Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 8: Thêm Wechat

Lâm Sơ Huỳnh nhìn vào đôi mắt Lục Yến Lâm.

Dừng vài giây, cô mới hồi thần lại, nhịp tim đập hơi tăng lên, nghĩ nên trả lời câu này như thế nào, dù gì thì trước giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ có như vậy.

Quan trọng nhất chính là, lúc nãy Lục Yến Lâm như vậy nhìn khá đẹp mắt.

Lúc còn nhỏ xíu, cô đã biết vị chú hai kia của nhà họ Lục rất đẹp, chẳng qua lớn hơn cô tám tuổi, cô còn học tiểu học thì người đó đã lên cao trung rồi, trở thành một thiếu niên ôn tồn lễ độ.

Thật đúng là làm người ta ghen tị.

Lâm Sơ Huỳnh mắng thầm trong lòng một chút, lại nghĩ rằng may mắn là hai người cách rất xa, nếu không chẳng phải cô sẽ sớm coi trọng gương mặt này hay sao?!

Trợ lý Trần nghe thấy trong xe không còn âm thanh, mở nhạc lên.

Lục Nghiêu bên kia sau khi bị cúp điện thoại một hồi lâu liền bắt đầu oanh tạc Wechat.

Lục Nghiêu:  Má ơi, tình huống này là sao vậy?

Lục Nghiêu:  Người mới nói chuyện lúc nãy chính là chú hai tôi sao?

Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh gõ nhẹ, trả lời anh ta:  Có cảm tưởng gì không?

Lục Nghiêu nhìn chằm chằm màn hình hết nửa ngày, qua một lát lại trả lời:  Cảm giác có tiền tốt thật đó, chả trách ai cũng thích có nhiều tiền, tôi cũng thích nữa.

Anh ta tìm bảo tiêu vậy mà lại có lợi.

Bây giờ tiền tiêu vặt đều bị người trong nhà khống chế, chờ đến đúng thời gian mới có thể gửi qua, nên đây đều là tiền anh ta mới moi ra được.

Lâm Sơ Huỳnh bị lời nói của anh ta chọc cười.

Bây giờ Lục Nghiêu không ở nhà, tất nhiên không biết người trong nhà đang bàn chuyện kết hôn của Lục Yến Lâm, còn chẳng hay biết chút gì hết.

Lục Nghiêu:  Chỗ chú hai tôi rất an toàn, hơn nữa chú ấy cũng có bảo tiêu, tôi kêu chú hai đưa cho chị hai người, như vậy tôi có thể đỡ tốn một khoản.

Lục Nghiêu:  Chị, thấy tôi thông minh không?

Lâm Sơ Huỳnh "..."

Đúng là tính toán tỉ mỉ thật.

Nhưng sau một thời gian sẽ không được kêu chị nữa mà phải sửa miệng lại rồi.

Lâm Sơ Huỳnh cố ý nhắc nhở:  Sau này nhớ phải đổi xưng hô.

Cuối cùng, cô nhớ tới hình như mình và Lục Yến Lâm còn chưa thêm Wechat, cô đưa tay qua "Chú hai cho tôi mượn điện thoại đi."

Đôi tay ngọc trắng nõn để lên đùi anh, cùng quần tây tối màu hình thành hai sắc thái đối lập, móng tay sơn màu đỏ phá lệ đặc thù.

Ý nghĩ đầu tiên của Lục Yến Lâm là, cô đổi màu sơn móng tay rồi.

Lúc ở Paris, móng tay cô có tới mấy màu, bên trên còn vẽ hình một chú mèo đáng yêu, lúc cào anh cũng giống y như một con mèo, lúc cắn cũng thế.

Anh không biết tại sao trên móng tay nho nhỏ lại có thể đa dạng như vậy.

"Làm gì?" Lục Yến Lâm đưa điện thoại cho cô.

"Chú hai, đừng nói là chú không có Wechat nha." Lâm Sơ Huỳnh nhận lấy, phát hiện còn phải mở khóa vân tay, dút khoát bắt lấy tay anh ấn lên trên.

Ngón tay lạnh lẽo, hơi mang theo nhiệt độ hỗn loạn.

Tay đàn ông mang theo vết chai mỏng cùng đôi tay mềm mại tinh tế của cô hoàn toàn trái ngược, như là đυ.ng vào một miếng đậu hủ mềm, chỉ cần bóp nhẹ là có thể vỡ ra.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Sơ Huỳnh chưa từng chịu chút cực khổ nào, ngay cả khi du học ở nước ngoài, chỗ nào cũng có chuyên gia chăm sóc, mười ngón tay không chạm tới nước.

Hơn nữa cô còn trẻ, làn da mềm mại có thể nhìn rõ bằng mắt.

Ít hơn tám tuổi sao, nghe đúng là rất lớn, người bên cạnh giống như một cành hoa tươi mới bắt đầu nở rộ, mà anh đã rơi vào hàng ngũ những người đàn ông thành thục rồi.

Lục Yến Lâm suy nghĩ.

Lâm Sơ Huỳnh không hề phát hiện, thử mở khóa, điện thoại của người chú hai này giống y chang tính cách của anh, toàn thân một màu đen, không thay đổi chút gì.

Mấy người già đều như vậy à?

"Xong chưa?" Lục Yến Lâm hỏi.

"Mở khóa." Lâm Sơ Huỳnh cũng không ngẩng đầu lên.

Lục Yến Lâm bị bỏ tay ra, đầu ngón tay vô ý mà chà xát một cái, giống như lưu luyến sự ôn nhu vừa rồi.

Thật tham lam.

Lâm Sơ Huỳnh mở Wechat, chuẩn bị quét mã QR, sau đó ngẫm lại, phải là Lục Yến Lâm quét cô mới đúng chứ, làm vậy giống như cô đang xin anh kết bạn vậy.

Tuy rằng chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại rất có lý.

Tâm tư nhỏ của cô xoay hai vòng, thêm bạn bè, sau đó sửa lại ghi chú, cười nhẹ trả về "Xong rồi."

Lục Yến Lâm rũ mắt, giao diện trên điện thoại có thêm một khung chat, ảnh đại diện là ảnh thật, chứ không để trống.

"Ừm."

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Lần này đưa Lâm Sơ Huỳnh về chính là biệt thự của Lâm gia.

Ban đầu Lâm gia giàu lên nhờ bất động sản, sau đó tới thời lão gia tử, bắt đầu chuyển sang đầu tư các ngành khác, Giải Trí Thiên Nghệ chính là một trong số đó.

Biệt thự Lâm gia nổi tiếng xa hoa, rất nhiều minh tinh điện ảnh nổi danh cũng ở cùng khu biệt thự này, giá cả trên trời, người có tiền bình thường không thể nào mua nổi.

Mấy năm trước khu biệt thự này được xây dựng xong đã để lại mấy căn, căn này trên danh nghĩa là của Lâm Sơ Huỳnh, trang trí cũng dựa theo phong cách của cô.

Tuy bên ngoài nhìn rất xa hoa, nhưng nội thất bên trong lại cực kì lãnh đạm.

Lâm Sơ Huỳnh đang xem hot seach.

Lục Nghiêu nói không sai, sự việc bao vây công ty mới phát sinh không lâu đã lên đầu hot seach, có thể thấy được nhiệt độ bây giờ của Giang Tuyết Danh.

Đứng đầu đều là hình ảnh do mấy account marketing đăng khi cô chưa xuống lầu, bình luận bên dưới chia thành hai phe.

[ Không phải đã hủy hợp đồng rồi sao còn làm loạn gì vậy? ]

[ Mấy người là fans cực đoan sao, làm vậy là đang tự hắc Giang Tuyết Danh còn gì? ]

[ Tôi còn tưởng là có biến gì lớn lắm cơ, học sinh tiểu học sao không ở nhà đọc sách cho giỏi đi, làm mấy chuyện này chi? ]

[ Chúng tôi là fans bình thường muốn tố cáo. ]

[ Người qua đường không biết gì thì đừng ngôn luận bất công như vậy! ]

[ Giải Trí Thiên Nghệ rác rưởi mau cút khỏi giới giải trí đi, nếu không sau này sẽ có thêm nhiều nghệ sĩ bị hại nữa! ]

Lâm Sơ Huỳnh lướt lướt xem.

Phía dưới Weibo đứng đầu còn có người đăng video, nhưng do quay bằng điện thoại, hình ảnh rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hai mươi mấy người.

Tiếng cãi cọ ầm ĩ.

Lục Yến Lâm liếc mắt, hơi lắng nghe một chút đã nghe ra.

Thời gian này chuyện của Giang Tuyết Danh rất hot trên mạng, anh cũng coi như có nghe thấy, hơn nữa chuyện Lâm đại tiểu thư thu được mấy ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng cũng truyền ra.

Lâm Sơ Huỳnh lẩm bẩm một câu Thật là rảnh đến điên rồi.

Cô tắt di động, vừa lúc về đến nhà.

Tâm trạng Lâm Sơ Huỳnh tốt lên, xuống xe, đột nhiên nhớ tới gì đó, xoay người, cúi xuống ghé trên cửa sổ.

Cô vẫn đáng yêu như thế.

Trong lòng Lục Yến Lâm đột nhiên nhảy ra những lời này, mặt lại không biểu cảm, hỏi "Sao vậy?"

Lâm Sơ Huỳnh tính chạm vào mũi anh, nhưng được nửa đường thì dừng lại "Không sao, chỉ là muốn cám ơn chú hai thôi."

Nhìn thân hình biến mất trên con đường nhỏ giữa thảm cỏ xanh, Lục Yến Lâm đóng cửa sổ xe, như một mệnh lệnh, trợ lý Trần lái xe đi.

Rốt cuộc lúc nãy cô muốn làm gì?

Trợ lý Trần mắt luôn nhìn thẳng từ đầu tới cuối, tập trung lái xe, cho đến khi ra khỏi biệt thự Lâm gia, mới nghe thấy đằng sau truyền tới âm thanh....

"Chuyện trên hotseach..."

Trợ lý Trần ngầm hiểu, lập tức trả lời "Tôi sẽ mau chóng sắp xếp."

Anh ta do dự một chút lại bổ sung thêm "Cái cô Giang Tuyết Danh hủy hợp đồng kia, Trình tiểu thiếu đã thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cho cô ta, bây giờ mới vừa kí với Giải Trí Sơ Tâm, nghe nói đang đàm phán một bộ phim lớn, mà thời gian trước bộ phim này đã tìm công ty chúng ta xin đầu tư."

Âm nhạc trong xe vẫn mở, là nhạc nhẹ.

Trợ lý Trần không nghe được tiếng nói, mãi đến khi về đến Lục gia, mới nghe được một âm thanh trầm thấp, nói "Cậu biết nên xử lý thế nào."

Anh ta đương nhiên là biết rồi.

=.=.=.=.=.=.=.=.=

Chuyện từ lúc bắt đầu đến chìm xuống không một động tĩnh gì.

Sau khi Giang Tuyết Danh kí hợp đồng mới với Giải Trí Sơ Tâm, đã nhận được một bộ phim lớn, cho nên lúc mới đền tiền vi phạm hợp đồng có tiếc một chút, nhưng sau đó đã quên mất chuyện này.

Bộ phim được chế tác lớn này đang quyết định nội bộ để cô ta làm nữ chính.

Cô ta đã diễn nữ chính cho không ít bộ phim, tuy kĩ năng diễn xuất vẫn luôn bị người ta soi mói, có tin đồn được bao nuôi, nhưng thực chất mấy chuyện gió tanh mưa máu vô cùng được hoan nghênh, có ai mà không muốn hot đâu.

Người đại diện mới đổi nói "Hôm nay đi ăn cơm với đạo diễn một bữa, cô nhớ tỏ thái độ dịu dàng chút, sẽ không có gì đâu."

Giang Tuyết Danh cười nói "Được."

Qua một lát, cô ta lại hỏi "Bên Giải Trí Thiên Nghệ có làm gì không?"

Tháng trước lúc lão bản mới tiếp nhận công ty, cô ta căn bản không đến công ty, nên không biết mặt, lần trước nhìn thấy ở hội đấu giá còn đắc tội người ta.

Người đó không phải quả hồng mềm khiến cô ta có hơi lo lắng.

Nhưng hành vi của fans cô ta cũng không kiểm soát được, trên Weibo cũng đã đăng bài giải thích, còn thu vào không ít fans mới, việc này cô ta đã tận tình tận nghĩa rồi.

Người đại diện nói "Xóa hotseach xong sẽ không có chuyện gì nữa."

Giang Tuyết Danh thở phào nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật trong lòng đang rất vui vẻ, rất nhiều fans đều mắng Giải Trí Thiên Nghệ làm cô ta có chút sảng khoái.

Đang nói thì điện thoại của người đại diện vang lên.

Không biết bên kia nói gì mà sắc mặt của người đại diện càng ngày càng tệ, sau khi cúp điện thoại thở hổn hển nói "Bữa tiệc bị hủy rồi."

Giang Tuyết Danh nghi hoặc "Sao lại hủy?"

Người đại diện nhìn cô ta chằm chằm "Tôi với người này có quan hệ khá tốt nên anh ta lộ ra một chút, nhà đầu tư mới có ý định đổi diễn viên chính, nói kĩ thuật diễn của cô không ra gì."

Giang Tuyết Danh bật dậy "Kĩ thuật diễn của tôi không tốt, nhưng ratings trước giờ cũng không thấp, nhà đầu tư đó định làm gì chứ?"

"Ai bảo là ý của nhà đầu tư làm gì." Người đại diện thở dài "Trừ phi bây giờ cô có thể khiến họ đổi ý, nếu không chuyện này chắc chắn sẽ thất bại."

"Nhà đầu tư là ai?" Giang Tuyết Danh nghĩ nghĩ.

Mấy ngày nay cô ta chưa gặp mặt Trình thiếu lần nào, chắc lúc này phải đi gặp một lần, tuy Trình thiếu là người không đứng đắn, nhưng đối xử với cô ta cũng được.

Người đại diện thốt ra hai chữ "Hoa Thịnh."

Giang Tuyết Danh cơ hồ là buột miệng kêu lên "Gì chứ?"

Đến giờ cô ta vẫn còn nhớ như in lúc nhìn thấy người đàn ông kia ở hội đấu giá, chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng đủ làm người ta mất hồn.

Sao lại là Hoa Thịnh!

Bất cứ chuyện gì ở giới giải trí cũng không phải bí mật, ngày nào cũng có tin tức, lúc tạo ra một bộ phim lớn, vô số người muốn bám vào.

Nếu chuyện Giang Tuyết Danh đã sớm được định là nữ chính lại bị thay đổi truyền ra ngoài tất cả mọi người đều sẽ cười vào mặt cô ta.

Vai nữ chính đã tới tay mà cũng để bay mất.

Nghe nói là do nhà đầu tư yêu cầu đó.

Đắc tội nhà đầu tư, về sau nếu muốn quay chụp cái gì, cũng phải cân nhắc có nên tìm người đó hay không.

Lúc Kiều Quả nói chuyện này với Lâm Sơ Huỳnh, Lâm Sơ Huỳnh đang xem cổ phiếu, thuận miệng hỏi "Cô ta làm thế nào mà xui tới vậy?"

Trước kia ở Thiên Nghệ cũng không tới mức đó.

Kiều Quả thầm nghĩ có nên nói thật hay không "Bộ phim này ban đầu là tìm Giải Trí Sơ Tâm đầu tư, nhưng Giải Trí Sơ Tâm đưa ra giới hạn. Sau đó phát hiện vượt quá mục tiêu dự tính, đạo diễn liền tìm Hoa Thịnh xin đầu tư, trước hai ngày Hoa Thịnh mới đồng ý."

Lâm Sơ Huỳnh rất có hứng thú "Nhưng có điều kiện phải không?"

Kiều Quả gật đầu "Đúng vậy đó. Sao lão bản lại biết?"

"Chỉ cần đoán là ra thôi." Lâm Sơ Huỳnh duỗi cái eo lười, chớp mắt một cái "Trước hai ngày mới đồng ý sao?"

"Vâng, đúng là trước hai ngày."

"..."

Lâm Sơ Huỳnh đứng dậy, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cô hơi suy nghĩ, chuyện này không thể trực tiếp hỏi được, lỡ như bị nói bản thân tự mình đa tình thì rất không thú vị.

Tan làm cô trực tiếp về nhà.

Lâm Tồn đang uống trà trong phòng khách "Sao hôm nay đột nhiên lại quay về đây?"

Không nghe thấy tiếng trả lời, quay lại đã thấy con gái cả đầu cũng không quay lại mà biến mất ở cầu thang.

Lâm Tồn "..."

Quà gặp mặt lần trước Lục Yến Lâm mang tới Lâm Sơ Huỳnh vẫn luôn để tại nhà chính, còn chưa mở ra.

Cô ngồi trên giường, mở hộp quà ra.

Lọt vào tầm mắt cô là một chiếc lắc tay lung linh rực rỡ, phía trên khắc một đóa hoa hồng đỏ, đeo trên cổ tay trắng nõn của cô như phát sáng trong bóng đêm.

Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh có hơi phức tạp.

Đây là cái cô nhìn trúng ở Paris, số lượng giới hạn toàn cầu, ra tay chậm một chút đã bị người khác mua đi, cô tức đến nỗi đi mua sắm cả ngày trời.

Cô là người không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ thích đồ đẹp, lắc tay này rất hợp mắt thẩm mĩ của cô.

Quanh đi quẩn lại cư nhiên là do Lục Yến Lâm mua!

Người đàn ông xấu xa này thật thích giành đồ của cô!

Lâm Sơ Huỳnh tức giận bất bình, nhớ tới chuyện của Giang Tuyết Danh, trong lòng có chút hả hê, chụp một bức ảnh tay.

Sau đó đăng trong vòng bạn bè.

Một nhóm chị em nhanh chóng ngoi lên, hơn nữa vô cùng sôi động mà bắt đầu bình luận "Tớ chờ cậu phá sản", "Không so sánh thì sẽ không có tổn thương mà."

Trong đó bình luận của Lục Nghiêu ở ngay đầu tiên, thậm chí có thể nói như vậy chỉ để giữ hòa bình cho thế giới.

Lúc Lâm Sơ Huỳnh đang đắm chìm trong cơn mưa lời khen thì Wechat có thông báo mới, ảnh đại diện rất quen thuộc.....

Lục Yến Lâm đã thích.

...Không còn gì nữa hả?

Đồ là của anh tặng đấy, không thể khen hai câu sao?!

Tại cô chụp ảnh xấu hay là chột dạ đến mức không muốn nói chuyện?

Lâm Sơ Huỳnh nhìn chằm chằm một lát, chắc chắn không còn gì nữa, nghĩ nghĩ, qua khung trò chuyện riêng "Chú hai, chú có cảm thấy bài viết tôi đăng trong vòng bạn bè còn thiếu gì không?"

Đàn ông toàn phải ám chỉ mới hiểu.

Lục Yến Lâm vừa mở khung trò chuyện, tầm mắt dễ như trở bàn tay mà bị hai chữ "Chú hai" hấp dẫn.

Tuy cả ngày đều nghe Lâm Sơ Huỳnh kêu là chú hai, có khi cố ý có khi thật lòng, anh cũng chỉ nghe một chút rồi thôi, nhưng bây giờ đặt ở trước mắt có chút chói.

Hơn mười giây sau.

Điện thoại Lâm Sơ Huỳnh nhảy ra một tin nhắn mới "Xưng hô."

Xưng hô thì sao?

Thấy nhắc nhở nghiêm túc lời ít ý nhiều này, Lâm Sơ Huỳnh chắc chắn mình không gọi sai người mà.

Chưa kịp hỏi lại, chuông điện thoại đã vang lên.

Là Lục Yến Lâm.