Cậu Hầu Nhỏ Của Vương Tổng

Chương 30: " Cảm Giác Có Lỗi "

" Không phải nó bị Nhất Bác đánh đến ngất đấy chứ? Tim vui thế này phải báo cho Âu Dương biết chứ nhỉ? Sẽ có kịch hay để xem "

Uyển Du móc điện thoại ra điện cho Tư Hàn, Nhược Tịch đứng gần đó nghe thấy và bắt đài nghi ngờ, tại sao chuyện gì Uyển Du cũng báo cho Tư Hàn biết? Nhược Tịch đi theo dõi Uyển Du xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Còn Nhất Bác, anh cấp tốc đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện.

" Mau gọi bác sĩ Triệu đến đây cho tôi "

Bác sĩ Triệu là người chịu trách nhiệm về bệnh của Tiêu Chiến từ khi Tiêu Chiến còn nhỏ cho đến bây giờ, nghe tin cậu bị ngất ông vội đến, đẩy Nhất Bác ra ngoài để khám cho cậu, anh đứng bên ngoài mà lòng lo lắng như bị hàng nghìn con kiến cắn vậy. Bác sĩ đi ra.

" Tiêu Chiến có sao không? "

" Tiêu Chiến có bị va chạm mạnh vào đầu không? Do đầu của Tiêu Chiến vốn không tốt, bị va chạm mạnh nên ảnh hưởng lớn đến não bộ làm cho cơn đau đầu nặng hơn lúc trước, bị lâu rồi sao không đem đến bệnh viện sớm "

" Bị lâu rồi sao?.... có cơ hội để chữa khỏi không? "

" Uống thuốc đều đặn mỗi ngày, tôi sẽ tăng thuốc liều mạnh "

" Liều mạnh? Có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em ấy không? "

" Uống đến khi hết đau thường xuyên thì dừng lại, thuốc không ảnh hưởng gì đâu, yên tâm đi đừng lạm dụng mà dùng nhiều, cũng không tốt đâu "

" Tôi biết rồi "

Nhất Bác đi vào nhìn chú thỏ ngốc đang ngủ, anh đi đến ngồi bên cạnh, thật sự lúc đó anh muốn chết đi vì lo lắng cho cậu.

" Ngốc ạ.... đau tại sao không nói cho anh biết sớm chứ? Ngủ ngon, mai sẽ hết thôi, sẽ ổn cả thôi "

Nhất Bác lúc nào cũng nặng cảm giác có lỗi với Tiêu Chiến, đời này anh nợ cậu, chỉ vì giây phút mất bình tĩnh mà anh đã làm cậu bị như vậy. Là do anh nên cậu mới bị cơn đau đầu hành hạ, do anh nên trí nhớ của cậu bị giảm, do anh nên cơ thể của cậu mới khó hấp thu dinh dưỡng.... cũng lac do anh nên lúc đó cậu mới xém chết. Anh nợ chú thỏ này nhiều lắm, anh cũng không dám ngủ nữa, anh ngồi bên cạnh canh cậu cả đêm.

Bên Âu Dương cũng không có gì là lạ.... vẫn là Âu Dương đang ngồi nhớ Tiêu Chiến thôi, Tư Hàn đi vào với gương mặt rất ư là tệ.

" Âu Dương bên Uyển Du mới báo.... "

" Về A Chiến sao? Mau nói đi ""

" Uyển Du nói.... Tiêu Chiến đi cấp cứu rồi "

" Tại sao lại vậy? Uyển Du có nói là tại sao không? "

" Uyển Du nói sau khi cậu vè thì Nhất Bác lôi Tiêu Chiến lên phòng, hình như là đánh.... cho nên Tiêu Chiến mới vào bệnh viện "

" Vương Nhất Bác thật sự đánh A Chiến sao? Đúng là tên không lý lẽ.... tại sao lại tàn nhẫn xuống tay được cơ chứ? "

" Cậu hãy mau cứu Tiêu Chiến đi, nếu như cứ để ở với tên họ Vương đó.... có lẽ.... "

" Sao hả? "

" Nghe nói Tiêu Chiến hay bị Nhất Bác đánh, nhưng vì ngốc nên mới cam chịu để anh ta đánh "

" Chuyện.... thật.... thật sao? "

" Ừ, là thật, Uyển Du bảo cậu mau cứu Tiêu Chiến đi, để tránh tên Nhất Bác đó lại nổi cơn đánh Tiêu Chiến, hôm nay đi bệnh viện, hôm sau có lẽ sẽ đi.... nên cậu hãy mau cứu Tiêu Chiến đi ra khỏi nhà họ Vương đó đi "

" IM ĐI "

" Chẳng phải cậu yêu Tiêu Chiến sao? Vậy hãy cho Tiêu Chiến một cuộc sống hạnh phúc đi "

" Vậy phải làm sao đây? "

" Bắt Tiêu Chiến đi, đưa đi khỏi nơi này, đừng để Vương Nhất Bác tìm thấy cậu và Tiêu Chiến nữa "

" Cậu nghĩ A Chiến sẽ chịu đi sao? "

" Tôi sẽ giúp cậu "

" Cảm ơn cậu Tư Hàn "

" Không sao, chuyện nên làm "

Tư Hàn đi ra ngoài với nụ cười hả hê, vì sắp có chuyện hay để xem rồi.

Sáng hôm sau, Nhất Bác đưa Tiêu Chiến xuất viện, anh có bảo để cậu ở lại theo dõi nhưng cậu không chịu, vì mùi bệnh viện làm cho cậu muốn nôn quá, anh cũng đành chiều theo, nhưng khi về đến đến nhà cậu không chịu ở yên.

" Nhất Bác à, cho em đi theo với.... nha, em muốn đi với anh.... Nhất Bác.... "

" Anh đi làm có mà "

" Em hứa sẽ ngoan.... không phá anh đâu "

" Em sẽ chán nếu ở đó "

" Không sao, có anh sẽ không chán "

Tiêu Chiến cứ nắm lấy tay Nhất Bác lắc qua lắc lại, nũng nịu, chu môi ra.... đáng yêu cực, anh hận không thể lôi chú thỏ này ra ăn sạch, hên cho cậu là cậu mới bệnh dậy, anh cúi xuống hôn nhẹ vào môi cậu.

" Được, anh dẫn em đi, đến lúc đó có chán thì cũng đừng than với anh đó "

" Dạ.... Em yêu anh nhất "

" Đừng có mà nói suông đấy "

Tiêu Chiến hiểu ý nên nhảy lên hôn môi Nhất Bác, anh thuận dà kéo cậu lại hôn thật sâu mới chịu buông cậu ra. Vì ở bên ngoài lúc nào cũng lạnh đối với cậu nên anh phải mặc đồ ấm cho cậu. Áo len có, quần dài ok, bao tay duyệt, tất chân, mũ len, khăn choàng cổ, bao trùm tai có hết. Cậu bây giờ giống như cục bông di động vậy, làm anh không cười không được, cậu bĩu môi bất mãn.

" Anh làm cái gì mà cười em "

" A Chiến của anh như cục bông vậy, đáng yêu chết đi được "

" Sao anh mặc đồ cho em dày thế? "

" Bên ngoài tuyết rơi dày lắm, em sẽ bị lạnh, đợi đến nơi rồi anh sẽ tháo ra cho em "