Hôm sau khi Lâm Sơ Huỳnh tỉnh lại trong phòng đã không còn ai.
Cô nằm ủ trên giường một hồi, nhớ lại những hành vi mình làm lúc mơ màng tối qua còn hơi đỏ mặt.
Lâm Sơ Huỳnh để chân trần xuống giường, thấy trên bàn có tờ giấy Lục Yến Lâm để lại, trong phòng bếp có bữa sáng.
Thân là tổng tài của Hoa Thịnh ngày nào cũng phải đến công ty, buổi sáng còn phải chuẩn bị bữa sáng, sinh hoạt cũng phải có quy luật.
Lâm Sơ Huỳnh tự nhận bản thân mình không làm được như vậy.
Trước giờ cô luôn là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, nhưng không thể không nói, khoảng thời gian kết hôn với Lục Yến Lâm này bản thân cô được lợi rất nhiều.
Còn gì sướиɠ bằng việc ngày nào cũng được ăn bữa sáng do ông xã làm chứ.
Tuy rằng bây giờ đã 10 giờ hơn rồi.
Sau khi rửa mặt Lâm Sơ Huỳnh xuống lầu, chưa ăn được mấy miếng đã nhận được cuộc gọi của Lục Nghiêu "Lâm đại tiểu thư, chị lại lên hot seach nữa kìa?"
"Sao tôi lại lên hot seach?"
Gần đây cô có làm gì đâu, công ty cũng an an tĩnh tĩnh, chẳng lẽ chuyện kết hôn của mình và Lục Yến Lâm bị lộ?
"Không phải hôm qua chúng ta đi xem triển lãm tranh sao?" Lục Nghiêu trợn mắt "Thế là hôm nay chị lên luôn."
"À." Lâm Sơ Huỳnh bình tĩnh.
"Dựa vào đâu mà hai người chúng ta đi chung, chỉ có chị lên hot seach còn tôi lại không được lên!" Lục Nghiêu có chút không cam tâm, lẽ ra phải cùng nhau lên chứ.
Anh ta không đủ thần thái hay gì?
Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng trả "Cậu muốn hỏi thì đi hỏi quần chúng á, tại sao một đại thiếu gia như cậu không lên mà tôi lại lên nổi."
Lục Nghiêu nói "Nếu tôi hỏi được thì hay rồi."
Lâm Sơ Huỳnh thuận thế lên xem hot seach một chút.
Thật đúng là trực tiếp mang đại danh lên, tên cô và triển lãm tranh nằm song song với nhau.
Sau khi bấm vào, Weibo đứng đầu là do account marketing đăng "Hai giờ chiều hôm qua ở Thịnh thành có tổ chức một triển lãm tranh, vị L tiểu thư này cũng đến."
Bên dưới có mấy bức ảnh, nhưng chỉ có hai ảnh có Lâm Sơ Huỳnh.
Account marketing biết làm thế nào để tăng độ hot, nên viết tắt tên để cư dân mạng đoán xem cô là ai, nhưng thật ra ảnh chụp này đã thể hiện rõ ràng rồi.
Lâm Sơ Huỳnh vừa nhìn nội dung weibo là có thể đoán được cư dân mạng sẽ bình luận gì bên dưới, đơn giản là bàn tán về "Phẫu thuật thẩm mỹ" và "Xuất đạo".
Quả nhiên.
[ Sao chỗ nào cũng có cô ta vậy? ]
[ Không thể không nói, tôi chịu cái góc nghiêng này òi đó, mũi này cằm này thiệt đẹp quá đi, thương thương. ]
[ Xem thời trang, xem triển lãm tranh, chắc là bạch phú mỹ hàng thật giá thật rồi. ]
[ Bạch phú mỹ sẽ mua hot seach mỗi ngày như này á? ]
[ Mặt này như là sửa vậy, tốn không ít tiền đâu nhỉ. ]
[ Chỉ sợ tiếp theo chính là trực tiếp xuất đạo luôn! ]
"Chỉ số kéo thù hận của chị không phải lớn bình thường đâu." Lục Nghiêu không nhịn được nói "Thấy ghê quá, sao mấy người này cái gì cũng đoán được hết vậy."
"Không phải rất bình thường ư?" Lâm Sơ Huỳnh nói.
Cô không tính là một minh tinh, nếu đây là minh tinh thật thì số đàm tiếu phải nhận mỗi ngày còn khủng hơn nhiều, giải trí Thiên Nghệ đã có mấy nghệ sĩ bị trầm cảm rồi.
Nhưng mà làm minh tinh, nghị luận như thế ắt không thể thiếu.
Hoặc là không xem bình luận trên mạng, tập trung vào sự nghiệp, hoặc là rèn luyện trái tim mình, không còn lựa chọn nào khác cả.
Lục Nghiêu lại nghĩ tới một sự kiện "Đúng rồi, bức Sao Trời ngày hôm qua đó, tôi vốn định mua nhưng không biết đã bị ai mua mất, biết vậy hôm qua đã không do dự rồi."
Hôm qua lúc Lâm Sơ Huỳnh xem anh ta đã cảm thấy nó không tồi.
Nghe thế, Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới bức tranh dưới phòng khách, nhịn cười nói "Cậu rảnh có thể tới Hoa Đình Thủy Ngạn để xem."
"Thôi bỏ đi, vẫn không nên quấy rầy chị với chú hai tân hôn thì hơn." Lục Nghiêu tự thấy bản thân vô cùng hiểu chuyện.
"Tùy cậu thôi." Lâm Sơ Huỳnh nói "À, nhớ kỹ hôm nay phải đến Giải Trí Thiên Nghệ làm việc đấy."
Lục Nghiêu đối với việc đi làm có thể nói là dốt đặc cán mai, chưa thử qua bao giờ thế nên có hơi nóng lòng muốn trải nghiệm "Được!"
Nghe ngữ khí của anh ta, Lâm Sơ Huỳnh càng vui vẻ hơn.
Đứa nhỏ này có biết cuộc sống của mình sắp gặp phải những gì không?
Kiếm ăn có dễ làm như vậy sao?
Lúc đến Giải Trí Thiên Nghệ đã là buổi chiều.
Hôm nay Lâm Sơ Huỳnh không thắt khăn lụa trên cổ, có lẽ do sự lên án ngày hôm qua có tác dụng nên Lục Yến Lâm còn chút lương tâm, vết dâu tây đều ở mấy chỗ bí ẩn.
Cô mới vào công ty đã thấy Thẩm Minh Tước ở đại sảnh.
"Tiểu Thẩm à." Lâm Sơ Huỳnh kêu một tiếng.
"Hả?" Thẩm Minh Tước nửa ngày sau mới phản ứng lại đây chính là kêu mình, vội vàng chào hỏi "Lâm tổng, buổi chiều tốt lành."
Lâm Sơ Huỳnh hỏi "Cô tới công ty làm gì thế?"
Những nghệ sĩ đều không cần tới công ty, trừ khi có chuyện gì, tuy công ty cũng có phòng nghỉ nhưng đa số nghệ sĩ đều làm việc bên ngoài hoặc ở chung cư của mình.
Nhắc tới việc này, Thẩm Minh Tước đè thấp giọng "Lão bản, hai người chúng ta lên hot seach, tôi đến đây là để hỏi chuyện này."
"Tôi lại lên hot seach nữa?"
Lâm Sơ Huỳnh hơi ngạc nhiên "Hot seach năm nay bị tôi bao thầu hết à?"
Kiều Quả bên cạnh nói "Lão bản, tôi cũng định nói chuyện này, hot seach triển lãm tranh lúc sáng đã xóa rồi."
"Vậy hot seach hiện tại là gì?"
Lâm Sơ Huỳnh vừa hỏi vừa đi vào văn phòng của mình.
Thẩm Minh Tước nói "Là hôm qua chúng ta ở tiệm trà sữa bị chụp."
Kiều Quả đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Sơ Huỳnh.
Trên màn hình là hot seach có tên là # Thẩm Minh Tước Lâm Sơ Huỳnh #, trong đó cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là một cái video ngắn hơn mười giây.
Người quay hẳn là quay lén.
Lúc ấy ba người các cô ngồi trên lầu, bên cạnh chính là cửa kính, Kiều Quả ngồi phía trong cùng, từ dưới lầu không nhìn thấy được cho nên Thẩm Minh Tước và Lâm Sơ Huỳnh ngồi đối diện nhau vừa vặn bị chụp.
Video hơn 10 giây, tiếng nói chuyện của các cô không rõ lắm, nhưng cũng có thể phân biệt được biểu cảm, khẩu hình miệng.
Nhất là khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Minh Tước được chụp cực kì rõ.
Thẩm Minh Tước nhịn không được nói "Tôi mới xem mấy giây, kỹ thuật quay của người qua đường này cũng không tệ lắm, Lâm tổng rất xinh đẹp."
Bản thân cô ấy cũng đẹp.
"...?"
Đây là trọng điểm hả?
Lâm Sơ Huỳnh lướt lướt bình luận, bấy giờ rất kinh ngạc.
[ Thẩm Minh Tước vậy mà lại biết cô gái mạng này hả? ]
[ Các cô ấy cùng đi uống trà sữa, không phải là bạn thân chứ? ]
[ Hai người này thế mà lại quen nhau, tiêu tan hình ảnh rồi, mấy kịch bản kiểu này đâu có khác nhau, không tới hai ngày nữa Lâm Sơ Huỳnh sẽ ra phim luôn đó. ]
[ Tôi có một ý nghĩ vô cùng lớn mật..... Đây chắc là xuất đạo rồi, nếu không người đẹp như thế sao có thể ngồi cùng với người mẫu được chứ? ]
[ Ngồi cùng nhau thế này giống y như hình quảng cáo á, chụp ăn ảnh ghê! ]
[ Nói vậy, có thể Lâm Sơ Huỳnh cũng là người của Giải Trí Thiên Nghệ lắm á. ]
Phía dưới còn có người đăng mấy tấm ảnh.
Là hình chụp những suy đoán về Lâm Sơ Huỳnh trên diễn đàn ....... "Mấy người thấy LSH xuất đạo có thể nổi không? Chấm điểm giá trị nhan sắc và dáng người coi sao?"
[ Khuôn mặt này tôi chấm 6 điểm, vẫn tốt hơn người qua đường nhiều. ]
[ Tôi nhìn kiểu nào cũng thấy là mặt của người qua đường thì có. ]
[ ??? Nếu người qua đường đều có khuôn mặt như này thì bây giờ tôi đã cười xỉu trong chăn rồi, cảm ơn! ]
[Chưa nói tớ đây là một cái sọt marketing, giá trị nhan sắc với dáng người rất tốt, nhưng giới giải trí hiện giờ có thiếu mỹ nữ đâu. ]
[ Không chừng bằng cấp cao trung đấy. ]
[ Ờ có người nào đào ra Weibo cô ấy chưa? ]
[ Tôi tin tưởng năng lực của mọi người, chắc không tới mấy ngày nữa ra mắt giờ, dù sao có thể marketing tới mức này, chắc chắn sẽ không giấu đâu, đến minh tinh tiểu hào chúng ta cũng có thể đào ra được mà! ]
[ Tôi nghi đám lần trước ghép couple cô ta với Lục tổng cũng là thủy quân. ]
[ Tình cảm của người ta với Lục phu nhân đang tốt đó, mấy hôm trước vụ tặng hoa hồng nguyên cái tập đoàn Hoa Thịnh đều tận mắt thấy hết rồi. ]
[ Thẩm Minh Tước còn có thể trèo lên Trình thị, sau lưng cô này chắc chắn có người, lớn lên đẹp thì thiếu gì ông chủ đâu, vận khí của LSH sợ là không tốt như thế. ]
[ Muốn leo lên Hoa Thịnh hả, kiếp sau đi! ]
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ thầm vận khí cô vẫn tốt vô cùng nha.
Dù sau cái người đẹp trai nhất - Lục Yến Lâm đã thành chồng cô rồi, bên ngoài không chỉ đẹp mà bên trong còn nhiều tiền nữa.
Chủ đề đó tồn tại được vài phút đã bị cắt bỏ.
Thẩm Minh Tước có chút áy náy "Thực xin lỗi, Lâm tổng, nếu không phải do tôi hôm qua có việc cũng sẽ không làm cô lên hot seach."
Lâm Sơ Huỳnh xua tay "Đây có phải chuyện gì to tát đâu."
Đang nói, có người gõ cửa.
Lục Nghiêu thăm dò đi vào "Tôi đến trễ hả?"
Nhìn thấy ba người bên trong, anh ta ho khan một tiếng, sửa sang lại quần áo của mình, ra vẻ nghiêm trang đi vào.
"Chào lão bản ạ!"
Lục Nghiêu nghiêm túc chưa được mười giây đã hiện nguyên hình ngay "Tôi thấy hình như chưa có công việc gì, mà văn phòng của tôi ở đâu vậy?"
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy anh ta hình như còn rất hưởng thụ, chuyển hướng sang Kiều Quả "Hôm nay có việc gì có thể sắp xếp cho cậu ta không?"
Kiều Quả lập tức ngầm hiểu "Hai giờ rưỡi chiều nay, Thẩm tiểu thư phải đi quay chụp để tuyên truyền người phát ngôn của khu du lịch."
Thẩm Minh Tước gật đầu "Đúng vậy."
"Lục Nghiêu cậu đi theo đi." Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng sắp xếp.
"Không phải lúc trước chị nói tôi là thư kí sao?" Lục Nghiêu cố gắng nói lý "Sao tự nhiên thành trợ lý hả?"
"Công ty thiếu nhân lực." Lâm Sơ Huỳnh lộ ra một nụ cười tươi "Đành phải vất vả cho cậu kiêm nhiều việc vậy."
"???"
Lục Nghiêu liền bị thuyết phục như thế.
Thậm chí còn có chút đồng tình với Lâm Sơ Huỳnh nữa, nguyên cái công ty lớn thế này vậy mà lại không đủ nhân viên, xem ra mới tiếp nhận công ty cũng không thoải mái gì.
Vẫn là ăn chơi trác táng tốt hơn.
Nếu trong nhà không thường cắt tiền tiêu vặt của anh ta nữa vậy càng tốt.
^.^ ^.^ ^.^ ^.^ ^.^ ^.^ ^.^
Chờ sau khi Lục Nghiêu và Thẩm Minh Tước đi khỏi, Kiều Quả lại báo cáo một ít công việc trong hai ngày gần đây, cộng thêm chút tin tức.
Tin tức của công ty giải trí nhiều vậy đó.
Thật ra để Lục Nghiêu làm này cũng không quá khả năng, dù sao cũng chưa rèn luyện bao giờ, để anh ta chạy tới chạy lui bên cạnh Thẩm Minh Tước cũng tốt.
Ngày đầu tiên đi làm Lục Nghiêu hiển nhiên cực kì chuyên nghiệp, còn đúng giờ báo cáo lịch trình của Thẩm Minh Tước: [ Tôi còn tưởng là quay chụp ở bên ngoài chớ, thì ra toàn trong lều không. ]
Lâm Sơ Huỳnh chưa trả lời, tin nhắn tiếp theo đã gửi tới.
Lục Nghiêu: [ Thì ra một mình Thẩm Minh Tước chụp không ngừng luôn. ]
Lục Nghiêu: [ Nghệ sĩ của chị nhìn ngự tỷ thế mà tính tình cũng tốt đó chứ. ]
Lục Nghiêu: [ Tôi thấy mấy người kia đều cảm thấy rất hứng thú với nghệ sĩ nhà chị, còn nhắc tới Trình tổng nữa, không phải là bạn trai cũ hả? ]
Lục Nghiêu: [ Theo như tôi biết á, sau khi chia tay Trình tổng vẫn luôn độc thân, mấy người này muốn leo lên sao không tự mình đi đi. ]
Anh ta không hiểu có gì tốt mà bàn tán chứ.
Haizz cháu trai lớn thật là ngây thơ.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn mấy tin nhắn bất bình, điện thoại cô vì để phòng ngừa không bỏ qua mấy tin nhắn quan trọng nên có để chuông báo.
Từ sau khi Lục Nghiêu đi khỏi tiếng chuông thông báo vẫn vang lên không dứt.
Lâm Sơ Huỳnh không nhịn được nữa, trả lời: [ Tính lảm nhảm của cậu thăng cấp rồi à? ]
Lục Nghiêu cảm thấy ủy khuất: [ Không phải tôi là thư kí sao, báo cáo tin tức với lão bản từng phút từng giây là việc bình thường sao? ]
Anh ta đợi một lát, chờ Lâm Sơ Huỳnh trả lời.
[ Cậu báo cáo như thế với chú hai cậu thử xem. ]
Lục Nghiêu bế quan tu luyện nhanh như gió.
Làm tròn nghĩa vụ của một thư ký khó quá đi.
Làm thư ký của Lâm Sơ Huỳnh càng khó hơn.
Bị Lục Nghiêu quấy rầy lâu như vậy, Lâm Sơ Huỳnh không nhịn được chửi tục, gọi điện cho Lục Yến Lâm "Trước kia cháu trai anh có đi làm lần nào chưa?"
Lục Yến Lâm giơ tay bảo trợ lý Trần ngừng nói.
Anh trả lời "Nếu phát tờ rơi cũng tính thì coi như có."
Lâm Sơ Huỳnh giật mình, Lục Nghiêu vậy mà còn đi phát tờ rơi ư, cô có thể tưởng tượng ra chắc chắn là lợi dụng khuôn mặt của mình dụ dỗ mấy cô gái nhỏ hỗ trợ.
"Nó chọc em không vui?" Lục Yến Lâm hỏi.
"À cái này thì không có." Lâm Sơ Huỳnh ăn ngay nói thật "Chỉ là y như một đứa nhóc chưa lớn, nói nhiều cực kì."
Lúc trước khi thường xuyên chơi cùng đã biết anh ta nói nhiều rồi, nhưng chưa tới mức như bây giờ.
Lục Yến Lâm lại hỏi "Nghe nó nói em phải trả lương cho nó?"
Nhắc tới việc này, khóe môi Lâm Sơ Huỳnh nhếch lên "Đúng đó, tiền tiêu vặt của cậu ta bị giảm phân nửa, thân làm bạn tốt, em muốn cứu trợ một chút."
Trợ lý Trần rời khỏi văn phòng.
Trong văn phòng yên tĩnh lại, chỉ được tiếng gõ bút nhỏ vụn trên mặt bàn nặng nề, Lục Yến Lâm híp mắt, thanh âm hơi thấp "Theo anh được biết, tiền tiêu vặt của nó bị giảm có liên quan tới em."
"Anh cũng biết cái này hả?"
Lâm Sơ Huỳnh nói tiếp "Ai bảo cậu ta mách lẻo chứ."
Lâm Sơ Huỳnh không thể nói đúng được.
Thấy anh không trả lời, Lâm Sơ Huỳnh ngồi ngay ngắn lại, nguy hiểm đặt câu hỏi "Anh muốn hưng sư vấn tội sao?"
"Không phải."
Lục Yến Lâm không mặn không nhạt mở miệng "Tiền lương của nó tính cho anh."
Nghe thế, Lâm Sơ Huỳnh nao nao, câu môi nói "Lâm Sơ Huỳnh em mới không thiếu chút tiền lương này đâu."
Ngữ khí có chút tự đắc.
Đỉnh mày Lục Yến Lâm có chút ủ rũ, ám chỉ nói "Dù sao nó cũng mách lẻo với anh, anh ra tiền là chuyện đương nhiên mà."
Lời này vào tai Lâm Sơ Huỳnh lại mang hàm ý khác.
Cô hừ một tiếng "Đúng ha, lần trước người được lợi cũng là anh đúng không?"
Lục Yến Lâm bình tĩnh nói "Anh cho rằng đôi bên cùng có lợi."
"........?"
Đó mà là cùng có lợi á?
Lâm Sơ Huỳnh không muốn rối rắm vấn đề này nữa, nói thêm một câu sau đó cúp điện thoại ngay với mỹ danh là không quấy rầy anh làm việc.
Nghe âm thanh vội vàng trong điện thoại, Lục Yến Lâm cười nhẹ một tiếng.
Lâm Sơ Huỳnh càng nghĩ càng giận, tuy rằng cô được lợi nhưng cũng chỉ có một tí xíu thôi, thoải mái nhất là Lục Yến Lâm mới đúng.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Kiều Quả hoảng loạn vào cửa "Lão bản!"
Lâm Sơ Huỳnh còn đang tức giận, màu đỏ trên mặt càng thêm kiều diễm mê người, ngẩng đầu hỏi "Chuyện gì mà kích động quá vậy?"
Kiều Quả hoàn hồn từ trong nhan sắc mỹ nhân, mở miệng nói nhanh "Lão bản, Weibo của cô bị lộ rồi!"