Lưu Cảnh Nghi bế cô ra xe, đặt ngay ngắn ở ghế ngồi rồi thắt dây an toàn cho cô. Mặt của Lý Nhã Tịnh bây giờ đã đỏ ửng, nóng bừng. Cô liên tục cựa quậy, cả người khó chịu. Anh nhẹ giọng nói :
“Tịnh Tịnh, em ráng chịu một chút, chúng ta sắp về tới nhà rồi!”
Cô rêи ɾỉ :
“Nóng...em nóng quá! Cảnh Nghi, mau giúp em..”
Nghe lời dụ hoặc này, du͙© vọиɠ được giấu kín trong anh bỗng dưng trỗi dậy mãnh liệt. Lưu Cảnh Nghi cố kiềm chế ngọn lửa trong đáy mắt, nhẹ nhàng xoa đầu cô, bảo :
“Đừng lo, bảo bối! Ngoan một chút nhé!”
Anh đóng cửa, đi vòng sang ghế bên kia. Anh đạp ga mạnh một cái, lao vυ't về khách sạn.
Tống Mỹ Kỳ đang chờ sẵn ở phòng anh, bộ dạng thỏa mãn, chân gác chéo thoải mái, dây của chiếc váy ngủ mỏng manh đã trễ xuống tận tay rồi. Cô ta cầm chai rượu vang bên cạnh, rót một ít vào ly, cầm lên lắc lắc, đứng trước cửa sổ mà nhìn ngắm quang cảnh thành phố, trong lòng vô cùng vui sướиɠ. Ả ta thầm thì :
“Cảnh Nghi, em không tin là cả đời này em không thể có được anh.”
Anh đưa cô về đến khách sạn, bế vào trong. Lý Nhã Tịnh liên tục dụi đầu vào ngực anh, giọng điệu mị hoặc làm phía dưới bỗng có chút khó chịu. Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, gằn giọng bảo cô :
“Nhã Tịnh, đừng quấy nữa!”
Anh cũng không muốn bộ dạng mê người này của cô lọt vào mắt của bất kì người nào, kể cả là phụ nữ. Anh bước thật nhanh vào thang máy, chọn tầng của mình.
Lưu Cảnh Nghi vừa bước đến cửa phòng đã thấy Tống Mỹ Kỳ. Đôi mắt tĩnh lặng của anh nhìn cô ta, lộ rõ vẻ ghét bỏ. Anh lãnh đạm nói :
“Ra ngoài!”
Vốn dĩ ả ta đang vui sướиɠ vì thấy anh về, nhưng bắt gặp hình ảnh của Lý Nhã Tịnh nằm trong lòng anh, sự hạnh phúc kia liền bị dập tắt. Cô ta trợn tròn mắt, còn có chút bất ngờ. Ly rượu đẹp đẽ trong tay cô ta sắp bị bóp đến vỡ vụn rồi.
Lưu Cảnh Nghi bình thản đi vào trong, đặt Lý Nhã Tịnh nằm lên giường, đắp chăn cho cô. Anh đứng dậy, nét mặt vẫn lạnh lùng như thế, nhếch mày nói với Tống Mỹ Kỳ :
“Cô Tống, sự việc hôm nay tôi còn chưa tính sổ với cô, còn không biết thân biết phận mà trốn đi sao?”
Tống Mỹ Kỳ cố trấn tĩnh bản thân, cao giọng nói :
“Em làm gì chứ? Sao lại phải trốn?”
Lưu Cảnh Nghi im lặng, bước tới phía trước. Cô ta chột dạ, liền lùi lại phía sau. Đôi mắt sắc lạnh của anh ánh lên tia lửa, bàn tay to liền chộp lấy cổ của Tống Mỹ Kỳ. Bộ dạng này, cô ta chưa từng thấy qua lần nào, trông Lưu Cảnh Nghi bây giờ không khác nào một sát thủ máu lạnh, cho rằng anh có thể gϊếŧ cô ta trong phút chốc cũng không phải là bất khả thi. Anh nói, giọng điệu lấn át tâm trí của người khác :
“Tống Mỹ Kỳ, từ trước đến nay tôi không hề chấp nhặt cô, nhưng lần này, cô động đến Nhã Tịnh, chính là động đến giới hạn cuối cùng của tôi. Cô chưa biết hậu quả có đúng không?”
Tay anh càng ngày càng siết chặt làm cô ta khó thở đến cùng cực. Tống Mỹ Kỳ vỗ vỗ tay anh, nói :
“Cảnh...Cảnh Nghi, em...em biết...lỗi rồi. Mau...mau thả em...ra đi!”
Cô ta vô cùng sợ hãi, đôi tay chới với trong không trung. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng gọi của Lý Nhã Tịnh, bèn buông tay, đưa mắt nhìn cô ta, ra lệnh cho ả ra ngoài. Tống Mỹ Kỳ lập tức nghe lời, cong đuôi chạy mất.
Lưu Cảnh Nghi lại gần cô, đáy mắt dịu dàng hơn rất nhiều, nói :
“Bảo bối, em khó chịu lắm sao?”
Lý Nhã Tịnh mơ màng nhìn anh, nói :
“Cảnh Nghi, em nóng quá, cũng rất khó chịu.”
Cô ngồi dậy, đưa tay vòng qua cổ anh, hôn sâu. Đôi môi mỏng mát lạnh của anh làm cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Lý Nhã Tịnh càng hôn càng mãnh liệt, làm anh có chút bất ngờ. Cô đưa lưỡi vào trong khoan miệng anh, càn quét nó. Đáy mắt anh tối sầm, bèn đáp trả lại. Hai người môi miệng day dưa, phải rất lâu mới dứt ra. Phần phía dưới của anh đang căng cứng đến mức không chịu nổi nữa.
Lưu Cảnh Nghi nhìn đôi môi đỏ ửng vì hôn của cô mà cổ họng nóng ran, toàn thân như có tia điện chạy ngang qua, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cô rên lên vài tiếng :
“Cảnh Nghi, a, mau...giúp em đi!”
Nghe thấy những lời này anh càng hứng tình hơn, khóe môi nhếch lên hoàn mỹ, anh cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai đỏ ửng của cô, giọng trầm thấp mê hoặc :
“Bảo bối, đây là em mời gọi anh đấy nhé!”
Lưu Cảnh Nghi đưa tay nới lỏng cà vạt, phủ xuống môi cô một nụ hôn mãnh liệt. Lúc này, hô hấp của cô có chút khó khăn. Anh dứt ra, hôn dài xuống phía dưới, ngoặm lấy hai trái đào đang phập phồng trước mắt. Trong vô thức, cô đưa tay cởi nút áo của anh, sờ vào khuôn ngực rắn chắc kia. Bị đôi tay nóng hổi của cô chạm vào da thịt khiến khóe mắt anh ngày càng đỏ rực. Hành động này đúng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá mức rồi.
Lưu Cảnh Nghi không chịu được mà lột sạch đồ trên người cô, đôi tay lần mò xuống phía dưới, chạm vào khu vườn bí mật kia. Một dòng nước nóng chảy qua tay làm Lưu Cảnh Nghi càng thêm điên cuồng. Anh hôn cô, nói :
“Bảo bối, em thật là mê người.”
Tiếng thắt lưng mở ra làm cô như rơi vào mê ảo. Anh từ từ tiến vào bên trong cô. Phía dưới của cô bị vật lạ xâm chiếm thì siết chặt lại làm anh rên lên một tiếng, vuốt ve gương mặt phiếm hồng kia, nhẹ nhàng nói :
“Bảo bối, em thả lỏng một chút nhé! Sẽ không đau đâu.”
Lưu Cảnh Nghi nhào nặn hai nhũ hoa hồng hào của cô, khiến Lý Nhã Tịnh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô rên lên từng hồi.
“A, ha...Cảnh Nghi...”
Hơi thở nóng bỏng của hai người dần dần hòa quyện, không gian liền trở nên ám muội vài phần. Cô bấu tay vào ga giường, cong người chịu từng đợt công kích của anh. Hông của Lưu Cảnh Nghi không ngừng chuyển động, mang theo kɧoáı ©ảʍ đến mê người.
"Tiểu yêu tinh!"
Cả hai cảm thấy như trời đất đang rung chuyển, mang theo những ân ái của trần thế. Lưu Cảnh Nghi gầm nhẹ một tiếng, phóng thích vào bên trong cô. Lý Nhã Tịnh xụi lơ nằm dưới thân anh. Anh hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, nhẹ nhàng nói :
"Bảo bối, anh yêu em!"