- Máy bay sắp cất cánh, quý khách lưu ý ngồi đúng chỗ của mình.
Tiếp viên hàng không đi đến nhắc nhở tất cả mọi người. Cách Cổ Lạp tắt điện thoại, cố gắng để đầu óc tỉnh táo để có thể nhớ tất cả mọi chuyện.
- Chị không sao chứ?
- Chị... Hơi buồn nôn... Vào toilet một chút đã...
Vừa nói xong cô bịt miệng đứng dậy chạy về phía của tiếp viên hàng không. Sau khi được chỉ dẫn đường, Cách Cổ Lạp nhanh chóng tìm thấy WC rồi đi vào. Trong WC chật hẹp, cô nôn tháo tháo, bụng có chút cồn cào. Ngẩng đầu nhìn bản thân trước gương lớn, Cách Cổ Lạp chỉ thở dài một hơi. Sắc mặt của cô rất tiền tụy, trắng bệch. Chắc do cả hôm nay cô chưa có cái gì bỏ vào bụng. Vì để lên kế hoạch chạy trốn mà cô quên béng mất.
Tiện tay rút một tờ giấy ra lau miệng rồi bỏ vào thùng rác. Cô định đi ra ngoài, ai ngờ cửa WC được ai đó mở ra. Lúc này Cách Cổ Lạp mới chợt đỏ mặt, vừa nãy cô vội quá nên không có khoá cửa.
Người đàn ông đi vào ban đầu hơi sững sờ. Sau đó, Cách Cổ Lạp cảm thấy anh ta có chút quen mắt.
- Xin lỗi, tôi sẽ ra ngoài ngay!
Cách Cổ Lạp hoàn toàn không nhớ ra hắn. Khi hai người vừa lướt qua nhau, người đàn ông kích động suýt chút nữa nắm tay cô lại. Ông trời đúng là trêu ngươi... Thật tình cờ...
Chuyến bay nhanh chóng xuất phát.
Cách Cổ Lạp nhìn sang đã thấy Nhϊếp Lạc Dật ngủ rồi nên cô rất nhẹ nhàng để cho thằng bé ngủ. Bên ngoài bầu trời đen như mực, hình như trời bắt đầu đổ mưa. Không hiểu sao cô không thể ngủ được, mà chỉ sợ khi cô ngủ dậy, cô sẽ quên mất dự tính mà bản thân muốn thực hiện.
- Thưa cô, đây là trà nóng và ít bánh quy đơn giản. Chúc cô dùng bữa vui vẻ!
Nữ tiếp viên xinh đẹp đẩy chiếc xe mang đồ đến phục vụ cho cô.
- Có nhầm lẫn gì không? Tôi đâu có đặt đồ ăn?
Đáp lại cô, nữ nhân viên kia chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
- Có một vị khách ngồi ở hạng thương gia kêu tôi mang đến cho cô. Anh ấy nói rằng dạ dày của cô không tốt, nên ăn chút gì đó sẽ không bị đau bụng nữa.
Lại có người biết cô đau bụng? Mà anh ta lại còn biết rõ cô đau dạ dày? Cách Cổ Lạp quả thực rất tò mò muốn biết anh ta là ai. Cô có hỏi nữ tiếp viên nhưng cô ấy không chịu nói. Không còn cách nào khác, Cách Cổ Lạp đành nhận lấy đồ ăn từ tay của nữ tiếp viên rồi cảm ơn cô ấy.
Nghĩ ngợi một lúc, Cách Cổ Lạp bỏ một miếng báng vào miệng. Vị socola ấm ấm cùng với vị ngọt của sữa tan trong miệng khiến cô cảm thấy rất hài lòng. Mà tách trà nóng này lại không đắng, có vị ngọt ngọt uống vào rất ấm bụng.
Sau một hồi từ từ thưởng thức, cuối cùng Cách Cổ Lạp mới ăn hết. Cô từ tốn lấy chiếc khăn giấy lau miệng, nữ tiếp viên nhanh chóng đi tới dọn đồ mang đi.
Vừa ăn no rồi lại khiến cô có chút buồn ngủ. Cách Cổ Lạp thở dài, dần dần nhắm mắt. Trong giấc mơ của cô, xuất hiện những hình ảnh rất lạ. Một người đàn ông quỳ xuống cầu hôn cô, nhưng cô không thể nhìn thấy mặt của anh ta. Sau đó, một tiếng súng nổ lên, cô thấy ba mẹ mình ngã xuống trong vũng máu. Cách Hiên đang thoi thóp nắm chặt lấy tay của cô, anh nói.
/ Là hắn... Hắn đã hại gia đình chúng ta... Là hắn.../
- Hắn là ai? Cách Hiên?
Cô muốn biết sự thật, ai ngờ lại bị một trận rung lắc làm cho tỉnh giấc. Cách Cổ Lạp thần người, khoé mắt của cô lúc này vẫn còn ươn ướt. Hành khách xung quanh bỗng dưng lại ồn ào đến lạ. Mấy nữ tiếp viên vội vàng đi đến thông báo.
- Xin quý khách ngồi yên tại vị trí. Thời tiết không hiểu sao lại thất thường, sắp có bão. Chính vì vậy, mọi người tuyệt đối đừng rời khỏi chỗ của mình, chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục sự cố.
Có người nghe nhưng có người lại hoảng sợ. Xung quanh rất ồn ào khiến Cách Cổ Lạp có chút đau đầu, cô bất giác đưa tay day day trán.
Máy bay bắt đầu bị ảnh hưởng rung lắc dữ dội khiến ai nấy cũng hét lớn sợ hãi. Nhϊếp Lạc Dật bây giờ cũng đã tỉnh. Hắn quay sang nhìn Cách Cổ Lạp thấy gương mặt cô biến sắc thì vội vàng hỏi.
- Chị có sao không?
- Không... Không sao...
- Cần gì tôi đi lấy cho chị...
Ai ngờ, Nhϊếp Lạc Dật vừa dứt lời, máy bay chợt chao đảo khiến tất cả hành khách đều nghiêng hết sang bên trái. Cũng may, Cách Cổ Lạp vịn chặt tay vào thành ghế nên mới không bị đập đầu. Người cô bắt đầu thấy khó chịu, không nhịn được cô đành đứng dậy.
- Chị đi đâu?
- Vào WC chút xíu..
- Giờ rất nguy hiểm, tôi đưa chị đi...
- Không cần nhóc đưa đi đâu!
Cách Cổ Lạp ngang bướng nhanh chóng mặc kệ lời nói của Nhϊếp Lạc Dật mà loạng choạng đi đến WC. Khi cô vừa mới bước một chân vào trong, ai ngờ máy bay chợt mất thăng bằng khiến cô lao về phía trước. Tay còn chưa kịp bám vào cửa, cơ thể dần mất thăng bằng suýt nữa chạm mặt vào bồn rửa tay. Cũng may, có ai đó phía sau tiến tới kịp thời mà ôm lấy eo giữ cô ở lại.
- Cẩn thận chút!
Đợi đến khi máy bay hết nghiêng ngả, lúc này người đàn ông mới buông cô ra. Cách Cổ Lạp quay người lại, lễ phép cúi đầu cảm ơn anh ta.
- Cảm ơn anh đã giúp tôi.
- Bữa khuya em dùng có vừa miệng không?
- Hả?
Cơ thể cô hơi cứng ngắc. Cách Cổ Lạp ngẩng đầu lên đúng lúc kịp giao với anh mắt anh ta. Người đàn ông này chính là người cô vừa vô tình gặp ở WC này lúc trước. Có điều, nhìn anh ta rất quen, quen đến nỗi mà cô cảm thấy rất gần gũi. Tuy vậy nhưng cô không thể nào nhớ ra được anh ta là ai.
- Anh là ai? Chúng ta có quen nhau?
- Xin chào, tôi tên là Đông Thần. Chúng ta đã từng quen nhau... Rất vui được gặp lại em...