nhiệm vụ".
Mộc Di rất cảm kích màn vừa rồi anh ta đã ra tay giúp đỡ, cũng biết rõ nếu muốn giải mã giấc mơ cũng cần phải tìm người này, chỉ là cô không muốn bị anh ta nhầm lẫn.
" anh nói anh đang thực hiện cái gì?".
Anh ta hiếm khi không xoa cổ tay, lúc này hai tay cứng ngắc chắp hai tay ra sau lưng, nhìn thẳng vào cô:" tôi phải bảo vệ an toàn cho công chúa, người còn một ngày thì đế quốc vẫn còn".
Ồ, Mộc Di cũng có nhớ đến một chút, trong mơ, cô chỉ không rõ những người là ai chứ không phải là không nhớ gì cả, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại giấc mơ kỳ dị đó, muốn không nhớ cũng rất khó, cô nhớ người đàn ông A này, anh ta có hứa một lời hứa, chính là đảm bảo an toàn cho vị công chúa này.
Vị công chúa này dường như rất có lai lịch, Nói đi nói lại, Mộc Di liền có cảm giác tò mò, cũng muốn biết cô ấy là ai.