Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 21: Lộ ảnh cấm

- Cách Cổ Lạp, mau đưa điện thoại của tôi đây nhanh. Sáng mai tôi còn công chuyện với đối tác nữa.

Mới sáng sớm, Đông Thần đã tới trước cửa phòng của cô gõ cửa liên tục.

Từ khi kết hôn, hai người chưa từng ở chung một phòng với nhau. Ai nấy đều có không gian riêng tư rất thoải mái. Phòng ai thì người đấy ở, không động chạm tới nhau là được.

Thấy tiếng gõ cửa không dứt, Cách Cổ Lạp đầu tóc bù xù, trên người mặc chiếc váy ngủ màu trắng lộ một bên vai trông rất quyến rũ đi ra mở cửa.

Đông Thần thấy Cách Cổ Lạp ra, hắn đưa vươn nhận lấy chiếc điện thoại của mình.

- Sao lại hết pin? Hôm qua cô dùng gì à?

- Gần như thế, hôm qua vô tình mở album điện thoại anh ra xem. Ai ngờ, thấy cả một bộ sưu tập Tiểu Thần Thần mặc váy lúc bé.

Ngay lập tức, Cách Cổ Lạp lại nghĩ đến chuyện đó thì cười sặc sụa. Cô cười như chưa bao giờ vậy. Cái ảnh Đông Thần mặc váy đấy vẫn còn hiện lên rõ như in trong đầu cô.

Đông Thần nắm chặt điện thoại trong tay. Hắn không ngờ cô lại to gan dám xem trộm điện thoại của hắn. Gần đây, mẹ của hắn không biết cao hứng ra sao lại gửi cả 1 tập ảnh hồi hắn còn nhỏ đến.

Nhớ năm đó, Đông gia và Đông phu nhân sinh ra Đông Tư Hạo thì không thể sinh tiếp được nữa. Mà Đông phu nhân thì vô cùng thích con gái. Chính vì vậy, bà đã đi mua rất nhiều loại váy cùng với đồ con gái về cho Đông Thần mặc để thoả mãn ước muốn của mình. Đông Thần sống trong thân phận con gái suốt từ năm 4 tuổi đến năm 6 tuổi. Đông gia thấy con trai mình ít tiếp xúc với nam giới, sợ có vấn đề nên đành ngăn vợ mình lại. Sau đó, ông cho bỏ tất cả váy vóc đi... Đông Thần bấy giờ mới chính thức sống lại thân phận đàn ông.

Tuy nhiên, mẹ hắn vẫn giữ những tấm hình hồi hắn còn mặc váy. Mỗi lần bà gửi ảnh đó cho hắn là y như rằng những tấm ảnh đó được xếp vào " ảnh cấm".

- Mau quên chuyện ấy đi cho tôi.

- Quên sao được? Không ngờ anh lúc nhỏ lại xinh đẹp như vậy. Tôi không kìm được mà lưu hết vào máy tôi rồi.

- Cô?

Đông Thần tức giận chỉ tay về phía Cách Cổ Lạp. Cuối cùng hắn cũng chẳng làm gì được đành bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Cách Cổ Lạp lại tựa người vào cửa cười một cách điên cuồng.

Dùng xong bữa sáng, Cách Cổ Lạp cùng Nhϊếp Lạc Dật lên xe đến địa điểm mà lúc trước Nhϊếp Lạc Dật bị bắt để tìm manh mối.

- Nhóc có chắc là chỗ này không?

- Khi tôi tỉnh lại đã ở đây, đám người trong buổi đấu giá kia đột nhiên xuất hiện bắt tôi đi. Nghe bọn chúng nói, cả nhà tôi bị bom nổ, không ai sống sót cả.

Hình ảnh đó vẫn cứ quẩn quanh trong đầu của Nhϊếp Lạc Dật khiến đêm nào hắn cũng gặp ác mộng.

Cách Cổ Lạp vừa lái xe, tiện tay lấy chiếc Ipad bên cạnh ném cho Nhϊếp Lạc Dật.

- Thông tin chị đã tra ra, sau khi ba mẹ nhóc mất thì có 2 người bạn đã bỏ sang nước ngoài. Mới đây, 1 trong hai người đó đã về nước đang ở sân vận động đua xe.

Nhϊếp Lạc Dật mở Ipad ra xem. Trên màn hình chính là gương mặt quen thuộc mà hắn biết. Hai người đàn ông này ngày nào cũng đến cùng ba hắn bàn chuyện làm ăn. Có vẻ thấy cũng rất thân thiết. Tuy nhiên, khi vụ nổ xảy ra, bọn họ cũng đã sang nước ngoài. Hắn không tin là trùng hợp như vậy. Chính vì thế, bằng mọi giá hắn phải tìm ra được nguyên nhân.

- Giờ chúng ta đi đâu?

Nhϊếp Lạc Dật hỏi.

- Đương nhiên là đến sân vận động đua xe rồi...

Một lúc lâu, Nhϊếp Lạc Dật mới sực nhớ ra điều gì đó. Hắn quay sang phía của Cách Cổ Lạp vội hỏi.

- Chị có biết lái xe không đấy? Có bằng chưa?

- Hôm nay mới tập đầu tiên.

Cách Cổ Lạp vừa dứt lời, chiếc xe ô tô không theo sự điều khiển của cô mà đâm vào gốc cây bên đường. Cũng may đây là loại xe xịn, có hệ thống an toàn khi gặp tai nạn. Cả người Cách Cổ Lạp và Nhϊếp Lạc Dật được bao bọc bởi một lớp đệm êm ái nên không có bị thương gì.

Mở cửa bước xuống xe, Cách Cổ Lạp đưa mắt nhìn chiếc ô tô đắt tiền bị dập nát phần đầu thì lắc đầu thở dài.

- Xe gì đâu mà khó lái, mới đi được một đoạn mà đã hỏng rồi... Haiz...

Nhϊếp Lạc Dật đưa tay vò đầu, hắn nhìn Cách Cổ Lạp tức giận.

- Hỏng cái gì? Chị không biết lái xe mà cứ nhảy lên cầm lái, bây giờ chúng ta đi đến sân vận động kiểu gì bây giờ?

- Đợi chị gọi cho quản gia.

Cách Cổ Lạp định tìm điện thoại trong túi, ai ngờ... Cô quên mất rằng sáng nay cô đi vội quá nên quên ở trong phòng rồi...

- Thực ra... Đi bộ cũng tốt...hhaha....

- Tôi không hiểu sao bản thân lại đi theo một người phụ nữ như chị nữa. Đúng là hết thuốc chữa!

Nhϊếp Lạc Dật quay đầu đi ra phía đường lớn, đúng lúc này có một chiếc xe đi tới. Hắn bắt đầu vẫy tay gọi chiếc xe ấy lại, sau đó giở chút thủ đoạn đóng kịch. Một lúc sau, Nhϊếp Lạc Dật quay lại gọi Cách Cổ Lạp lên xe, đối phương đã cho bọn họ đi nhờ.

Cô nhanh chóng chạy lại mở cửa xe ngồi ghế phía sau, ai ngờ... Lại vô tình ngồi lên xe của anh hai cô, người mà ghét cô nhất trong nhà- Cách Hiên.

Cách Hiên nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Cách Cổ Lạp thì bàn tay lại siết chặt như muốn bùng nổ cơn tức giận. Nét mặt của cô cũng thay đổi, nụ cười trên môi cứng ngắc.

- Không ngờ đi đâu cũng gặp mày. Tao đã nói với mày rồi, đừng để tao trông thấy mà cơ mà?

- Anh hai...em...

- Mày hủy cả trận đấu đua xe của tao, hủy ước mơ của tao... Cứ mỗi lần tao nhìn thấy mày... Tao lại ước có thể gϊếŧ chết mày bất cứ lúc nào!