Cậu Hầu Nhỏ Của Vương Tổng

Chương 27: " Anh Phải Làm Sao Đây? "

Vào một ngày đẹp trời tại biệt thự Vương gia.

" Em ở nhà học, anh sẽ mời gia sư đến dạy cho em, không đến trường học nữa ".

" Em không thích đâu ".

" Vậy thì đích thân anh sẽ dạy cho em ".

" Sao từ nhiên lại bắt em nghỉ học? Sao kì vậy? "

" Ba lí do: 1 - Anh muốn em ở bên cạnh anh.

2 - Đến trường em sẽ bị cô lập, hất

hủi và anh không muốn thấy

điều đó.

3 - Anh không muốn thấy mấy tên

kia lảng vảng xung quanh em ".

" Tên nào a? "

" Nếu quên rồi thì thôi. Vậy càng tốt, nói chung là anh cấm em đi học.... không được cải anh ".

" Cậu xấu tính ".

Nhất Bác biết làm vậy là ích kỷ, nhưng khi đến trường Tiêu Chiến cũng bị cô lập, hất hủi.... anh đau lắm. Ở cạnh anh, ở nhà với anh, anh sẽ bảo bọc cho cậu.

" Anh xin lỗi, em có buồn không? "

" Một chút.... nhưng không sao, em chỉ cần bên cạnh anh mà thôi ".

___________Bên Hiên Dương___________

Hạo Hiên bay đến mỹ, đi theo địa chỉ mà Nhất Bác đưa.... vừa tìm đến nơi anh có hơi giật mình vì bất ngờ.

" Ba mẹ.... sao hai người lại ở đây? "

" Ba mẹ là đến để chọn con dâu, con đã 23 tuổi rồi mà vẫn chưa có ai.... ủa tại sao con lại ở đây? "

Hạo Hiên chỉ nhìn Kế Dương mà thôi.

" Cho con mượn Kế Dương một lát ".

Hạo Hiên kéo tay Kế Dương ra ngoài, cả hai bà mẹ đều nhìn nhau gật đầu cười, chắc đã đoán ra được phần nào, đợt trốn đi của Kế Dương đã xảy ra chuyện gì rồi. Hai bà cười như bắt được vàng, vì hai người đã biết mặt nhau, không sợ cả hai chống đối nữa. Hai ông ba cũng biết lắc đầu thôi.

Hạo Hiên kéo Kế Dương ra ngoài vườn.

" Anh mau thả em ra, anh làm cái gì vậy hả? "

" Sao em lại tránh mặt anh? "

" Ai tránh anh chứ? Là do ba em gọi về chứ ai thèm tránh mặt anh ".

" Về xem mắt cưới chồng ".

" Ừ đúng đó, mà không ngờ họ lại là ba mẹ anh, cho nên em phải phản đối cuộc hôn nhân này ".

" Em vừa nói gì? Sao lại phản đối? "

" Chẳng phải anh đã có Sơ Niệm rồi sao? Em cưới anh vậy cô ấy thì sao đây? "

" Ai nói với em là anh yêu Sơ Niệm? Anh nói cho em biết đừng có ở đây mà gán ghép lung tung, anh đã có người mình yêu rồi, đừng ăn nói bậy bạ ".

" Vậy sao? Vậy em xin lỗi, nhưng em cũng không thay đổi quyết định, không yêu Sơ Niệm thì cũng yêu người khác, em lấy anh thì người đó cũng sẽ buồn nên em không thể làm kẻ phá hoại được. Em rút lui ".

" Người anh yêu là một kẻ ngốc, bướng bỉnh, cứng đầu, lì lợm, nói nhiều, ồn ào.... là một kẻ đại ngốc ".

" Người như thế mà anh cũng yêu được sao? "

" Chỉ cần là em ấy thì tính cách xấu cỡ nào anh cũng sẽ yêu.... vì người đó là em.... Tống Kế Dương ".

" Em.... em.... "

" Em không thể rút lui, vì người anh yêu là em. Có muốn hay không vẫn phải cưới ".

Không để Kế Dương nói nữa, Hạo Hiên cúi xuống hôn vào môi Kế Dương để chặn lại đôi môi nhỏ nhiều chuyện ấy. Ở đâu đó xa xa có các bô lão thích hóng chuyện đang rình mò hai bạn trẻ.

" Đó thây chưa, tôi bảo nó đến tìm vợ mà ".

" Đúng đó, mau tìm cách để giữ chân lại chứ không cái thằng con trời đánh kia nó bắt con dâu tôi đi về nước bây giờ.... hic mấy lão già mình sẽ cô đơn lắm ".

" Được, tôi sẽ giữ Kế Dương lại là thằng nhóc kia không chịu về một mình đâu ".

" Ok quyết định vậy đi ".

Thế là Hạo Hiên và Kế Dương bị các bô lão bắt lại ở đó mất rồi.

____________Về Bên Âu Dương Nào____________

Âu Dương đang ngồi buồn, nhớ đến Tiêu Chiến, đang nghĩ cách xem làm thế nào để gặp được cậu, dạo này Nhất Bác quản cậu chặt chẽ quá, làm anh ta không được gặp Tiêu Chiến.... đúng lúc Tư Hàn đi vào.

" Lại nhớ đến thằng nhóc đáng yêu đó? ""

" Ừm.... làm sao để gặp đây? Rất nhớ ".

" Đến nhà mà tìm ".

" Sao chứ? "

" Chẳng phải Uyển Du bảo Nhược Tịch rất thân với thằng nhóc đó sao? Bảo Nhược Tịch dẫn ra gặp là được ".

" Phải ha? Dao mình không nghĩ ra ta.... hay lắm, cảm ơn nha Tư Hàn ".

" Không có gì ".

Tuy là Tư Hàn nói vậy nhưng trong lòng hắn thì không phải như vậy * Để xem khi mày đến gặp Tiêu Chiến mà bị tên Nhất Bác đó bắt gặp thì sao đây? Tiêu Chiến sẽ là cái dao rạch to mâu thuẫn của tụi mày.... khi đó tao sẽ là người hưởng lợi *

________________Bên Vương Gia_______________

Tiêu Chiến đang ngồi xem ti vi với Nhất Bác thì bỗng nhiên tuyết rơi.... Tiêu Chiến vui mừng nhảy lên.

" Nhất Bác.... Nhất Bác.... anh xem kìa, tuyết rơi rồi ".

Tiêu Chiến thích lắm, muốn chạy ra chơi tuyết ngay thì.... " ẦM " tấm kính chắn trong suốt làm Tiêu Chiến không để ý mà ngã đập đầu xuống đất. Nhất Bác bên ghế không thể đỡ kịp lấy Tiêu Chiến.... anh hoảng hốt chạy đến.

" A Chiến à.... A Chiến.... em có sao không hả? A Chiến ".

" Đầu em đau quá.... a.... "

Đầu vốn đã không tốt, hay đay.... nay bị đập mạnh như vậy nữa, sao mà chịu nổi chứ? Nhất Bác bế cậu lên, cậu đau đến mức bấu chặt áo anh mà khóc, anh bế cậu lên lầu nằm, đặt cậu lên giường rồi chạy đi lấy thuốc.

" Ngoan.... em mau uống đi, sẽ khỏi ngay thôi, nghe anh uống nha ".

Tiêu Chiến cố ngồi dậy, anh xoa xoa đầu cho cậu, cố giúp cậu một phần nào giảm đi đau đớn đó.

" Lần sau nhớ phải chú ý và cẩn thận, đã hậu đậu mà lúc nào cũng hấp tấp cả ".

" Do cái kính.... em không thấy cái kính, mà em cũng quên mất nhà mình toàn cửa kính.... em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.... hic ".

" Không sao, không sao.... mau nín đi, anh sẽ sai người thay hết cửa kính trong nhà, đề phòng em lại va vào nó.... nhưng ngày hôm nay anh đã rất lo đó ".

Nhất Bác ngồi xoa đầu giúp Tiêu Chiến đỡ đau hơn, Tiêu Chiến từ từ ngấm thuốc nên buồn ngủ rồi cũng thϊếp đi.

" Anh phải làm sao đây? Làm sao để em mất đi cơn đau này đây?