Cậu Hầu Nhỏ Của Vương Tổng

Chương 37: " Vẫn Còn Hy Vọng "

" Quản.... quản gia đã làm gì các người? Tại sao hai người lại đi gϊếŧ bác ấy chứ?.... hic "

Uyển Du đưa sấp tài liệu cho Sơ Niệm rồi đi lại kéo tóc Tiêu Chiến thật mạnh, ả trợn mắt nói.

" Tại do mày biết quá nhiều nên mày cũng không thể sống, Tiêu Chiến.... tao và mày từ nhỏ đã không đội trời chung, đến khi lớn lên vẫn vậy. Tao và mày không bao giờ có thể sống cùng một chỗ, cho nên mày đi chết đi "

Uyển Du xô Tiêu Chiến ngã từ trên lầu xuống, cậu cố giữ tay ả nhưng không thể.... Hai ả đều đứng nhìn cậu lăn xuống.

" Uyển Du.... mày gϊếŧ hai mạng người rồi đấy "

" Đáng chết.... tất cả đều đáng chết. Là do họ tự chuốc lấy. Bất cứ ai cản đường tao đều phải chết "

Uyển Du nghiến răng thốt lên những lời độc ác rồi bỏ đi.

Còn Tiêu Chiến thì đau đớn nằm trên vũng máu chả bản thân.... thoi thóp.... miệng cố mấp máy....

" Nhất Bác.... em đau.... đau lắm.... mau.... cứu.... em.... "

Bước qua người Tiêu Chiến.... lạnh lùng bỏ mặc cậu nơi đó. Hai ả đi ra giao tài liệu cho Tư Hàn.

" Hai cô giỏi lắm, đợi thành công tôi sẽ chia cổ phần cho hai cô "

" Khi nào xong? "

" Đợi đi đừng gấp, mai mới bắt đầu tham khảo dự án, rất nhanh sẽ có kết quả. Tôi rất mong được thấy thái độ của Vương Nhất Bác khi thấy dự án này nằm trong tay Âu Dương đó. Rất mong đợi "

" Nói nhiều, đi lẹ đi người khác sẽ thấy mất "

Tư Hàn đi.... hai ả cũng vào nhà, đâu biết là sau bụi cây gần đó Nhược Tịch đã nghe và thấy hết tất cả. Nhược Tịch bụm miệng lại mà khóc, tình cờ đi chợ về và thấy được hai chị mình giao dịch với Tư Hàn.

" Hai chị.... xin hai chị.... hãy dừng lại đi "

Nhược Tịch cố bình tĩnh bước vào nhà. Đập vào mắt Nhược Tịch là cảnh quản gia và Tiêu Chiến nằm trên vũng máu. Vội quăng hết đồ trong tay rồi chạy lại.

" Tiêu Chiến à.... cậu tỉnh lại đi.... cậu bị sao vậy.... mau trả lời mình đi.... quản gia.... người cũng làm sao vậy hả? "

Đột nhiên suy nghĩ trong đầu Nhược Tịch xuất hiện.... chỉ có thể là do Uyển Du và Sơ Niệm làm thôi. Định đi tìm hai ả thì quay ra sau đã thấy hai ả sau lưng.

" Là do hai chị làm đúng không? "

Sơ Niệm liền bóp cổ Nhược Tịch hung dữ nói.

" Mày biết rồi im lặng đem theo nó đến khi mày xuống mồ, hé răng nữa lời tao sẽ là người đầu tiên viết mày "

Uyển Du kéo Sơ Niệm đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Nhược Tịch đứng run rẩy, quay lại tìm điện thoại gọi cho Nhất Bác thì thư ký bắt máy bảo anh đang họp không thể nhận điện thoại được. Nhược Tịch liền gọi cho cấp cứu đưa Tiêu Chiến và qua gia đi trước.

Nhất Bác đang họp đột nhiên cảm thấy bất an tim đau nhói.... lo lắng không yên chuyện gì đó. Hạo Hiên ngồi gần cũng lo theo.

" Sao vậy? "

" Không sao.... đột nhiên cảm thấy không khỏe. Cậu ở đây xem dự án nào tốt thì giữ lại, ngày mai là đến ngày họ chọn đối tác rồi "

" Cứ giao cho mình.... mau về nghỉ ngơi đi "

Nhất Bác tay đấm nhẹ trước ngực để nó bớt đau.... mệt mỏi đi về phòng làm việc, đi đến thì thư ký liền báo ở nhà mới gọi đến. Đột nhiên một tia suy nghĩ đến Tiêu Chiến, làm anh lo lắng cực độ. Liền gọi lại vào số máy đó.... là số của Nhược Tịch.

" Tiêu Chiến có chuyện gì đúng không? "

" Cậu.... cậu chủ.... Tiêu Chiến.... Tiêu Chiến ngã cầu thang hiện đang cấp cứu.... cậu mau đến đi.... bệnh viện Trung tâm S.... "

Nhất Bác nghe câu đó như ai đập mạnh vào tay anh.... làm nó trở nên ù đi, đau nhức. Bàn tay vô lực làm điện thoại rơi xuống, anh nhanh chóng chạy ra xe, lao nhanh như một tên điên đến bệnh viện.

Hỏi số phòng rồi chạy đến nơi thì thấy Nhược Tịch đang đứng khóc, run rẩy nhìn anh. Anh nắm lấy vai Nhược Tịch.

" Nói... nói mau... tại sau em ấy lại ngã từ cầu thang xuống hả? Nói mau.... "

" Tại.... "

Đúng lúc ấy.... bác sĩ đi ra nói:

" Ai người nhà của bệnh nhân.... "

" Là tôi.... là tôi.... tình hình thế nào rồi? "

" Chúng tôi rất xin lỗi.... chúng tôi đã làm hết khả năng. Do chấn thương não nặng, mất máu quá nhiều, lại đưa vào trễ cho.... cho nên.... "

Nhất Bác như không tin vào tai mình, tai anh hôm nay bị sao rồi? Hết Tiêu Chiến bị tai nạn.... bây giờ lại nghe.... lại nghe.... tai anh đúng là có vấn đề rồi.... Tiêu Chiến không.... không thể nào.... ai đó hãy nói với anh là anh nghe lầm đi....

Nhất Bác đang chìm trong thế giới riêng của mình, tâm quặng thắt.... đang muốn phá hủy diệt tất cả.... hủy diệt tất cả.... thì....

Cửa phòng phẫu thuật đối diện mở ra...

" Ai là người nhà của bệnh nhân.... TIÊU CHIẾN "

Từ chữ từng chữ rõ ràng được phát ra " Tiêu Chiến.... Tiêu Chiến.... " Nhất Bác trở nên tỉnh táo.... vậy.... bên kia... bên kia....

" Bên kia của quản gia, bên này mới là của Tiêu Chiến nè cậu chủ.... lúc nãy cậu chưa kịp nghe bác sĩ nói hết "

Nhất Bác thật sự như sống lại, vẫn còn hi vọng.... A Chiến của anh nhất định là không sao.... sẽ.... sẽ bình an.... sẽ không sao. Anh đứng dậy vội đi đến chỗ bác sĩ....

**Chiến cưa up Weibo

Trời xanh mây trắng , bạn thấy gì ? ❤**