" A, hãy vì Song Tinh, hãy đem danh dự của một sĩ quan, cố sức bảo vệ Mộc Di".
Là giọng của một người đàn ông, Mộc Di tuy không thấy rõ mặt nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô nhận thấy rõ ràng nhịp điệu uy nghiêm trong giọng nói đó.
Trước mắt cô là một tòa thành đã đổ nát, mùi thuốc hạt nhân nồng nặc, không khí u ám nặng nề, tinh cầu dường như đã sắp bị hủy diệt, hai người đàn ông đang im lặng đứng nhìn nhau, giữa hai người có một chút cứng nhắc, một người đã hơi lớn tuổi, đứng trên bậc cao như một vị vương giả, bỗng ông ta xoay người lại, nhìn thẳng vào người đang đứng phía dưới, giữa hai hàng chân mày tỏa ra vài nét bất lực và uể oải.
" A ?".
Người được gọi là A, anh ta mặc quân phục, quân trang trắng toát thẳng thớm cao quý đối lập với khung cảnh đổ nát xung quanh, A vẫn im lặng như cũ, anh không mở miệng đáp, một vài tia nắng mặt trời chiếu trực tiếp vào người anh làm ánh lên mặt trăng lưỡi liềm vàng rực trên mũ của anh, anh khom người, quỳ một gối, đưa tay gỡ chiếc mũ sĩ quan trên đầu xuống, để ngang ngực mình, cung kính như một lời thề chắc chắn.
Giờ phút này, nhiệm vụ của anh đã không còn là một đặc nhiệm chỉ huy bình thường nữa, mà bây giờ anh là một quân nhân chỉ huy dùng cả tính mạng của mình để hoàn thành sứ mệnh, đối với một sĩ quan, lời hứa rất quan trọng.
Anh đứng dậy, đội chiếc mũ trắng lên đầu, huy hiệu ngôi sao tráng bạc trên vành mũ ánh qua đôi găng tay trắng muốt.
Người đàn ông đứng trên bậc cao giãn nhẹ chân mày, lấy một lời hứa hẹn của A, đáng giá ngàn vàng, ông một mực tin tưởng.
" rầm ".
Lúc này, một góc tòa thành còn lại cũng đã bị sập đổ, mặt đất chao đảo, khói bụi bay mù mịt, tường đá đổ nát rơi xuống lởm chởm.
" đi mau, không còn thời gian nữa đâu".
Người đàn ông la lớn, đất đá rơi xuống chân cũng làm ông chật vật không ít.
Thế lực phản động đã ra tay, ném bom không ngừng, hầu như tất cả mọi nơi đều bị phá hủy, lửa đạn rơi như trút mưa.
" Điện hạ, thành trì đã thất thủ".
Tiếng vọng lớn từ bên ngoài vọng vào, một người lính còn mặc quân phục nhảy dù, mặc mày lấm lem bụi đất hối hả chạy vào, người đàn ông được gọi là Điện hạ bỗng nhíu mi, thu lại bề ngoài chao đảo lúc trước, ông đứng thẳng tắt, phủi vạt áo, uy nghiêm bước ra ngoài.
Trước khi lướt qua A, ông hơi dừng lại.
" A, bảo vệ Mộc Di ".
Hình ảnh cứ lập lòa, mơ hồ không rõ, hai bên đã đối đầu, phe phản diện đang thắng thế, đầu đạn xé gió bay vèo vèo.
Người chỉ huy phe phản diện là một khung xương người máy, hai mắt tinh thạch đỏ hoe, con chíp đính trong ngực vẫn còn đang phát sáng.
Hắn ta giơ tay, một quả bom mới nữa lập tức dội vào, xác suất rơi trúng vào chỗ cô đang đứng, cô nhắm mắt, lần này xem như cô chết chắc.
Tiếng nổ lớn vang lên làm mặt đất chấn động, cô không hề cảm thấy bất kì tia đau đớn nào, kinh ngạc mở mắt, hóa ra là cô còn sống, hiện tại đang được người đàn ông lúc nãy, số hiệu là A ôm trong ngực, hai tay cô níu chặt lấy quân phục của anh, nơi đó bị dính một vết bẩn nhỏ và một chút nhăn nheo.
Mộc Di ngượng ngùng, vội vàng rụt tay lại, quân trang đang đẹp bỗng dưng bị cô làm mất hết mĩ quan rồi.
Cơ thể anh hơi căng cứng rồi bình thường trở lại, một chút xúc động nhỏ của anh tuy không đáng để mắt tới nhưng lại bị cô thấy vô cùng rõ ràng, Mộc Di bĩa môi, nếu cô đoán không lầm thì anh ta chắc hẳn rất thích sạch sẽ, anh ta cũng vô cùng kiệm lời.
Số hiệu A thân thủ rất nhanh lẹ, ôm cô bay vèo vèo trên nóc nhà, đạn xé trượt vành tai, máu nhuộm đỏ hết một vùng ở phía dưới.
Chiến tranh hạt nhân, con người và người máy, nhân loại sẽ lầm than, nỗi đau chiến tranh không thể hàn gắn, cô cũng chỉ biết đứng nhìn.
Một trận bom nữa ập tới, đám người máy càng đánh càng hăng, tuy nhiên ngược lại, trong trận chiến dài, con người đã có dấu hiệu kiệt sức.
Người máy chỉ huy hai mắt mở lớn, phần miệng bằng sắt phát ra tiếng ken két nghe nhức óc, hắn vừa dứt lời, một quả bom hạng nặng rơi xuống một góc phía xa, hủy hoại đến mức thê lương.
Tiếng hét nháo nhào, in ỏi ngay chỗ vừa ném bom, tiếng khóc của những đứa trẻ con và tiếng những người phụ nữ đau sót cho chồng và người thân, Mộc Di từ khóe mắt nhỏ xuống một giọt lệ.
" tấn công ".
Cô đã bị phát hiện, từng đòn tấn công một mực nhắm vào phía bên này, tên thủ lĩnh người máy nhìn chòng chọc vào hai người, đạn pháo không có mắt, cứ truy đuổi trên không trung.
A vẫn tiếp tục né tránh, từng cú nhảy đáp nhẹ xuống mái ngói trông như anh đang khiêu vũ, một điệu nhảy tấu lên bằng những phát bom đạn có thể lấy mạng con người trong tít tắt.
Bên dưới đã dồn toàn lực nhắm thẳng lên hai người, lúc này đây anh hơi chật vật, khó khăn vừa ôm cô vừa nhảy vừa chặn.
Mộc Di lặng người, nếu anh không ôm cô thì đã không như bây giờ, cô nhìn anh, môi anh lúc này đang mím chặt nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.
Tất cả đều đã tan hoang.
Lửa, máu, nóng và rát quá !.
Mộc Di giờ đây như đang bay, gió giật mạnh và lửa nổ làm nóng cháy bên tai và mặt, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng đến đáng sợ, khí quản của cô đã một trận khô nóng, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa.
Ánh mắt A hơi nheo lại, anh đột nhiên xoay người, đem cô che chở trong ngực và phóng ra ngoài, đạn xuyên qua thân thể anh nhưng anh lại không lấy một cái nhíu mày, máu, toàn là máu, rất nhiều cũng không biết đó là máu của cô hay của anh đã nhiễm đỏ hết trên trang phục của cả hai, máu nhỏ tí tách từng giọt rơi xuống áo và đôi găng tay sĩ quan trông vô cùng chói mắt.
Anh mặc quân phục trắng, ngay khắc này, máu dính đỏ rất nổi bật, nó y hệt như hoa hồng nở rộ giữa nền đất tuyết trắng, không dơ không bẩn mà trong ngần đến tinh khiết.
Anh....không biết đau sao?.
" bắn ".
Một đợt súng đạn nữa liên tiếp nhau, lúc này, toàn thân cô đã tê liệt vì đau đớn, cô không chịu nổi, nỗi đau như xé nát cả ruột gan.
" Đau quá...A.. ".
Mộc Di hét lớn, đầu óc cô trở nên mơ hồ rồi từ từ mất đi ánh sáng.