Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 46: Khởi đầu của bi kịch [1]

- Tay của bệnh nhân do cô làm bị gãy. Hiện tại chưa liên lạc được với người nhà anh ta. Chính vì vậy, cô phải ở đây cho đến khi người nhà anh ta tới.

Cách Cổ Lạp vâng vâng dạ dạ với bác sĩ. Kì thực cô đâu có muốn làm anh ta bị thương đâu? Chỉ tại anh ta đột nhiên nắm lấy tay của cô nên vậy thôi. Cô đã đợi ở bệnh viện này khá lâu rồi. Bây giờ, nếu không về sớm... Cô sợ Đông Thần sẽ tức giận mất.

Mở cửa đi vào phòng bệnh, cô thấy người đang ông kia đang thảnh thơi nằm tựa lưng vào thành giường, cánh tay bị thương đã được các bác sĩ xử lí kịp thời.

Có điều, cô cứ thắc mắc tại sao anh ta cứ dùng cái ánh mắt đó nhìn cô? Điều này khiến cô vô cùng chột dạ.

Cách Cổ Lạp đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

- Tôi đã gọi cấp cứu giúp anh. Chính vì vậy... Coi như tôi lỡ làm anh ngã gãy tay là hai bên hoà nhau?

Loss nghe vậy nhìn xuống cánh tay trái của mình. Vừa bị gãy tay lại vừa bị trúng đạn. Cũng may là tay trái, không ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của hắn. Hôm nay hắn đúng là đen, vừa bị tên chồng bắn bị thương lại còn bị cô vợ của tên chồng kia làm ngã gãy tay. Rốt cuộc, không hiểu bản thân hắn dạo này làm sao nữa!

Quan sát cô từ khi tỉnh lại tới giờ, Loss càng cảm thấy rất vừa mắt. Nếu như... Có thể lột da cái gương mặt này, hắn thực rất muốn.

Một trong những sở thích quái dị của Loss chính là da mặt người. Rất nhiều cô gái bị hắn nhìn trúng đều bị hắn lột da mặt cho vào bộ sưu tập. Cách Cổ Lạp không biết rằng, cô vừa vô tình cứu một tên biếи ŧɦái chính hiệu.

- Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi... Rất quen mắt...

Bây giờ cô mới sực nhớ ra nhìn người đàn ông này rất quen mắt. Hình như... Cô gặp ở đâu rồi mà... Càng nghĩ càng thấy nhức đầu.

Loss vươn tay tay nhanh chóng gỡ miếng dán cá nhân trên mặt cô xuống. Cách Cổ Lạp giật mình nhìn hắn.

- Vết thương của cô khỏi rồi kìa. Nên tháo miếng băng ra vì nó sẽ làm xấu đi gương mặt của cô.

- Vậy sao? Cảm ơn anh.

Cách Cổ Lạp sờ nhẹ lên mặt. Quả nhiên làn da đã nhẵn bóng không sưng tấy nữa. Dạo đây cô quên mất không thay băng dán khác nên không để ý vết thương đã lành.

Hành động này của cô khiến cho Loss ngẩng ngơ nhìn chằm. Trong lòng hắn vô cùng kích động. Chính là cái gương mặt này! Cái gương mặt mà hắn đã tìm kiếm bao nhiêu lâu. Không, hắn quyết định rồi. Hắn muốn bảo tồn cái gương mặt này. Hắn sẽ không lột da mặt cô mà sẽ nuôi nhốt cô để gương mặt này lúc nào cũng ở cạnh hắn.

Càng nghĩ Loss càng không kìm chế được mà lại gần. Đột nhiên, hắn cúi xuống cắn một nhát lên cổ của cô. Cách Cổ Lạp sợ hú hồn hú vía nhanh chóng đẩy hắn ra.

- Anh...anh bị điên à...

Cô lấy tay che cổ. Cũng may vết cắn không có chảy máu mà chỉ đỏ thôi.

- Cô, không nhớ tôi sao?

Lần trước rõ ràng là Cách Cổ Lạp còn đang vui vẻ hâm mộ khi gặp hắn. Bây giờ, hắn thấy cô thật khác?

- Chúng ta quen nhau?

- Tôi tên là Hàn Tư Xuyên, là một hoạ sĩ.

Trí nhớ bắt đầu ùa về. Bên tai cô vang lên giọng nói.

Hàn Tư Xuyên... Hoạ sĩ... Sao cô không thể nhớ được gì nữa?

Cuối cùng Cách Cổ Lạp không thể chịu đựng được hơi lùi về phía sau.

Cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra. Người áo đen đó bước vào, nhanh chóng đến hỏi tình hình của Loss. Cách Cổ Lạp không thể chịu nổi nữa mà cầm túi xách nhanh chóng bỏ đi.

- Người nhà của anh tới rồi... Tôi...tôi về đây...

Cô vội vã chạy một mạch ra khỏi phòng. Loss nhìn theo bóng dáng của cô mà mỉm cười một cách bí hiểm.

Phải đi dạo một vòng cho đầu thoải mái. Cuối cùng, Cách Cổ Lạp bắt một chiếc taxi trở về. Trời bắt đầu sẩm tối, cả ngày nay cứ lang thang ngoài đường khiến cô cũng thấy có chút đói. Cách Cổ Lạp lén lút nhẹ nhàng đi vào trong biệt thự. Ai ngờ, vừa bước chân vào sảnh lớn, đèn điện đã sáng lại càng thêm sáng hơn. Đông Thần với gương mặt u ám ngồi chính giữa bộ ghế da đắt tiền.

Vừa trông thấy bóng dáng của cô, hắn liền lên tiếng khiến cho cô không rét mà run.

- Còn biết đường trở về? Tôi còn tưởng rằng em không coi tôi ra gì?

Cô biết bây giờ Đông Thần đang rất giận. Chính vì vậy, cô nên im lặng đợi hắn nguôi giận rồi giải thích sau.

Cách Cổ Lạp lướt qua, ai ngờ cô chưa đi được mấy bước, Đông Thần đã đứng dậy sải chân đến nắm chặt cô tay cô lại.

- Anh, việc gì cũng phải bình tĩnh. Em có thể giải thích cho anh.

Hắn cũng muốn nghe cô giải thích nhưng, ánh mắt vô tình nhìn xuống cái cổ trắng nõn của cô. Ở đó, xuất hiện một vết đỏ hơn tím. Đông Thần cũng chẳng phải người ngu ngốc mà không hiểu ra. Cơn giận giữ tăng lên đến đỉnh điểm. Lực tay của hắn siết mạnh như muốn bóp nát cổ tay của cô.

- Anh làm em đau đấy!

Đông Thần lập tức quát lớn.

- Đau? Cô cũng biết đau sao? Loại đàn bà lăng nhăng như cô mà cũng biết đau hả? Nói xem, là thằng khốn nào đã chạm vào người cô!

"Chát" không hiểu sao cô lại theo bản năng tát Đông Thần một bạt tai. Là cô không cố ý...

Cách Cổ Lạp hơi hoảng muốn giải thích. Ai ngờ, Đông Thần lập tức túm lấy cổ áo của cô.

- Đông Thần, em...em thực sự không có cố ý... Anh hãy tin em...em..

- Muốn tôi tin cũng được! Tôi muốn cô tự tay gϊếŧ hai người, cô làm được chứ?

- Anh?

- Hai tên đó chính là hai kẻ lần trước cô đánh. Bọn chúng tên là Cách Hiên và Cách Nam!