Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 40: Anh là người nhà của em, là chồng của em

Mất mất ngày, Đông Thần luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của Cách Cổ Lạp một bước không rời.

Công việc của tập đoàn hiện giờ đang rất bận rộn vì Boss vắng mặt. Đến ngày thứ 3, thì các cổ đông đành bảo trợ lí đến nói với Đông Thần một tiếng.

Đọc xong tất cả bản báo cáo trên tay, Đông Thần cau mày tiện tay ném lên bàn.

Lúc này có hai người đàn ông đi vào. Hai người họ không ai khác chính là trợ thủ đắc lực mà Đông Thần tin tưởng nhất. Cặp song sinh Cát Nặc và Cát Nã được Đông Thần một lần vô tình cứu giúp. Hai anh em họ mất cả gia đình, mất hết mọi thứ. Vả lại, khi đó thấy biểu hiện của hai anh em này tốt nên hắn cho họ đi theo mình. Đến tận bây giờ cặp song sinh này giúp hắn rất nhiều việc. Quanh đi quẩn lại cũng đã được 10 năm rồi, ba người không biết vào sinh ra tử bao nhiêu lần. Chính vì vậy mà Đông Thần đặc biệt coi trọng Cát Nặc và Cát Nã.

- Đông Gia, ngài cho gọi chúng tôi.

Đông Thần đưa tay day day trán. Hắn mệt mỏi nói.

- Tình hình của mấy lão hồ ly đó ra sao rồi?

Cát Nặc cầm tập tài liệu đặt lên bàn rồi báo cáo.

- Mấy ngày ngài vắng mặt, bọn họ lộng hành, thường dùng quyền mà tự ý quyết định mọi việc.

Dừng một chút, Cát Nã nói tiếp.

- Đông Gia, giờ tập đoàn đang loạn cả lên. Ngài có thể thu xếp trở về xử lí không? Tôi sợ...

- Sợ gì? Nhiệm vụ của các cậu bây giờ chỉ cần thay tôi bình ổn lại mọi thứ. Khi quay về, tôi sẽ giải quyết hết từng người một. Đem đống tài liệu này đi cho tôi.

Chỉ cần nhìn đống giấy tờ hỗn độn này khiến hắn đau cả đầu. Cát Nặc và Cát Nã mỗi người ôm một đống giấy tờ rồi rời khỏi phòng.

Đông Thần quay lại nhìn Cách Cổ Lạp vẫn đang hôn mê. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc của cô. Bất chợt, ngón tay của cô có chút động. Đông Thần thấy vậy liền vươn người nhanh chóng ấn nút đỏ gọi bác sĩ vào.

Nhìn bác sĩ khám cho cô xong, Đông Thần không kiên nhẫn nữa mà mở cửa đi vào.

- Cô ấy sao rồi? Có ảnh hưởng gì không?

- Ngài yên tâm, phu nhân đang hồi phục tốt, vừa mới tỉnh lại nên có chút lạ lẫm. Quả như tôi suy đoán, cô ấy hiện giờ đã mất trí nhớ tạm thời.

- Được rồi, để tôi nói chuyện với cô ấy.

Bác sĩ gật đầu rồi cùng các y tá đi ra ngoài đóng cửa phòng bệnh lại. Trong lòng Đông Thần hồi hộp, hắn từ từ đi về phía giường bệnh của cô. Còn Cách Cổ Lạp mơ hồ đang mở mắt nhìn xung quanh căn phòng. Đông Thần ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô.

Hiện giờ, Cách Cổ Lạp hoàn toàn không nhớ gì cả. Thậm chí cô còn không nhớ bản thân là ai nữa. Nhìn thấy Đông Thần, cô cứ ngỡ rằng lần đầu gặp một người đàn ông siêu đẹp trai trong đời.

- Anh, là ai? Tôi... Đang ở đâu?

Đông Thần dường như trút bỏ hết gánh nặng. Cô quên thật rồi. Tốt!

Hắn đỡ người của cô dậy, ân cần lấy gối để cô dựa vào đầu giường. Sau đó, vui mừng đến thần người mà đưa tay chạm lên mái tóc của cô.

- Anh là người nhà của em, là chồng của em.

- Vậy sao?

Hai mắt của Cách Cổ Lạo sáng lên. Cô không ngờ bản thân lại có một người chồng vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng như vậy. Thật không biết lúc trước vì sao cô lại quên đi cái quá khứ ấy. Thật tò mò lúc trước cô và hắn có hạnh phúc hay không? Tại sao người đàn ông hoàn mĩ này lại nhìn trúng cô.

- Ừ.

- Mà... Tên của em là gì nhỉ? Sao em không nhớ gì hết..

- Em tên là Cổ Lạp. Thường ngày tôi gọi em là Lạp Nhi.

- Vậy tại sao em lại nằm ở đây vậy? Cả người sao lại bị băng bó kín mít như này?

Nghe cô hỏi, Đông Thần có chút chột dạ. Hắn cố trấn tĩnh bản thân khi nhìn vào đôi mắt ngây ngô của cô. Hắn nhất định phải giấu kín tất cả!

- Em bị tai nạn giao thông khi đang đi trên đường, hôn mê mấy ngày nay rồi. Bác sĩ nói, em tạm thời mất trí nhớ. Yên tâm, có anh ở đây, em sẽ sớm nhớ lại thôi.

- Anh đúng là chồng em sao? Còn người nhà của em đâu? Sao không thấy họ?

Đông Thần chợt cứng đờ người. Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh của cô toàn thân là máu, đang nhìn chằm hắn. Rồi cả khi cô như muốn nổi điên đau khổ nói.

/Tôi rốt cuộc đã nợ anh cái gì mà anh đối xử với tôi như vậy... Sao lại khiến cho tôi phải đau đớn hơn cả chết chứ? Đông Thần... Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?/

/ Hay... Yêu anh là tôi sai rồi... Tôi ngu quá... Tôi đáng chết mà... Anh trả gia đình lại cho tôi.../

Cơ thể của hắn hơi run. Sự thật thì cô căm hận hắn đêna tận xương tủy. Còn bây giờ, hắn không biết phải nói thế nào.

- Gia đình em, đều qua đời hết rồi. Em là trẻ mồ côi. Còn họ qua đời vì sao thì tôi không rõ.

Cách Cổ Lạp nghe vậy thì có chút nản lòng. Nhưng cô lại nở nụ cười tươi nhìn Đông Thần.

- Anh có lẽ là một người chồng rất tuyệt vời. Em rất may mắn khi làm vợ anh. Chắc trước kia anh không bao giờ làm cho em khóc đúng không?

Đông Thần bất giác nắm chặt tay lại.

- Không... Không có.

- Em đói chưa? Tôi đi bảo y tá mang đồ ăn tới cho em. Nếu mai tình trạng của em ổn, chúng ta sẽ về nhà được chứ?

Cô gật đầu.

Đông Thần đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại. Hắn bắt đầu thở dồn dập. Nếu còn ở lại thêm, hắn sợ sẽ không thể tiếp tục nói dối nữa. Dường như nghĩ ra điều gì đó, Đông Thần lấy điện thoại ra gọi điện cho quản gia.

- Đuổi tất cả giúp việc hiện tại đi, tuyển hết người mới cho tôi. Lau dọn tất cả mọi thứ, đem đồ đạc của thiếu phu nhân sang phòng tôi. Tuyệt đối không được để ai nói linh tinh khi cô ấy trở về!