Bên tai vang lên tiếng lạch cạch của cửa sổ, Cách Cổ Lạp lập tức mở mắt.
Bên ngoài trời đã tối, lại còn có mưa rất lớn. Cô phát hiện ra xiềng xích trên người mình đã được tháo từ bao giờ. Không biết đã ngủ qua bao lâu, Cách Cổ Lạp cắn răng cố gắng lết thân ngồi dậy, xuống giường. Sự lạnh buốt từ sàn nhà khiến cô cảm thấy rơi rùng mình. Đôi chân vì bị xích mà chằng chịt vết máu cùng với vết tím.
Cô định mở cửa lớn để đi ra ngoài, nhưng phát hiện rằng cửa đã bị khoá. Cách Cổ Lạp hết cách đành trèo qua cửa sổ nhảy từ tầng hai xuống. Cũng may, căn biệt thự này không quá cao, bên dưới lại có thảm cỏ dày nên cô mới không bị trẹo chân. Từng hạt mưa lướt qua gò má của cô chảy xuống. Cho dù chân có đau nhưng cô vẫn cố gắng chạy.
Không biết qua bao lâu, Cách Cổ Lạp dừng lại. Trước mặt cô là biển lớn mênh mông, mưa mỗi lúc một lớn khiến cô lâm vào tuyệt vọng. Hết đường rồi, quả nhiên như lời của Loss nói. Đây là hòn đảo cô lập, cho dù cô có thoát ra khỏi cái biệt thự kia thì sao? Vốn dĩ cô cũng mãi không thể chạy thoát.
- Quay lại đi... Đứng lâu ngoài mưa sẽ bị cảm lạnh.
Giọng nói từ phía sau truyền đến. Thì ra, ngay khi cô nhảy qua cửa sổ Loss đã biết rồi. Hắn cầm theo cô từng bước đi theo sau cô. Hắn muốn để cô thấy khó mà từ bỏ ý định bỏ trốn.
Không hiểu sao hai hàng nước mắt của Cách Cổ Lạp rơi xuống. Dưới ánh đèn mập mờ trên đảo, gương mặt của cô càng trở lên mơ hồ. Cách Cổ Lạp chắp hai tay phía sau, chiếc váy trắng của cô bị nước mưa làm cho ướt sũng mà dính chặt vào người. Đây là lần đầu tiên Loss nhìn thấy Cách Cổ Lạp khóc, phải nói là lần đầu tiên hắn thấy cô rơi lệ trước mặt hắn mới đúng.
Sau khi bị nhốt nhiều ngày, Cách Cổ Lạp rốt cuộc cũng nghĩ thông. Cô cảm thấy bản thân thật vô dụng khi để người khác điều khiển. Sống ở một nơi như vậy, không phải là tính cách mà cô muốn. Nếu cứ thế này mãi, cô chỉ sợ đầu óc cô sẽ phát điên mất. Điên rồi, cô sẽ mất hết đi lí trí, mất hết đi con người.
- Tôi sẽ không theo anh về đâu! Cuộc sống như vậy tôi chịu đủ rồi...
- Cách Cổ Lạp, cô nói nhăng nói cuội gì vậy? Cô muốn tôi gϊếŧ Nhϊếp Lạc Dật sao?
Cách Cổ Lạp nghe vậy quát lớn, trong mắt của cô sâu thẳm, nội tâm cùng sự tức giận dường như bộc phát.
- Đừng có lấy thằng nhóc đó để đe doạ tôi! Anh tưởng rằng tôi đứa ng sao? Một khi anh đã thả Nhϊếp Lạc Dật đi, thằng nhóc sẽ không để anh bắt lại đâu.
Đúng vậy, vì mang cô tới nơi này rồi, Loss đã cho thả Nhϊếp Lạc Dật đi. Với tính cách của thằng nhóc đó, sẽ không dễ gì bắt nó lại nữa. Loss không hề nghĩ đến tình huống Cách Cổ Lạp muốn tự sát. Không còn gì ràng buộc cô nữa, hắn không thể ngăn được cô lại.
Loss nhìn Cách Cổ Lạp dần dần lùi lại, hắn hơi kích động, muốn chạy đến ngăn cô lại. Đúng lúc Cách Cổ Lạp đứng bước chân xuống dòng nước lạnh, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện 5 chiếc trực thăng. Giữa hòn đảo rộng lớn này, ngoại trừ có trực thăng của Loss thì không có bất kì chiếc nào nữa. Cách Cổ Lạp bị ánh sáng trên chiếc trực thăng rọi xuống khiến cô hơi khó chịu đưa tay che mắt lại. Chiếc thang dây được thả xuống, một người đàn ông bất chấp đang mưa to trèo thang dây nhảy xuống trước mặt của Cách Cổ Lạp. Nhìn thấy cô một cách chân thật nhất, hắn không kìm nén được nữa mà ôm lấy cô vào lòng. Ban đầu cô phản kháng dữ dội, cứ ngỡ là đồng bọn của Loss, nhưng giọng nói quen thuộc đó vang bên tai cô.
- Lạp Nhi, anh đến đón em đây... Đừng sợ...
Nước mắt của cô ngày càng chảy nhiều. Cô để mặc cho hắn ôm chặt lấy mình. Hơi ấm quen thuộc từ người đàn ông này không bao giờ cô có thể quên. Người đàn ông khiến cô vừa yêu lại vừa hận.
- Đông Thần... Đông Thần....
Cô quyết định rời xa hắn rồi. Là hắn hại Cách Hiên, hại cô trở lên như vậy. Nhưng cô lại không kìm lòng được mà vẫn yêu hắn. Thâm tâm cô giằng xéo dữ dội, đã đau lại càng đau hơn.
Loss đứng ngay tại chỗ, bàn tay hắn siết chặt lại nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mặt. Hắn không hiểu vì sao cô lại yêu Đông Thần như vậy, chẳng lẽ hắn không có điểm gì để cho cô thích sao? Loss bất giác cười lớn, mỗi khi hắn cười, cũng là lúc khiến cho người khác cảm thấy lo sợ vì sự lạnh lẽo từ hắn.
- Đông Thần, mày cũng nhanh đấy. Chắc moi được thông tin từ Niếp Trác Na hay Phương Kỷ phải không? Hai người bọn họ... Đúng là không thể tin tưởng...
Đông Thần để cho cô đứng sau mình, hắn lấy thân mình che chắn cho Cách Cổ Lạp
- Mày đúng là kẻ điên! Hôm nay tao phải đưa cô ấy đi.
- Haahaa.... Để tao chống mắt lên xem, mày đưa cô ấy đi kiểu gì!
Đàn em của Loss từ trong đảo chạy ra, tên nào cũng cầm súng chĩa thẳng về phía Đông Thần. Mà trên chiếc trực thăng của Đông Thần, Cát Nặc và Cát Nã dẫn theo một đám áo đen từ trên trực thăng nhảy xuống. Hai bên cũng coi như lực lượng ngang nhau. Đông Thần gọi Cát Nặc đến để anh ta bảo vệ cho cô. Sau đó, hắn bước về phía trước.
- Nếu nổ súng, rất nhiều người chết mà không giải quyết được gì. Chi bằng, tao với mày đấu riêng, kết thúc tất cả đi!
- Được!
Loss nhận lời ngay không cần chần chừ. Địa hình ở đây, hắn nắm chắc trong lòng bàn tay, hắn có thể lợi dụng điều này một lần gϊếŧ chết Đông Thần.
Hai người đàn ông cầm súng, ném lại về phía sau cho thuộc hạ. Hai người nhanh chóng lao vào đến đối phương đánh nhau. Có vẻ sức mạnh của hai người ngang nhau, không ai chịu ai cả. Cách Cổ Lạp đứng đó, vô cùng lo lắng. Nếu bây giờ cắt ngang trận đấu, chắc chắn rằng đám đàn em của Loss sẽ tấn công.
- Thiếu phu nhân, tôi hộ tống cô lên trực thăng trước. Lát nữa, ở đây có đại chiến... Cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cát Nã nói nhỏ vào tai Cách Cổ Lạp. Cô sao có thể bỏ mặc Đông Thần ở nơi nguy hiểm như vậy.
- Tôi sẽ ở đây với mọi người. Tôi không muốn bỏ anh ấy lại.