Hơi thở sát bên khiến tai Lâm Sơ Huỳnh hơi nhột.
Cô muốn đưa tay lên xoa, nhưng nhớ tới Lục Yến Lâm còn bên cạnh, lại buông cánh tay đang ngo ngoe rục rịch xuống.
Lâm Sơ Huỳnh nghiêm túc mở miệng “Chú hai, chú nói thật với tôi đi.”
Lục Yến Lâm ừ một tiếng “Nói cái gì?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc này của cô, chuyện gì mà lại quan trọng đến vậy.
“Chú không phải là người thích xem thời trang, hơn nữa thân phận của chú cũng không thích hợp lắm, vậy nên, chú đột nhiên tới đây là muốn cọ nhiệt tôi hả?”
Lục Yến Lâm nghe cái miệng nhỏ kia của Lâm Sơ Huỳnh nói liên thanh, bô lô ba la một chuỗi dài, sau đó mới đưa ra kết luận.
“...”
“Chú hai.” Lâm Sơ Huỳnh hơi nhích lại gần chút, trong gợi cảm lại mang theo một chút ngây thơ “Tôi nói đùa thôi, chú mà còn cần cọ nhiệt tôi sao.”
Trong mắt người đàn ông lộ ra một tia nghi hoặc.
Lâm Sơ Huỳnh phát hiện ra nên hơi đắc ý, trong lòng vui vẻ mấy giây, lại mở miệng “Đúng rồi, lát nữa sau khi kết thúc chú hai đưa tôi về với.”
Lục Yến Lâm hỏi “Trợ lý em đâu?”
Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt “Về rồi.”
Lục Yên Lâm nhìn cô trợn mắt nói dối, gật đầu “Được.”
Mà giờ phút này Kiều Quả còn đang ở bên ngoài tìm tòi tin tức trên mạng, tích cực báo cáo lại cho lão bản nhà mình.
Lâm Sơ Huỳnh cúi đầu trả lời: Cô lái xe tôi về đi.
Kiều Quả: ??? Sao vậy lão bản?
Lâm Sơ Huỳnh: Tôi có người đưa về rồi.
Sau vài giây Kiều Quả mới phản ứng kịp, trả lời cực nhanh: Lão bản, tôi đã ra xe rồi, sẽ lập tức về đến nhà ngay, chúc lão bản thuận buồm xuôi gió.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy cô trợ lý nhỏ của mình vô cùng có mắt nhìn. Nên sau khi trở về sẽ tăng lương cho cô ấy!
Lúc khách mời rời khỏi khán đài, nhà thiết kế đã phát biểu cảm xúc xong, chuẩn bị để nhóm người mẫu lên đài chụp một bức ảnh chung.
Một nhóm người mẫu nhỏ đứng phía trên.
Nhà thiết kế thấy thiếu thiếu, không hiểu hỏi “Còn một người đâu? Sao cô ta không lên đây?”
Bên cạnh có người trả lời “Cô ấy nói cơ thể không thoải mái.”
Không thoải mái? Chẳng lẽ cơ thể lại canh ngay lúc này mà không khỏe à.
Trong đầu nhà thiết kế nhảy ra một đống dấu chấm hỏi, đoán rằng người mẫu sẽ không dám bỏ qua cơ hội chụp hình chung này đâu, chắc là không thoải mái thật rồi.
Mà hiện tại Trần Thanh Vân đang ở hậu đài cắn muốn nát môi.
Đáng lẽ bây giờ cô ta đang đứng ở vị trí đầu tiên để chụp ảnh, nhưng vừa bước lên sân khấu chắc chắn sẽ nhìn thấy người phụ nữ ngồi dưới khán đài kia, nếu lại bị nhìn thấy, có lẽ ban đầu không nhớ kĩ lắm, bây giờ sẽ càng khắc sâu hơn, tùy tiện nói một câu thì cô ta liền xong đời ngay.
Trần Thanh Vân nghe âm thanh huyên náo từ bên ngoài truyền vào, vô cùng hối hận.
“.” “.” “.” “.” “.” “.”
Sau khi xem thời trang xong, Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm cùng nhau ra về.
Lúc lên xe, nhìn thấy trợ lý Trần cẩn trọng, Lâm Sơ Huỳnh chào hỏi “Trợ lý Trần, buổi tối vui vẻ nha.”
Lục Yến Lâm liếc mắt một cái.
Trợ lý Trần: Không! Tôi không cần chào hỏi đâu!
Cứ coi anh ấy như một cái phông nền đi mà!
Lâm Sơ Huỳnh không tự giác phát hiện ra, sau khi lên xe lấy di động lên Weibo.
Mấy cái hotseach đầu ngoài minh tinh ra thì chính là về buổi diễn thời trang lần này, còn có một cái chủ đề tên là # Trần Thanh Vân kinh diễm #.
Vị cô nương hận cả ông trời kia có dã tâm vậy sao?
Lâm Sơ Huỳnh chỉ tùy tiện nghĩ một chút rồi bấm vào cái hotseach được Kiều Quả nói tới, cô bùng nổ trên hotseach.
Đứng đầu là Weibo do người qua đường đăng.
[ Đá bào dâu không thêm trân châu: Trời ạ, buổi diễn thời trang này là ra mắt bộ sưu tập mới gì đó tôi không biết!! Bị bạn bè rủ rê xem phát sóng trực tiếp hiện trường liền bị kinh diễm! Đây là tuyệt thế tiên nữ cùng đại soái ca nào vậy, ngồi gần nhau cũng xứng quá đi! Má nó! Tôi không cho phép trang đầu chỉ có mình tôi nhìn thấy đâu!! ]
Ảnh động này của chủ bài không chỉ có một người.
Từ lúc hình ảnh bắt đầu cho tới khi chuyển tới bên này, hai người hình như muốn nói gì đó, sau đó Lâm Sơ Huỳnh nghịch ngợm nháy mắt, người đang ông bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh, thanh lãnh cấm dục.
Cố tình hai người một tĩnh một động nhưng lại vô cùng hài hòa với nhau.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy bản thân lên hình đã rất đẹp rồi, nhưng không ngờ là Lục Yến Lâm lên hình cũng đẹp đến tới vậy.
Bình luận là một đám dân mạng kêu ngao ngao.
“Tôi cảm thấy thật hấp dẫn!”
“A a a a tôi mới nhìn ảnh động của một người thôi đã bị tiên nữ nháy mắt làm cho ngu người luôn! Không nghĩ tới còn có hình của hai người nữa!”
“Đây là tổ hợp thần kì nào vậy, nam âu phục nghiêm cẩn với nữ xinh đẹp như tiên, muốn liếʍ muốn liếʍ tôi muốn liếʍ...”
“Má ơi giới giải trí lên thảm đỏ cũng chưa đẹp được vậy đâu, còn là phát sóng trực tiếp, cầu chỗ dựa, cầu phổ cập khoa học!”
“Người khác thì tôi không biết, nhưng đây là tổng giám đốc Hoa Thịnh đó, bá đạo tổng tài ngoài đời thực, tôi không cảm thấy ngôn tình đều là giả bao giờ!”
“Huhuhu quỳ xuống cầu bàn tay to viết truyện.”
Lâm Sơ Huỳnh thưởng thức vẻ đẹp của mình xong, tải hình ảnh này xuống, sau đó chuyển phát Weibo khích lệ.
Nhưng Weibo của cô chỉ có mấy fans, không có ai để ý tới.
Lần trước nói mua mấy vạn fans, xong rồi lại quên mất.
Buổi diễn thời trang mở đèn nhắm ngay trên sàn diễn, nên dưới khán đài hơi tối, biểu cảm cũng không quá rõ ràng, bây giờ xem kĩ hơn lại thấy hơi thở cấm dục của chú hai lan tràn khắp nơi.
Đúng là rất mê hoặc.
Lâm Sơ Huỳnh hơi có chút suy nghĩ quá phận.
=.= =.= =.= =.= =.=
Xem xong mấy lời khen ngợi, tâm tình Lâm Sơ Huỳnh rất tốt, lại vào hotseach của Trần Thanh Vân hóng chuyện.
Buổi tối đúng là thời điểm lên mạng của mọi người.
Hotseach đêm nay thay đổi rất nhiều, cư dân mạng dù biết có mấy cái là mua, có cái là quảng cáo, cũng sẽ bấm vào xem.
# Trần Thanh Vân kinh diễm # cái chủ đề này đã treo lên mấy tiếng nhưng chỉ có mấy trăm bình luận, phân nữa là mắng mua hotseach.
Thánh soi có mắt sắc phát hiện ảnh chụp có chỗ sai sai, vì photoshop nhiều nên khiến cho một cây cột đằng sau bị biến dạng.
Vốn dĩ chuyện không có gì đột nhiên lại náo nhiệt lên.
“Tôi thấy xấu hổ dùm cô ta luôn á…”
“Tiền mua cái hotseach này không bằng dùng để tìm một thợ sửa ảnh khác đi.”
“Cô ta cũng tham gia show thời trang này ư, thật là cách biệt một trời một vực, người xem thời trang là kinh diễm thật, còn người diễn thời trang lại là kinh diễm dỏm.”
“So sánh gì chứ, người ta lên sàn diễn có liên quan gì, khuôn mặt cũng chỉ bình thường thôi mà đã thổi lên tận trời.”
Bình luận cuối cùng ngay lập tức bị oanh tạc.
Bình luận này trực tiếp bị đưa lên top, dưới phần trả lời một đống người cãi lại, nonfans của nhan sắc mới Lâm Sơ Huỳnh nhịn không được nã pháo vào.
Trong đó có một bình luận được nhiều likes nhất.
____ “Thừa nhận người ta vừa có dáng người vừa có nhan sắc đối với các người khó tới vậy hả?”
Lâm Sơ Huỳnh tặng một like cho cô ấy.
Người khen cô đều rất tinh mắt.
Lâm Sơ Huỳnh chụp màn hình lại gửi cho Lục Yến Lâm, sau đó nhắn thêm một câu: Hy vọng sau này chú hai sẽ học hỏi người khác nhiều hơn.
Chuông điện thoại vang lên một tiếng.
Lục Yến Lâm mở lên, nhìn thấy cái Wechat kia, lại click mở ảnh chụp, hơi nhướng mày, trong mắt toát ra một chút ý cười.
“Đang ở trong xe không cần phải nhắn tin đâu.”
“Đây là tình….. thú vui mà.”
Lời nói của Lâm Sơ Huỳnh sắp ra khỏi miệng liền sửa lại.
Trong xe hình như treo huân hương gì đó, hương thơm thanh đạm, lại rất dễ ngửi, cô ngửi ngửi một chút, tò mò hỏi “Chú hai, huân hương trong xe chú là hương gì vậy?”
Trợ lý Trần ngồi đằng trước cảm thấy những lời này hình như đã từng được nghe rồi thì phải.
Trợ lý Trần không nhịn được lên tiếng “Không có huân hương.”
“...?”
Lâm Sơ Huỳnh lập tức nghe hiểu được.
Cô chuyển hướng sang người Lục Yến Lâm, cúi đầu ngửi ngửi giống y như một chú chuột hamster nhạy bén nhận biết được mùi thức ăn.
Đáng yêu muốn xỉu.
“Sản phẩm mới của công ty, họ gửi cho tôi dùng thử.” Lục Yến Lâm rũ mắt, “Em muốn?”
“Chú cho thì tôi lấy.” Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ chóp mũi.
“Được.”
Câu chuyện nước hoa đến đây là kết thúc.
Lâm Sơ Huỳnh bỗng nhiên nhớ tới chuyện hai ngày trước của Giang Tuyết Danh, thấp giọng hỏi thử “Nếu Hoa Thịnh đầu tư phim truyền hình thất bại thì làm sao bây giờ?”
Một khi ratings nằm liệt giữa đường, sẽ rất dễ lỗ vốn.
Lục Yến Lâm nhàn nhạt mở miệng “Sẽ không.”
Tự tin vậy à?
Hai mắt Lâm Sơ Huỳnh nhìn nhiều thêm mấy lần, phát hiện lúc người đàn ông này nghiêm túc lên thật là đẹp trai, sự thành thục ngày càng mê hoặc hơn.
Nếu đem Lục Nghiêu với Trình Phi so với anh lúc còn là thiếu niên năm ấy, căn bản là không bằng, bởi vậy người trưởng thành khác với trẻ nhỏ.
Cô chọn người trưởng thành.
Chắc là biết Lâm Sơ Huỳnh vừa mới tiếp nhận công ty giải trí, Lục Yến Lâm có tâm giải thích thêm hai câu “Công ty sẽ có bộ phận chuyên môn đánh giá nguy hiểm, Hoa Thịnh đầu tư sẽ không để người khác nhúng tay vào, cũng không cho phép đi cửa sau.”
Lâm Sơ Huỳnh sờ cằm “Vậy cũng không tệ lắm.”
Giải Trí Thiên Nghệ cũng có bộ phận này, chẳng qua là không mạnh mẽ như bên Hoa Thịnh, bởi vì giới giải trí quan hệ nhỏ lẻ rất nhiều nên luôn có nhân vật nhỏ được nhét vào.
“Công ty của mỗi nhà đều có đường sinh tồn của riêng mình, không cần phải sửa loạn.” Lục Yến Lâm quay đầu nhìn cô “Giải Trí Thiên Nghệ đứng sừng sững lâu như vậy, nếu đột nhiên sửa sẽ đại loạn.”
“Tôi mới không muốn sửa đâu.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
Sau khi cô nói xong, cong cong mắt, đột nhiên hỏi “Chú hai, chú là đang dạy tôi cách kiếm tiền hả?”
“Không phải dạy.” Sắc mặt Lục Yến Lâm không thay đổi.
Thật là không có chút tình thú nào, Lâm Sơ Huỳnh bĩu môi, nếu là người khác, chắc chắn sẽ nói hùa theo.
Còn người đàn ông trước mặt này lại là một đống lãnh đạm.
+.+ +.+ +.+ +.+ +.+
Khi nói chuyện xong cũng vừa lúc tới địa điểm mục tiêu.
Thời gian của một buổi diễn thời trang không ngắn, về đến nhà cũng đã muộn, khoảng cách giữa các biệt thự rất lớn nên rất yên tĩnh, trong nhà không bật đèn.
Lâm Sơ Huỳnh xuống xe, cười nhợt nhạt “Cảm ơn chú hai.”
Bộ lễ phục màu xanh lục cô mặc hôm nay giờ phút này như đang hòa vào khung cảnh xung quanh, phía sau là cánh cổng trắng, làm nổi bật lên vẻ đẹp xuất thần.
Cửa sổ xe mở ra, có gió từ bên ngoài tràn vào. Mang theo hương chanh nhàn nhạt, hòa với mùi cỏ xanh, cùng với mùi hương trong xe khiến Lục Yến không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần.
Hương nước hoa cô chọn lần nào cũng đều rất tuyệt.
Giống như chính cô, muốn gợi cảm thì gợi cảm, muốn lãnh đạm thì lãnh đạm, vĩnh viễn đều mê người.
Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới gì đó, đi đến một bên, gõ cửa sổ xe.
Chờ cửa kính hạ xuống, cô nói “Lần trước nghe nói Giang Tuyết Danh bị đổi, tôi cảm thấy chú hai thật là quá tinh mắt.”
Khóe môi Lục Yến Lâm cong lên “Vậy sao?”
“Dù gì thì lúc tôi nghe được đã rất vui vẻ, cô ta làm công ty tôi bị mắng tơi tả như vậy, cảm ơn chú hai nhiều lắm.”
Lâm Sơ Huỳnh hướng vào cửa sổ xe cúi người.
“Cảm ơn thế nào?” Lục Yến Lâm thấy cô luôn nhớ kỹ chuyện này, đột nhiên có hơi hứng thú.
Chuyện này cô không nhắc tới anh cũng không nhớ, vừa nãy nghe thấy tên Giang Tuyết Danh anh còn phải suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra người đó là ai.
Chỉ là một người râu ria.
Lâm Sơ Huỳnh hơi mở to mắt, sắc môi diễm lệ, dò hỏi “Hả?”
Vừa nãy lúc cô nghe được câu nói kia đã rất kinh ngạc.
Ánh mắt Lục Yến Lâm khẽ lay động, môi giơ lên cực nhỏ “Nếu em muốn cảm ơn tôi, chỉ nói ngoài miệng là xong rồi à?”
“...?”
“Không có thành ý.” Âm thanh Lục Yến Lâm bình đạm ngầm kết luận “Nếu như chưa nghĩ ra thì đợi lần sau lại cảm ơn tiếp.”
Lâm Sơ Huỳnh ngây người vài giây mới hồi phục được tinh thần.
Người đàn ông này đổi tính rồi à?
Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ nhìn lại mấy lần, không cho phép bản thân rơi vào hoàn cảnh thế này “Chú hai, chú muốn tôi cảm ơn như thế nào?”
“Em tự nghĩ đi.”
“...”
Còn rất nhiều yêu cầu nữa chứ.
Lục Yến Lâm phát hiện như vậy hình như cũng rất thú vị, nhìn Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày lại, mặt nhăn thành một đống, non nớt sinh động.
Ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh dừng trên mình người đàn ông trong xe.
Anh mặt tây trang thẳng thớm, áo sơ mi bên trong cài đến nút trên cùng, còn có cà vạt màu sẫm, ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày.
Sau một hồi lâu cô rốt cuộc duỗi tay ra, ngón tay tinh tế lập tức chạm vào cà vạt, nhẹ nhàng mở ra, ngón tay cong lên, cuốn cà vạt lên tay.
Da thịt trắng nõn từ khe hở lộ ra.
Trợ lý Trần cảm thấy không nên nhiều chuyện, trực tiếp nhắm mắt lại.
Lâm Sơ Huỳnh hướng vào bên trong đến gần một chút, thân hình yểu điệu vẽ ra một đường cong xinh đẹp, nắm chặt cà vạt, cưỡng ép chủ nhân cúi người về phía mình.
Dù một người ngoài xe, một người trong xe, nhưng khoảng cách lại chỉ ngắn ngủn có vài centimet, đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, ấm áp.
“Tôi nghĩ ra rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh nói xong nhẹ nhàng hôn lên cằm Lục Yến Lâm một cái.
Qua hơn một tháng, đây là lần thứ hai họ gần nhau nhất.
Ban đầu là muốn hôn chóp mũi, nhưng cô lại thích đường cong gợi cảm của cằm hơn, nên Lâm Sơ Huỳnh quyết định làm theo sở thích của mình.
Khuôn mặt Lục Yến Lâm không tránh khỏi bị dính son môi lên cằm, tăng thêm một chút ngả ngớn phong lưu, gợi cảm không ai bì nổi làm người ta không ngăn được bị anh nhúng chàm.
Cô thì như một yêu nữ vọng tưởng muốn xúc phạm anh.
Tay Lâm Sơ Huỳnh hơi dùng sức, cố ý kéo kéo cà vạt, đến khi nhìn thấy tây trang xuất hiện nếp nhăn rất nhỏ, mới cười mở miệng...
“Cảm ơn như thế đã đủ chưa?”