Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 42: Nghe lén

- Hôm nay em gặp Phương Kỷ?

Đến tối Đông Thần trở về, việc đầu tiên khi hắn cởϊ áσ ngoài chính là hỏi cô về việc này.

Cách Cổ Lạp đang chăm chú xem tin tức, hình như cô không quan tâm lắm về vấn đề này nên chỉ trả lời qua loa.

- Em có gặp nhưng không nhớ anh ta là ai. Lần sau nếu gặp lại em sẽ hỏi cho rõ.

- Ý của anh không phải như vậy.

Đông Thần cầm lấy chiếc điều khiển tắt ti vi đi. Điều này khiến cho cô cảm thấy có chút hụt hẫng.

- Lần sau đừng ra ngoài nữa được không? Ngoại trừ anh ra, tất cả bọn họ đều không có đáng tin. Trên đời này... Chỉ có anh mới bảo vệ em được thôi.

Ban đầu cô cảm thấy Đông Thần có chút thái quá với việc kiểm soát mọi thứ của cô. Nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn, cô lại cho rằng mình quá nghĩ nhiều. Cuối cùng, Đông Thần ôm chặt cô vào trong lòng mình. Hắn rất sợ khi cô phát hiện ra hắn lừa cô thì mối quan hệ này sẽ hoàn toàn chấm dứt. Hắn thà để cô quên đi tất cả sống cuộc sống mới với cô còn hơn là để cô suốt ngày tự hành hạ bản thân như trước kia.

Đồng hồ đã điểm đến 23 giờ.

Trên chiếc giường lớn, hai thân hình đang đắm chìm vào du͙© vọиɠ mãnh liệt. Lần đầu tiên Đông Thần chiếm được hoàn toàn người con gái này. Làn da mịn màng cùng với tiếng kêu của cô càng khiến hắn thêm điên cuồng. Hắn quyết định rồi. Hắn sẽ không để bất cứ thứ gì khiến cô nhớ lại quá khứ, tất cả.. phải bị loại bỏ ngay lập tức!

Sáng hôm sau, Cách Cổ Lạp mơ hồ tỉnh lại. Cô phát hiện quần áo trên người đã được Đông Thần cẩn thận mặc lại cho. Hắn chu đáo đến nỗi còn thay băng bó lại vết thương cho cô.

Nhớ lại chuyện tối hôm qua khiến cô có chút ngượng ngùng. Cô và chồng mình... Thực sự làm chuyện đó...

Nhìn ra phía cửa sổ thấy trời mới hửng sáng vẫn còn sớm. Cách Cổ Lạp vươn tay ngáp dài một cái rồi xuống giường. Không biết Đông Thần dậy sớm thế này làm gì nữa?

Cách Cổ Lạp cứ bước lững thững trên hành lang dài. Đi ngang qua phòng khách cô nghe thấy bên trong có người. Tưởng Đông Thần đang làm việc trong đó, cô định lên tiếng gọi hắn. Ai ngờ, bên trong phòng khách còn có thêm tiếng của mấy người nữa.

- Đông Thần, bao giờ con mới ly hôn với cô ta?

- Ly hôn? Con không có ý định đó!

- Con điên rồi! Nếu nó mà biết...

Đông Gia đang tức giận thì Đông phu nhân vô tình phát hiện có người đứng ở cửa nên bảo nhắc nhở chồng dừng lại. Bà vẫn nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới mở cửa ra. Cách Cổ Lạp bị hành động này của mẹ chồng thì hơi sững sờ.

- Con dâu, con dậy rồi sao? Vết thương trên người con sao rồi?

Cách Cổ Lạp đờ người. Đông Thần vội đứng dậy đi tới ôm lấy vai của cô. Hắn cúi xuống giải thích đây là ba mẹ hắn. Cách Cổ Lạp không phản ứng được những việc này nên đành cười gượng cúi đầu. Đông Phu Nhân đưa mắt nhìn cả hai người. Bất giác bà chỉ thở dài.

- Đông Thần, mẹ có điều muốn nhắc nhở con. Đừng sai lại càng sai thêm nữa! Nếu không, con sẽ mất đi tất cả.

Tuy Đông Gia muốn nói gì đó nhưng Đông Phu nhân vội vàng lấy lí do có việc bận nên đã lôi kéo ông đi. Cách Cổ Lạp ngơ ngác nhìn Đông Thần, tay cô hơi run lắm chặt vạt áo mình. Vừa nãy, cô đã nghe được một chút cuộc trò chuyện của ba người. Đại loại cô cũng có thể hiểu họ đang nói gì.

- Đông Thần... Anh sẽ ly hôn với em sao? Ba mẹ.... Có lẽ không thích em...

Hắn nghe vậy thì cúi đầu xuống nâng cằm cô lên đối diện với mình. Nước mắt của Cách Cổ Lạp trực trào như sắp chảy ra.

Cô là trẻ mồ côi, không có người thân. Nếu bây giờ Đông Thần ly hôn rồi đuổi cô đi... Chắc chắn cô sẽ chỉ còn 1 mình thôi.

- Cổ Lạp, anh sẽ không ly hôn với em đâu. Được chứ?

Đông Thần ôm lấy cô an ủi. Tuy nhiên Cách Cổ Lạp có chút lo lắng.

Chỉ là cô muốn có sự ấm áp từ một gia đình mà thôi.

Dinh thự trắng.

Nơi này chính là trụ sở của của Lam Hội. Người đứng đầu thâu tóm mọi thứ đó chính là Loss. Hắn mang một vẻ đẹp rất hút hồn người, đặc biệt nụ cười toả nắng khiến các thiếu nữ rung rinh. Nhưng con người Loss thì ngược lại. Hắn là một tên biếи ŧɦái chính hiệu, đặc biệt thích nhất chính là vẽ chân dung thân thể của từng mĩ nữ mà hắn ta vừa mắt.

Loss đạp chân ghế quay người lại. Phải, gương mặt này chính là hoạ sĩ Hàn Tư Xuyên mà Cách Cổ Lạp đã vô tình gặp ở bệnh viện.

Lúc này ở dưới đất, Nhϊếp Lạc Dật toàn thân là máu đang bất động nằm đó. Loss ra lệnh cho một tên áo đen bê chậu nước đến dội thẳng lên người của Nhϊếp Lạc Dật. Bị cái lạnh thấu xương bất ngờ cũng khiến Nhϊếp Lạc Dật tỉnh táo đôi chút.

- Sao hả? Tài liệu cất trữ mà ba mày giấu ở chỗ nào?

Nhϊếp Lạc Dật im lặng.

Loss nở nụ cười lạnh lùng. Hắn cầm điều khiến bật màn hình lớn trước mắt lên. Hình ảnh cô gái cười rạng rỡ hiện lên. Nhϊếp Lạc Dật bị một tên áo đen nắm tóc bắt nhìn lên màn hình lớn.

- Thấy cô ta đẹp không? Phải nói rằng ngay từ đầu gặp mặt cô ta, tao cũng rất vừa mắt.

- Mày... Mày không được động đến chị ấy!

Loss ấn nút chuyển sang xem những bức hình khác. Có vẻ những bức hình này toàn là hình chụp trộm nên người trong hình mới thần thái tự nhiên như vậy. Nhϊếp Lạc Dật không ngờ tên này lại cho người theo dõi Cách Cổ Lạp.

- Nhϊếp thiếu gia, mày nói xem... Tài liệu đâu?

Bây giờ Nhϊếp Lạc Dật không thể không nói ra được. Thằng nhóc nắm chặt tay lại nói.

- Ở chỗ của Đông Thần! Tôi đã đưa hết toàn bộ cho hắn ta!