Trần Xuân nhìn thấy chiếc xe lạ màu đen đậu ở phía trước rất lâu nhưng cũng không thắc mắc gì, xoay lưng bước vào nhà.
Lý Nhã Tịnh đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc. Cô mơ màng, với tay cầm lấy.
“Alo?”
“Nhã Tịnh, giọng em bị làm sao vậy? Không phải bệnh rồi chứ?”
Cô giật mình, là giọng của Nghiêm Phong. Cô tỉnh táo hẳn ra, đưa tay che chiếc loa điện thoại lại, hắng giọng rồi nói :
“Đâu có. Em đang ở công ty. Chắc do tín hiệu yếu nên anh không nghe rõ thôi. Em không sao.”
Nghiêm Phong im lặng hồi lâu, cô lắng tai nghe. Là tiếng bước chân, anh đi đâu vậy chứ?
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, cô trố mắt nhìn. Anh đã sang đây rồi sao? Cô hết đường trốn rồi. Trần Xuân nghe tiếng gõ thì mở cửa, thấy anh ở ngoài thì mỉm cười, nói :
“Tiểu Phong, sao cháu lại sang đây?”
Anh vừa nghe điện thoại vừa lén nhìn vào trong, nói với bà :
“Cháu muốn gặp Nhã Tịnh ạ.”
Bà biết là anh đã phát hiện rồi nên cũng không ngăn cản gì, cho anh vào trong. Nghiêm Phong tắt máy, nhìn lên bàn. Rất nhiều thức ăn và thuốc bổ được gửi tới. Trần Xuân đến bên cạnh, nói :
“Bác không biết những thứ này là do ai gửi tới nữa nên không dám dùng.”
Anh nhìn địa chỉ gửi đi, loáng thoáng đoán ra được ai là người gửi. Nghiêm Phong rũ mắt, nhìn vào phòng cô, bâng quơ nói :
“Là bạn của tụi cháu gửi đấy ạ. Bác không cần lo đâu.”
Trần Xuân gật đầu. Nghiêm Phong đến phòng của cô, gõ nhẹ cửa rồi bước vào. Anh nhìn thấy cô nằm bẹp trên giường, gương mặt mệt mỏi giấu sau lớp chăn dày thì đáy mắt bỗng chốc tối sầm lại. Anh lại gần, hỏi cô :
“Tại sao em không cho anh biết? Còn tính giấu đến bao giờ chứ?”
Lý Nhã Tịnh nhỏ giọng, sợ anh giận mình.
“Em...em sợ anh lo lắng nên mới không nói. Em xin lỗi.”
Anh nhíu mày, giọng điệu có chút tức giận :
“Em làm vậy chính là làm anh lo lắng đấy, biết chưa? Em không coi anh là người thân sao?”
Nghe hai từ “người thân” này, đột nhiên đầu óc cô có chút ngừng trệ. Rốt cuộc, cô có muốn anh trở thành “người thân” của mình không chứ?
Thấy cô ngẩn người, anh tưởng cô đã bị dọa đến phát sợ rồi, Nghiêm Phong mới dịu giọng, mang thêm vài phần kiên nhẫn nói với cô :
“Em nghỉ ngơi đi. Anh ở bên ngoài, đừng lo lắng nhé!”
Anh xoay người định bước đi thì đã bị bàn tay cô giữ lại. Lý Nhã Tịnh nhìn anh, đôi mắt long lanh, dường như bị phủ một lớp nước mờ.
“Nghiêm Phong, xin lỗi anh!”
Cô thỏ thẻ, cảm thấy bản thân thật tội lỗi. Xin lỗi không chỉ vì không báo cho anh biết mình bị bệnh, mà còn xin lỗi cho vô vàn thứ khác. Nghiêm Phong cúi người xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm :
“Nhã Tịnh, đừng cảm thấy có lỗi, được chứ? Cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ bỏ qua cho em. Anh yêu em!”
Càng nghe những lời ngọt ngào này, cô lại càng cảm thấy tim đau như cắt, lòng rối như tơ. Cô mỉm cười nhưng hai dòng lệ nóng lại được dịp tuôn rơi. Nghiêm Phong bối rối, cuốn quýt nói :
“Nhã Tịnh, đừng khóc. Anh...”
“Em không sao. Chỉ là hơi mệt thôi.”
“À, được, được. Anh lập tức ra ngoài, anh ra ngoài đây. Em ngủ đi.”
Nghiêm Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lý Nhã Tịnh xoay người, úp mặt vào tường. Cô đập tay xuống giường, phẫn uất. Tại sao bản thân mình lại tệ hại thế chứ? Thật muốn chết quách cho xong.
Lưu Cảnh Nghi ngồi ở ngoài hồi lâu, thấy Nghiêm Phong đi vào mà mãi chưa thấy ra thì có chút khó chịu, đôi mắt diều hâu sắc bén khẽ nheo lại, phát ra tia lạnh run người. Anh khởi động máy, đạp ga chạy vυ't đi. Vừa trở về công ty, anh đã đạp cửa văn phòng mà đi vào. Lưu Cảnh Nghi ngồi xuống ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt ra, khom người vò đầu bứt tóc. Rốt cuộc, anh đang làm cái quái gì vậy chứ?
“Cảnh Nghi, anh sao thế? Là ai làm anh bực mình vậy?”
Một giọng nói yểu điệu vang lên, khỏi cần nhìn cũng biết là của ai. Tống Mỹ Kỳ đến tìm anh, thấy cửa phòng đang mở lại càng mừng rỡ, vội vàng chạy đến, vừa tới nơi đã thấy bộ dạng này của anh.
Lưu Cảnh Nghi không thèm đoái hoài đến cô ta, lôi đống hồ sơ ra đọc. Tống Mỹ Kỳ cười ngượng ngùng, bước đến gần anh, muốn ngồi vào lòng thì đã bị ánh mắt của anh chặn đứng lại. Lưu Cảnh Nghi lãnh đạm buông đúng một chữ :
“Nói!”
Cô ta lập tức hiểu ý anh, ngoan ngoãn nói :
“Ba em muốn mời anh tối nay đến nhà ăn bữa cơm. Tiện thể, bàn bạc một chút chuyện ấy mà.”
Ánh mắt nham hiểm của ả dừng trước mặt anh. Tống Mỹ Kỳ mấy ngày nay ở nhà lo nghĩ kế để đưa anh vào tròng, một bước biến anh thành của mình. Chuyện mà Tống Khôn muốn nói chính là hôn sự giữa hai người. Lưu Cảnh Nghi thừa thông minh để hiểu điều đó.
“Không đi.”
Cô ta liền giãy nảy lên, bày bộ mặt nũng nịu.
“Không được đâu, ba em bảo phải mời anh ăn cơm bằng được cơ. Anh đi với em nhé!”
Lưu Cảnh Nghi phát ngấy với thái độ của cô ta rồi, liền tùy tiện ừ lạnh một tiếng. Tống Mỹ Kỳ liền thấy hừng đông ửng nắng, vui vẻ gật đầu.
“Vậy gia đình em chờ anh lúc 7 giờ nhé! Em về chuẩn bị đây. Tạm biệt!”
Cô ta còn cố tình gửi lại cho anh một cái nháy mắt nữa chứ. Đúng là, vô sỉ.