Cát Nặc nghe Cách Cổ Lạp nói xong thì đi đến chỗ Đông Thần vạch chiếc áo trên người hắn ra. Quả nhiên, phía tim có một mảnh thủy đâm vào vẫn đang không ngừng ra máu.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, Cát Nặc cắn răng nói.
- Cứu ngài ấy trước. Để ngài ấy sử dụng ống thở.
Nói xong anh ta nhìn cô, cúi đầu ý nói xin lỗi. Từ đảo về đất liền mà đi bằng tàu này mất khá nhiều thời gian.
Mà Cách Cổ Lạp không còn thời gian nữa. Mũi cô bắt đầu chảy máu. Nhìn Đông Thần nằm bên cạnh, cô cảm thấy không nỡ. Với tất cả những gì đã trải qua, kết thúc thật rồi. Trong đầu vang lên tiếng nói của bà cụ lần trước cô gặp. Một trong hai người sẽ chết... Nếu như vậy, cô sẽ tình nguyện chết thay cho Đông Thần.
Cát Nã nắm chặt lấy tay của Cách Cổ Lạp. Anh ta thúc giục người lái thuyền tăng hết tốc độ. Cách Cổ Lạp cũng víu vào tay của Cát Nã, hình như muốn nói cho anh ta biết cái gì. Cát Nã ghé tai xuống, tiếng cô thì thào rất nhỏ.
- Nhờ... Anh... Giao tấm thẻ... Này cho Cách Nam... Tìm anh ấy... Giúp tôi...
Cát Nã giật mình, anh ta thò tay vào túi áo của Cách Cổ Lạp. Quả nhiên có một tấm thẻ đen. Đây chính là toàn bộ tài sản của Cách Gia mà Đông Thần đưa cho cô. Cô không tiêu nó, cô giữ gìn muốn tận tay đưa cho Cách Nam.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với cái chết. Hình như, lần này cô không nỡ thì phải. Hai mắt dần nhoà đi, Cách Cổ Lạp thấy ba mẹ, ông nội vươn tay về phía của cô. Hai hàng nước mắt chảy ra, cô vươn tay về phía họ. Cô đi rồi. Nơi đây mệt mỏi quá. Cô muốn đến nơi đó với người nhà của mình. Đến cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Cách Lâm, Cách Khải và đặc biệt hơn là Cách Hiên...
Đông Thần... Em buồn ngủ quá.
Em chỉ sợ không thể tỉnh lại gặp anh nữa.
Nhưng quá mệt rồi, em muốn ngủ, ngủ một giấc thậ sâu.
Đông Thần, em yêu anh, mãi yêu anh...
Tạm biệt!
Chiếc bánh xe giường bệnh chuyển bánh đưa cả Cách Cổ Lạp và Đông Thần vào phòng phẫu thuật. Các bác sĩ nhìn tình trạng của hai người thì cảm thấy hơi hoảng. Nữ y tá kiểm tra tình hình xong thì vội nói.
- Cô gái đó chết rồi. Còn người đàn ông đang trong tình trạng nguy kịch, tim bị mảnh thủy tinh đâm khá sâu, hình như đã ghim hẳn vào rồi, chỉ sợ...
- Tiến hành kiểm tra, nếu phù hợp, lấy tim của cô ấy để thay thế!
___________
Chiều hôm ấy, Đông Thần đang ngồi đọc sách. Hắn nhìn Cách Cổ Lạp và một bé trai chơi đùa trong vườn. Hình ảnh này thật ấm áp. Cách Cổ Lạp ngẩng đầu, mái tóc dài xoã xuống bờ vai nhỏ nhắn của cô. Hắn thấy cô mỉm cười vẫy tay với hắn. Còn có, đứa bé gọi hắn là ba. Thằng nhóc rất giống hắn, rất dễ thương.
Đông Thần đặt quyển sách xuống muốn đi về phía hai mẹ con. Nhưng đến nơi, hắn phát hiện rằng không thấy bóng dáng của ai nữa. Chiếc xích đu trắng vẫn cứ thế đung đưa. Hắn tìm kiếm cô và đứa bé. Bỗng lại có tiếng phát ra từ trong nhà.
- Ông xã, anh đứng ngoài đó làm gì? Vào ăn cơm với con đi.
Nghe vậy, Đông Thần hơi nghi hoặc đi vào bên trong nhà. Hình bóng của cô lại biến mất. Giọng nói của cô vang bên tai của hắn, Đông Thần khó chịu ôm lấy đầu.
- Ông xã, em phải đi rồi... Tạm biệt...
- Ba à, con đi với mẹ. Con sẽ rất nhớ ba lắm.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thế đi xa dần, Đông Thần hốt hoảng đuổi theo. Mồ hôi trên trán hắn chảy xuống từng hạt một, sau đó, rơi vào thứ ánh sáng trắng tinh...
- Mẹ, ba, Đông Thần... Anh ấy tỉnh rồi...
Đông Gia và Đông Phu nhân nghe vậy thì vui mừng. Hai người họ chạy lại phía giường bệnh của Đông Thần. Hắn cảm thấy cơ thể như mất sức lực. Đông Tư Hạo đi đến đỡ lấy hắn ngồi dậy, để hắn tựa lưng vào thành giường. Còn Đông Phu nhân vội rót cốc nước ấm vừa phải đưa cho hắn uống. Phải nói, hắn đã mê man rất nhiều ngày rồi, cổ họng khô khốc rất khó chịu.
Uống nước xong, Đông Thần nhìn mọi người, hắn chuyển tầm mắt quanh phòng, vẫn không thấy người hắn muốn gặp đâu. Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.
- Mẹ, Lạp Nhi đâu, con muốn gặp cô ấy.
Cả ba người nghe câu hỏi này cũng không thấy làm lạ. Nửa năm nay rồi, Đông Thần vẫn không buông bỏ được. Mỗi lần hắn nghe tin thì hắn không chấp nhận rằng Cách Cổ Lạp đã chết, chính vì vậy mới ảnh hưởng đến tim phải nhập viện. Sau khi tỉnh lại, hắn lại ngu ngơ hỏi Đông Phu nhân, Đông Gia và em trai hắn. Tình trạng này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Trái tim đang đập trong cơ thể của Đông Thần chính là của Cách Cổ Lạp. Lần đấy, bác sĩ đã lấy tim của cô thay thế để duy trì mạng sống của hắn.
Nỗi đau này, khiến hắn cảm thấy đau khổ, dằn vặt đến tột cùng.
Thấy gia đình không ai có phản ứng, Đông Thần nghi ngờ.
- Tư Hạo, cô ấy đâu?
Nhin anh trai chứ chìm trong sự đau khổ như vậy, cuối cùng Đông Tư Hạo không thể nào nhịn nổi nữa.
- Cách Cổ Lạp đã mất cách đây nửa năm rồi. Trái tim đang đập bên trong người anh là của cô ấy, anh không nhớ sao? Đông Thần, anh xem lại bản thân anh đi có còn ra người nữa không, cô ấy.... Cô ấy... Có lẽ cũng chẳng muốn thấy bộ dạng của anh hiện tại đâu.
Câu nói này khiến cho Đông Thần bừng tỉnh. Đúng rồi, Lạp Nhi của hắn đi rồi. Nửa năm nay, hắn đã sống trong sự dối lừa bản thân rằng cô vẫn còn sống. Thậm chí, hắn lúc nào cũng ảo tưởng rằng đang nói chuyện với cô. Vô tình nhìn vào tấm gương lớn trước mặt, Đông Thần không còn nhận ra mình nữa. Râu đã mọc dài um tùm, đầu tóc bù xù đã dài đến ngang vai không được cắt tỉa. Gần như vẻ đẹp của hắn đã bị những thứ này che mờ hết đi rồi.
Đông Thần cảm giác tim lại nhói đau. Hắn đưa tay vò đầu, chảy nước mắt.
- Cô ấy... Bỏ đi thật rồi... Tại sao chứ? Lạp Nhi, em lại bỏ anh đi...
Giọng nói của Đông Thần nghẹn ngào. Đằng sau nụ cười của hắn là cả nỗi niềm bi thương không cất thành lời...
Để làm theo di nguyện của Cách Cổ Lạp, Cát Nã và Cát Nặc đi tìm Cách Nam, giao tận tay tất cả tài sản của Cách Gia cho anh ta. Giờ đây Cách Nam đã có một cuộc sống mới, anh gặp được tình yêu của đời mình và đã có một đứa con trai. Nhận lấy tấm thẻ đen, Cách Nam cảm thấy rất bất ngờ vì sự ra đi của đứa em gái duy nhất.
Vậy là chủ nhật hôm ấy, Cát Nặc dẫn Cách Nam đến thăm mộ của Cách Cổ Lạp. Hai người xuống xe, đi vào nghĩa địa. Đột nhiên, Cách Nặc và Cách Nam dừng chân lại khi thấy có khi thấy có 3 người đàn ông đang đứng trước mộ cô. Hương khói bay nghi ngút .
Một người là Đông Thần, bên cạnh là Đông Tư Hạo. Còn một người nữa, chính là Nhϊếp Lạc Dật. Ai cũng rất buồn, khiến bầu không khí ảm đạm, âm u.
Trái lại, trên bia mộ, hình ảnh Cách Cổ Lạp với nụ cười toả sáng hồn nhiên dưới nắng mặt trời. Cô theo ông nội và gia đình đến một nơi rất xa. Cách Nam nhìn tấm ảnh đó mà đưa ra một quyết định đúng đắn. Anh sẽ vì em gái mà tha thứ cho Đông Thần. Chắc hẳn nó sẽ rất vui khi anh làm như vậy.
Trời hôm nay rất đẹp, không gợn mây lại thoang thoảng gió. Đông Thần đặt chiếc nhẫn bên cạnh mộ của cô. Trên tay hắn cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự. Đây là cặp nhẫn cưới của hai người.
Lạp Nhi, đi thanh thản! Sẽ có ngày anh có thể gặp được em!
---Hoàn-----