Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 73: Ngược [3]

Đông Thần quay trở lại bệnh viện Quốc Gia. Lúc này Đông Tư Hạo đã tỉnh, mẹ hắn đang gọt hoa quả cho đứa em này.

Vừa trông thấy Đông Thần, Đông Tư Hạo muốn nói gì đó nhưng lại thấy cái gương mặt xám xịt của Đông Thần thì anh ta lại không dám nói. Đông Thần đi đến giường bệnh, khó chịu, nới lỏng cà vạt, cởi luôn cả chiếc áo bên ngoài vắt lên chiếc ghế gần đó.

- Đông Thần, con không tìm thấy Cổ Lạp sao?

Đông Thần chỉ lắc nhẹ đầu. Sau đó hắn đưa tay day day trán. Hắn thật sự quá mệt mỏi, hắn mệt đến nỗi đầu đau như búa bổ. Bộ não của hắn hàng ngày phải dùng cật lực, lại còn phải đi tìm Cách Cổ Lạp hắn đến tối hắn không thể nghỉ ngơi một chút được.

Khi nghe tin cô mất tích, Đông Thần dường như tức điên lên, lục tung cả cái bệnh viện để tìm cô. Hắn cho người xem lại camera nhưng đã muộn, tất cả hệ thống của bệnh viện đã được ai đó xâm nhập vào xoá hết dữ liệu. Người mà hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Niếp Trác Na. Đông Thần gọi cho Nặc Ân bảo anh ta mang toàn bộ chứng cứ phạm tội của ba Niếp Trác Na đến để uy hϊếp cô ta. Ai ngờ đến biệt thự lại chứng kiến những cảnh không đâu vào đâu, Niếp Trác Na dù bị bắt cũng không nói ra nơi mà Cách Cổ Lạp bị bắt.

- Anh hai, ngày mai lên sàn đấu giá. Nếu lần này Phương Kỷ thắng, e rằng sẽ bất lợi cho ta. Em lại bị thương... Em...

Trong đầu của Đông Thần chợt loé lên một ý nghĩ. Hắn... Đã để lọt mất một mục tiêu quan trọng rồi. Phương Kỷ từ trước đến nay không có bất cứ hành động gì dám đối đầu với Đông Thị, trừ khi... Anh ta có kẻ chống lưng phía sau. Đông Thần lấy máy ra gọi cho Nặc Ân căn dặn. Chỉ vài phút sau, toàn bộ tài liệu đã được gửi đến. Đông Thần nghiêm túc xem xét tin tức và thông tin của Phương Thị đợt vừa qua. Càng xem, càng khiến hắn khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Dạo gần đây, Phương Thị đã mở rộng quy mô gấp mấy lần năm trước. Đã vậy, nhiều mặt hàng còn thông qua một công ty bí ẩn. Hội đồng quản trị cũng đã đổi người, tất cả đều là những người có liên quan đến Lam Hội.

- Loss?

- Anh hai, anh nói gì vậy?

Cả Đông phu nhân và Đông Tư Hạo đều không hiểu gì. Nghĩ đến đây, Đông Thần lập tức đứng dậy. Có vẻ hắn đã thông suốt, nụ cười tà ác trên môi càng đậm.

- Tư Hạo, em cứ an tâm dưỡng thương. Ngày mai, anh sẽ lấy danh nghĩa của em hạ bệ Phương Kỷ!

- Anh có cách sao?

- Chỉ muốn cho tên đó biết vị trí của bản thân đang ở đâu thôi. Về phía ba, con nhờ mẹ nói lại với ông ấy một tiếng.

Sau bao ngày vắng mặt, cuối cùng Đông Thần cũng xuất hiện trở lại. Đông phu nhân cảm thấy có chút gì đó lo lắng. Bà có cảm giác Đông Thần ngày càng xa cách với nguờ nhà hơn. Bà biết tính cách của Đông Thần vốn cố chấp, nhưng không ngờ Đông Thần lại yêu một người con gái sâu đậm như vậy. Tuy bà không có ý kiến trong chuyện tình cảm của con trai, nhưng bà chỉ sợ rằng ngày nào đó Đông Thần sẽ phải cô độc.

- Đông Thần, con đừng cố quá mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Mẹ chỉ có mỗi hai đứa con, nếu một trong hai đứa có mệnh hệ gì, mẹ sợ bản thân sẽ không thể chịu được.

___________

Tiếng xiềng xích lạch cạch trên đất, va chạm vào nhau chìm trong bóng tối. Căn phòng quá tối, tối đến nỗi Cách Cổ Lạp mở mắt cũng giống như bản thân bị mù vậy. Không có ánh sáng, chỉ có sự lạnh lẽo cùng với từng tiếng hít thở của cô.

Một tiếng "cạch" vang lên. Đèn trong phòng được ai đó bật sáng, cô vội vàng nhắm mắt vì không thể chịu được cái sự chói loá đấy. Mãi lúc sau mắt mới quen, cô mới dần mở mắt. Đứng trước mặt cô chính là Loss. Mỗi lần nhìn hắn, là cô cảm thấy rất ghê tởm. Hai hai cô bị trói chặt vào hai xiềng xích lớn buộc trên cao. Cơ thể ngồi dưới đất, trông rất thảm hại. Vốn vì sợ Cách Cổ Lạp có những hành vi xấu muốn làm hại gương mặt này nên Loss mới xích hai tay cô lại. Nhốt cô vào căn phòng tối chính là sự biếи ŧɦái đến tột cùng của hắn.

Loss ngồi xuống, bàn tay vươn ra chạm vào bên má của cô vuốt nhẹ. Cách Cổ Lạp nghiêng đầu né tránh, hắn dừng động tác, mỉm cười.

- Sao, vẫn kiên cường như vậy?

- Đây là đâu?

- Hòn đảo của chúng ta, cách riêng biệt với thế giới bên ngoài, xung quanh là đại dương bao la. Từ giờ, hai chúng ta sẽ sống ở đây mãi mãi...

- Tên khốn! Anh chính là một kẻ điên, một kẻ bệnh hoạn!

Cô không kiên nể gì mà chửi Loss hết sức có thể. Vậy mà hắn lại đem cô tới cái nơi này. Cô không thể bị nhốt ở đây cả đời được.

- Cách Cổ Lạp, tôi chỉ muốn cô nghe lời thôi. Có đau không? Đừng vùng vẫy, xiềng xích sẽ càng cứa vào tay đấy.

Cô nghiến chặt răng, hai bàn tay cũng nắm chặt lại. Loss tiến sát lại, hắn vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Hơi ấm cùng với hương thơm toả ra từ người của cô khiến hắn cảm thấy như được an ủi. Quả nhiên, trên người của Cách Cổ Lạp khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Cái ôm này vốn hắn chỉ để thoả mãn khát khao của bản thân mà thôi. Từ nhỏ đến giờ hắn cũng muốn có được sự quan tâm của một người, nhưng... Hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

Những người đàn bà đó chỉ mê tiền, mê nhan sắc của hắn. Chỉ có mỗi Cách Cổ Lạp không như vậy. Gương mặt cô rất đẹp lại khiến hắn say mê. Hắn chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mà thôi. Ngày ngày ngắm nhìn, ngày cảm tận hưởng cảm giác mà người ta thường gọi là "gia đình". Trên đời này hắn không cần bất cứ ai ngoài cô cả. Chỉ mỗi cô mới có thể trở thành gia đình của hắn. Hắn không cần mẹ, không cần Lam Hội gì kia nữa. Hắn chỉ muốn ở với người mà hắn muốm mà thôi.

Cách Cổ Lạp cảm thấy bên cổ của mình có một dòng nước âm ấm. Cô giật mình, bản thân quá bất ngờ. Mà cơ thể của Loss hơi run run. Hắn vẫn ôm cô như vậy, không hề lỏng mà lại còn tăng lực ôm chặt hơn.

- Anh.. anh khóc cái gì?

Lần trước là cô chứng kiến Đông Thần rơi lệ. Bây giờ đến cái tên này. Chẳng lẽ đàn ông luôn dùng cái bản mặt này để lừa dối phụ nữ hay sao?

Giọng của Loss có chút nghẹn ngào, lại có chút khản đặc rất khó nghe rõ.

- Cách Cổ Lạp... Tôi chỉ muốn có một gia đình. Cô đừng bao giờ có thể rời xa tôi. Gương mặt này... Và cả trái tim này... Tôi đều muốn...