Bầu không khí trong nhà quá kì lạ rồi, sao cứ nhìn chằm chằm cà vạt của người ta thế này, Lâm Tồn ho khan một tiếng, dời sự chú ý "Tô Nhụy con về phòng trước đi."
Tô Nhụy khẽ cắn môi dưới, đương nhiên cô ta biết vị trí của mình ở Lâm gia, chỉ là một khi đã hưởng thụ nhiều rồi thì lại càng ham muốn nhiều thứ hơn nữa, nhưng nói chung đều bị vô tình đập tan.
Cô ta ôm điện thoại lên lầu, lúc đi ngang qua Lâm Sơ Huỳnh trên cầu thang cô ta còn trừng mắt liếc một cái, những lời vừa nãy định nói cũng không biết nói ra miệng như thế nào.
Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp bơ cô ta.
Chờ tới khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, cô không có chút cảm giác bị bắt tại trận nào, mà khóe môi kiều diễm còn cười một chút, đứng trên cầu thang "Ba, con có việc muốn hỏi ba?"
Lâm Tồn nói "Con cứ từ từ, để ba nói chuyện với Yến Lâm đã."
Lâm Sơ Huỳnh tựa trên lan can "Chuyện kết hôn sao?"
Đây không khác gì đang dội xuống một quả bom.
Lâm Tồn hơi ngạc nhiên "Sao con biết được?"
Sáng hôm nay Lục Yến Lâm mới vừa đề nghị việc này với ông, lúc ấy xém chút nữa ông cho là nói đùa, dù sao thì hai nhà cũng chưa từng nghĩ tới loại chuyện này.
Nhưng thật ra hồi mấy đứa nhỏ mới sinh ra họ cũng có mong muốn cho Lục Nghiêu và Lâm Sơ Huỳnh có thể liên hôn, ai ngờ sau này lớn lên lại trực tiếp thành chị em luôn.
Lâm Tồn nhìn con gái mình, lại chuyển sang nhìn Lục Yến Lâm.
Lục Yến Lâm gật đầu "Là con nói."
"..." Chờ không kịp hay gì, Lâm Tồn không biết nên nói gì cho tốt, lại quay qua Lâm Sơ Huỳnh "Việc này còn chưa chắc chắn đâu."
"Vậy sao?" Lâm Sơ Huỳnh liếc nhìn Lục Yến Lâm.
Chủ yếu là do dáng vẻ khi nói những lời này của Lục Yến Lâm lúc sáng, làm cô còn tưởng là Lâm Tồn đã quyết định rồi.
"Nếu con vội thì đi trước đi." Lâm Tồn quyết đoán mở miệng.
"Chuyện của con để con nghe một chút thì có làm sao?" Lâm Sơ Huỳnh không nhường bước nào.
"....Bát tự còn chưa xem, con gấp gáp cái gì." Lâm Tồn trừng mắt "Con xử lý việc công ty xong rồi sao?"
Lâm Sơ Huỳnh nhún vai "Con xử lý xong hết rồi nha."
Lâm Tồn "..."
Có con gái tài giỏi quá cũng không tốt.
Chuyện hủy hợp đồng nếu giao cho người khác, chỉ sợ còn phải ầm ĩ thêm hai ngày nữa mới kết thúc được, vậy mà hôm nay đã được giải quyết xong.
Trong mắt Lục Yến Lâm hiện lên ý cười "Để cô ấy nghe đi ạ."
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn anh "Vốn dĩ là phải nghe."
Ba người cùng đến thư phòng.
Lâm Sơ Huỳnh rất ít vào thư phòng của Lâm Tồn, lần trước tiếp nhận công ty có vào một lần cách đây một tháng, bên trong cũng không có gì thay đổi, điểm khác duy nhất chính là trên bàn nhiều thêm một vật.
Cái hộp kia có hơi lớn, trên mặt khắc hoa văn phức tạp.
Lâm Tồn quyết định làm lơ con gái mình, hỏi "Chuyện này ta còn phải suy xét một chút, dù sao trước kia con với Sơ Huỳnh cũng không tiếp xúc nhiều."
Nhưng mà ông đối với Lục Yến Lâm rất vừa lòng, Lục gia ngoài lão gia tử tính toán đâu ra đấy, cũng còn một Lục Yến Lâm, trò giỏi hơn thầy, cho dù lục tung Thịnh thành cũng không tìm ra người nào xuất sắc như anh.
Chẳng qua xét về vai vế, ông vẫn cảm thấy có chỗ sai sai.
Hơn nữa buổi sáng con gái ông còn gọi người ta là chú hai.
Lâm Tồn không khỏi chuyển hướng nhìn Lâm Sơ Huỳnh, thấy lực chú ý của cô hình như đều bị cái hộp hấp dẫn hết, trong lòng liền cảm thấy vẫn nên suy xét lại.
Vấn đề xưng hô nên làm thế nào đây.
Lục Yến Lâm mở miệng "Đã suy xét kĩ rồi ạ, trong nhà cũng đồng ý chuyện này, hai ngày sau chắc sẽ đến nói chuyện."
Nói chuyện đại khái chính là bàn bạc chuyện kết hôn.
Thư phòng yên tĩnh lại.
Lâm Sơ Huỳnh quay đầu, đúng lúc đối mắt với anh, đèn trong phòng rất sáng, chiếu ra một đôi mắt đen nhánh, chuẩn xác bắt giữ cô.
May mắn là bề ngoài này thật đúng là có thể gạt người.
Lâm Tồn gật gật đầu "Nói như vậy cũng đúng, tuy rằng cha mẹ cháu vẫn luôn rất ổn trọng, nhưng chuyện hôn nhân đại sự nên để cha mẹ nói thì tốt hơn, chủ yếu là ý của Sơ Huỳnh."
Lâm Sơ Huỳnh không trả lời mà lại hỏi "Đây là cái gì?"
Cô chỉ chỉ cái hộp.
"Quà gặp mặt." Lục Yến Lâm trả lời cô.
"Tôi còn tưởng là sính lễ chứ."
"Sính lễ cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Hai người bất động thanh sắc một bên hỏi một bên đáp, Lâm Sơ Huỳnh quay đầu, cái cổ trắng nõn thon dài vẽ nên một đường cong ưu nhã.
"Em nghĩ thế nào?" giọng Lục Yến Lâm nhàn nhạt hỏi lại lần nữa, cà vạt dưới hầu kết khẽ rung động.
Liên hôn là không thể tránh khỏi được, chỉ là phải xem đối tượng là ai đã.
Lục gia và Lâm gia có quan hệ thế giao, có thể thân càng thêm thân luôn là mong muốn của đời trước, chẳng qua tới thế hệ của Lục Nghiêu thì chuyện này không có nhiều khả năng lắm, bây giờ anh chủ động đưa ra đề nghị, tuy có hơi ngoài dự kiến, nhưng cũng không ai phản đối.
Chưa kể Lục gia, đến Lâm Tồn cũng rất hài lòng.
Ánh mắt hai người trong thư phòng đều cùng lúc dừng trên người Lâm Sơ Huỳnh, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại một chút.
Sau đó liền thoải mái đưa ra câu trả lời.
"Được thôi."
Lục Yến Lâm ngồi bên cạnh nhưng cũng cao hơn cô một chút, anh có thể nhìn thấy cô hơi ngẩng cằm, vừa xinh đẹp, yếu ớt lại kiêu ngạo.
Ánh mắt anh sâu hơn, không tiếng động mà dời tầm mắt qua chỗ khác.
Chuyện hôn nhân của hai nhà đương nhiên không thể hấp tấp tùy tiện vậy được, nếu Lâm Sơ Huỳnh đã đồng ý, Lâm Tồn để Lục Yến Lâm về nói với cha mẹ anh một tiếng "Qua hai ngày nữa hai nhà cùng ăn một bữa cơm đi, đến lúc đó lại bàn thêm một ít việc."
Lục Yến Lâm ôn hòa lễ phép "Vâng."
Lâm Tồn mở miệng "Sơ Huỳnh, con đi tiễn thằng bé đi."
Lâm Sơ Huỳnh đứng lên, nhấp môi cười "Chú hai, tôi tiễn chú."
Chân mày Lâm Tồn giật một cái.
Quả nhiên xưng hô đúng là một vấn đề nghiêm trọng, dù sao thì vai vế cũng khác nhau, nhưng tưởng tượng đến cảnh sau này Lục Yến Lâm sẽ gọi ông là ba vợ, trong lòng ông vẫn có chút sảng khoái.
Sắc mặt Lục Yến Lâm không thay đổi, ừm một tiếng.
Từ trên lầu mãi đến khi ra tới cửa, Lâm Sơ Huỳnh mới hơi tò mò mở miệng "Lỡ như tôi không đồng ý thì sao?"
Lục Yến Lâm đứng trước mặt cô, tiến lên thêm một bước.
Hai người đứng rất gần, hơi thở như đang chồng lên nhau.
Lâm Sơ Huỳnh nghe thấy giọng nói truyền từ đỉnh đầu xuống, giọng điệu hơi thấp nhưng vô cùng dễ nghe "Vậy chờ đến khi em đồng ý thì thôi?"
"Nếu tôi nhất quyết từ chối?"
"..."
Khóe môi Lâm Sơ Huỳnh giơ lên "Chú không nghĩ ra đáp án sao?"
Ánh mắt Lục Yến Lâm xẹt qua đôi môi căng mọng, không biết nghĩ tới chuyện gì, cười khẽ một tiếng "Em đã đồng ý rồi."
Vậy nên mọi giả thuyết đều không tính.
^.^.^.^.^.^.^.^.^.^
Lâm Sơ Huỳnh tức giận đến mức lúc ăn cơm tối uống nhiều hơn một chén canh.
Mãi cho đến hôm sau, cô còn chưa nguôi giận được.
Lâm Sơ Huỳnh hỏi Kiều Quả "Không cho được một câu trả lời hoàn chỉnh, sau đó lại nói thêm hai câu hay ho, chỉ như vậy mà muốn cưới tôi sao, thật là một chút lãng mạng cũng không có!"
Kiều Quả yên lặng lắng nghe, cô cho rằng vị đại tiểu thư này chỉ phát tiết một chút rồi thôi, không bao lâu nữa sẽ hết giận.
Lâm Sơ Huỳnh tự nói "Tôi nghi là anh ta cố ý làm vậy để trả thù chuyện tôi nói lời cợt nhã lung tung bị nghe được."
Nói gì thì nói chuyện này đúng là rất xấu hổ.
Kiều Quả chờ cô nói xong mới đem văn kiện thu tiền vi phạm hợp đồng đưa qua "Lão bản, cô xem cái này đi."
Lâm Sơ Huỳnh cười khanh khách "Vẫn là kiếm tiền khiến tôi vui vẻ hơn."
Thưởng thức thành quả của bản thân một lát, cô đã quên mất tiu chuyện này, chuyên tâm mà cắm đầu vào công việc.
Kiều Quả nói "Giang Tuyết Danh bên kia quả nhiên đã kí hợp đồng với Sơ Tâm."
Sơ Tâm trong miệng cô ấy chính là công ty giải trí mới mở được hai năm nay, nổi lên dựa vào một chương trình tuyển chọn thực tập sinh nữ, gần đây còn chuẩn bị làm thêm một mùa mới để tuyển thực tập sinh nam.
Sắc mặt Lâm Sơ Huỳnh nhạt xuống "Cứ để cô ta kí."
Đến lúc đó trèo càng cao thì té càng đau thôi, Giải Trí Thiên Nghệ không cần nhọc lòng.
Kiều Quả gật đầu "Fans của cô ta còn đang mắng chửi dưới Weibo công ty, có cần xử lý chuyện này luôn không?"
"Xử lý làm gì, để họ nói đi." Lâm Sơ Huỳnh chống cằm, cười như không cười mà nhìn đồ vật trên bàn, nói năng khí phách.
"Giải Trí Thiên Nghệ của tôi có thể tạo ra một tiểu hoa nổi tiếng, đương nhiên cũng sẽ có người thứ hai."
Lời lẽ hùng hồn này làm cho Kiều Quả xém chút nữa đã thốt lên hùa theo.
Nhưng cô ấy bận tâm thân phận trợ lý của mình, kiềm chế bản thân lại, hé ra một nụ cười vô cùng hoàn mĩ "Lão bản nói gì cũng đúng!"
Lâm Sơ Huỳnh không nhịn được cười.
Kết quả không ngờ tới, chạng vạng lúc tan làm, bên ngoài công ty liền xảy ra chuyện.
Gần hai mươi mấy người, trên tay cầm đủ loại biểu ngữ, chặn trước cửa công ty, ồn ào nhốn nháo.
Sau khi Lâm Sơ Huỳnh nghe báo lại thì nhíu mày "Tình huống thế nào?"
Kiều Quả "Là fans của Giang Tuyết Danh, bọn họ biết được chuyện Giang Tuyết Danh hủy hợp đồng còn phải đền tiền, muốn công ty đứng ra giải thích."
Lâm Sơ Huỳnh cười nhạo một tiếng "Chính chủ đã giải thích rồi còn gì."
Fans chuyện gì cũng không rõ đã chạy tới làm loạn, là cảm thấy cô quá lương thiện hay cả công ty cô đều lương thiện hết đây.
Nhưng cô vẫn đi xuống lầu.
Bảo an trong công ty đều ở cổng lớn, nhưng vì các fan đều là người bình thường nên họ cũng không dám động thủ, mấy giám đốc công ty cũng chaỵ xuống.
Thấy Lâm Sơ Huỳnh muốn xuống dưới, có giám đốc lên tiếng "Lâm tổng không nên qua đó đâu ạ, không biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì nữa."
Vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh bình tĩnh "Hoảng cái gì, họ có thể ăn thịt ông được sao?"
Đúng là có thể ăn thịt người đó.
Giám đốc vẻ mặt hoang mang, fans cực đoan bây giờ rất khủng khϊếp, xé trời xé đất, chỉ cần không hài lòng là có thể xé ngay.
Người bên ngoài chắc cũng nghe được lão bản đã tới, trong chốc lát càng la lớn hơn, gần như điên cuồng mà gào to "Công ty rác rưởi!"
"Tuyết Danh của chúng tôi chuyên nghiệp như vậy, các người thật không có lương tâm, mấy người có còn nhìn thấy thứ gì khác ngoài tiền không?"
"Các người hút máu đến nghiện rồi sao?!"
Hiện trường một đống hỗn loạn.
Lâm Sơ Huỳnh đứng sau cánh cửa, lạnh giọng "Người đều đã đổ tới cửa rồi, còn ở đây cản cái gì, quăng ra ngoài hết cho tôi, báo cảnh sát đi."
Các nhân viên an ninh do dự một chút, liền phân công hành động.
Trong chớp mắt mấy fan nam đứng đầu đã bị ném ra ngoài quảng trường, fan nữ bên cạnh rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi, hơi chùng bước.
Các fan chỉ thấy một người phụ nữ đứng ở cửa, ánh chiều tà lúc hoàng hôn chiếu lên người cô, sắc mặt lãnh đạm, tựa như nữ thần bước ra từ một bức tranh sơn dầu trưng trong l*иg kính.
Đến Giang Tuyết Danh được tạp chí hút fan nhất đánh giá cao, cũng không kinh diễm được như vậy.
Lâm Sơ Huỳnh "Làm loạn tiếp thử xem?"
Nửa ngày cũng không nghe được chút âm thanh nào.
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày hỏi "Bọn họ bị dọa rồi sao?"
Kiều Quả nhìn mấy người còn đang bàng hoàng trong sự kinh diễm, suy đoán nói:
"Chắc đây là........ fan qua đường trong truyền thuyết?"
Lâm Sơ Huỳnh "..."
Cách đó không xa truyền đến tiếng xe cảnh sát, lúc này các fan trên mặt đất mới hồi thần lại, sôi nổi cầm lấy đồ của mình chạy đi, người chạy chậm đã bị xe cảnh sát đuổi theo.
Lâm Sơ Huỳnh rất hài lòng nhìn hiệu suất này, đứng đó nhìn mấy người gây sự bị đưa đi hỏi chuyện, sau đó nhấc chân xuống cầu thang.
Kiều Quả hỏi Lão bản bây giờ cô là đang đi......
Lâm Sơ Huỳnh đến đầu cũng không quay lại "Tan làm, về nhà."
Kiều Quả nhìn đồng hồ trên tay, đúng là tan làm thật, lão bản thật là không lãng phí một giây thời gian tan tầm nào, cô ấy còn chưa nói xong, đã thấy một chiếc xe đang dừng ở phía trước.
Trợ lý Trần xuống xe "Lâm tiểu thư."
Lâm Sơ Huỳnh bất ngờ "Sao anh lại đến đây?"
"Ông chủ dặn." Trợ lý Trần mở cửa xe, lễ phép trả lời "Đón cô tan làm."
Lâm Sơ Huỳnh đang muốn hỏi ông chủ nhà anh đâu, liền thấy được người đàn ông trong xe, không chút cẩu thả, ngồi nghiêm chỉnh ở đó, ánh mắt không mặn không nhạt nhìn qua đây.
Thôi được rồi.
Cô nhấc chân lên xe, vừa lúc Lục Nghiêu gọi điện tới, lớn giọng kêu lên "Đại tiểu thư, chị không sao chứ?"
Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại "Tôi có thể có chuyện gì?"
"Chuyện công ty của chị bị người ta đến làm loạn đã lên hotseach rồi, tôi còn thấy có rất nhiều người." Lục Nghiêu vừa nghe không có chuyện gì liền yên tâm, đề nghị nói "Muốn tôi tìm vài bảo tiêu cao to đến đón chị tan làm không?"
"Không cần đâu."
"Tiền lương tôi trả, bây giờ sẽ cho người lại đó ngay."
"Hiện tại tôi rất an toàn."
Lục Nghiêu nói "An toàn thì để bảo tiêu lo là được, chị còn ở công ty phải không?"
"Tôi đang ngồi trong xe của chú hai cậu." Khóe môi Lâm Sơ Huỳnh nhếch lên "Không phải cậu còn không đủ tiền xài sao? Chia mấy tờ cho tôi đi."
"Chị nói cái gì?" Lục Nghiêu bên này xém chút nữa đã bị sặc nước miếng "Không thể nào, chú hai tôi chắc chắn còn ở công ty, chú ấy là người cuồng công việc mà!"
Lâm Sơ Huỳnh hướng di động lại gần Lục Yến Lâm một chút.
Ánh mắt Lục Yến Lâm khẽ nhúc nhích, mở miệng nói "Tiền lương bao nhiêu?"
Nghe được đúng là tiếng chú hai, tròng mắt Lục Nghiêu đều sắp rớt tới nơi, lắp bắp hỏi "Tiền, tiền lương gì?"
Lục Yến Lâm lời ít ý nhiều "Tiền lương thuê bảo tiêu."
Bên kia Lục Nghiêu ngơ ngơ ngáo ngáo mà nói ra một con số, lại hỏi "Chú hai hỏi cái này để làm gì?"
Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp cúp điện thoại, đôi mắt cong thành hình trăng non, cố ý hỏi "Chú hai, chú muốn trả tiền dùm tôi sao?"
Lục Yến Lâm dừng mắt nhìn cô "Có thể."