Đồng Vũ Vụ trợn tròn mắt đến khi chân trời hửng sáng mới miễn cưỡng đi ngủ.
Trước khi ngủ cô nhịn không được mắng mình một câu ngu xuẩn, thế mà lại đi tin tưởng loại chuyện điên rồ này.
.
Phó Lễ Hành làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, có đôi khi bận đến rất muộn. Một năm nay, hắn đi công tác khắp nơi nên chuyện lệch múi giờ thường xuyên xảy ra, chẳng qua bình thường hắn ngủ không nhiều, hơn hai giờ sáng mới ngủ mà lúc đồng hồ điểm đúng bảy giờ thì hắn đã tỉnh. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đồng Vũ Vụ nằm bên cạnh hắn, gương mặt này cho dù lúc nào nhìn cũng rất đẹp. Làn da cô quá trắng, nhất là lúc buổi sáng, trắng đến gần như trong suốt, nên quầng thâm màu xanh dưới mắt càng dễ nhìn thấy.
Hắn không muốn đánh thức cô, lúc xốc chăn mỏng lên vô thức nhìn thoáng qua đầu gối của cô, nhờ bôi thuốc kịp thời nên không còn sưng nữa.
Phó Lễ Hành nhẹ chân nhẹ tay rời giường, sau khi tắm sơ qua liền xuống lầu, dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa sáng phong phú. Hắn mới từ nước ngoài trở về nên dì giúp việc không đoán được khẩu vị của hắn, dứt khoát làm cả kiểu Tây lẫn kiểu Trung.
Đám người hầu đi qua đi lại làm việc của mình một cách an tĩnh, hắn ăn xong thì lái xe đã chờ ở cửa, Phó Lễ Hành mới bước ra cửa thì như nhớ tới cái gì, dừng chân nói với dì Lưu: "Hôm nay gọi bác sĩ Vương đến một chuyến, Vũ Vụ hôm qua ngã trong phòng tắm, bị thương trên đầu gối," hắn dừng một chút, có thể là trải nghiệm hôm qua có chút sâu sắc, hắn liền bổ sung một câu, "Mấy thứ chống trượt trong phòng tắm cũng cần kiểm tra lại một lần."
Dì Lưu giật nảy mình: "Vâng."
Dì Lưu là người giúp việc lâu năm nhất ở Phó trạch. Hai năm trước Phó Lễ Hành kết hôn, Mẹ Phó bảo bà đến bên này để chăm lo sinh hoạt thường ngày cho cặp vợ chồng mới cưới. Ở nhà này, thân phận của bà tương đương với quản gia.
Trong gia đình bình thường thì bị ngã trong phòng tắm có lẽ không phải chuyện gì lớn, nhưng ở Phó gia lại là chuyện rất lớn.
Bà cảm thấy may mắn khi Mẹ Phó không biết, nếu như bị bà chủ biết bà làm không tốt, khẳng định sẽ bị sa thải! Không biết trong bụng cô chủ có em bé hay không. . . Hẳn không có đi! Dì Lưu vắt hết óc nhớ lại một lát, mới nhớ tới hơn nửa tháng trước kinh nguyệt của cô chủ vừa mới qua.
Nghĩ tới đây, bà mới thở phào một hơi.
Hôm nay Phó Lễ Hành phải đến công ty, cấp dưới còn đang chờ hắn họp, hắn cũng không nói nhiều liền đi ra khỏi nhà, bên ngoài có một chiếc xe màu đen đang đợi sẵn, lái xe thì cung kính đứng một bên.
Đưa mắt nhìn xe rời đi, dì Lưu mới lo lắng đề phòng cầm điện thoại gọi cho bác sĩ riêng.
Nếu như không phải biết cô chủ có chưa rời giường, bà hận không thể chạy lên lầu xem Đồng Vũ Vụ bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không.
.
Đồng Vũ Vụ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, đối với việc trên giường chỉ có một mình cô cũng không ngoài ý muốn.
Cô ngồi ngay ngắn, giữa hai đùi vẫn còn cảm giác ê ẩm, trong lúc lơ đãng thấy tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú, cô xê dịch thân thể bò tới cầm lấy, trên giấy là chữ viết của Phó Lễ Hành, chữ hắn viết ra rất đẹp, nét chữ cứng cáp, có khí khái.
【 Tối nay phải về nhà cũ, buổi chiều tôi sẽ đón em. 】
Chuyện này nằm trong dự liệu của Đồng Vũ Vụ, cha mẹ Phó đã một tháng không được thấy con trai, nhất định là muốn gặp.
Đồng Vũ Vụ đứng lên đi tới phòng thay đồ của cô. Lúc đầu trong phòng ngủ chính này có một phòng thay đồ, nhưng cô ghét bỏ diện tích không đủ lớn, liền đem phòng thay đồ tặng cho Phó Lễ Hành, kêu kiến trúc sư quy hoạch một lần nữa, đem phòng ngủ phụ bên cạnh cải tạo thành phòng thay đồ cá nhân của cô.
Căn nhà này tọa lạc ở khu nhà giàu nổi danh Yên kinh, phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, rất phần thích hợp để ở.
Ban đầu khi cô cùng Phó Lễ Hành đính hôn, còn tưởng sẽ phải sống cùng cha mẹ chồng tương lai ở nhà cũ, cô vì vậy còn đi tìm không ít người xin kinh nghiệm làm sao để chung sống hòa bình với mẹ chồng. Nào biết được, học xong một thân bản lĩnh mà lại không được phát huy. Thì ra Phó Lễ Hành căn bản không có ý định để hai thế hệ sống cùng một nhà sau khi cưới, hắn lấy lý do cũng lạnh như con người hắn, nhà cũ cách Phó thị quá xa, mỗi ngày đi làm tốn quá nhiều thời gian.
Cô còn nhớ rõ lúc ấy ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn giọng điệu bình tĩnh tuyên bố quyết định này, mẹ Phó lập tức phản ứng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc không vui. Mà cô, mặt ngoài bất động thanh sắc, trong tâm thì đã nhảy loạn cả lên.
Đồng Vũ Vụ rất thích căn biệt thự này, cô là nữ chủ nhân danh phù kỳ thực* của nơi này, mẹ Phó tay có dài cũng không duỗi tới được nơi này.
Hôm nay có kế hoạch ra ngoài, Đồng Vũ Vụ liền nghiêm túc chọn lựa hết nửa tiếng đồng hồ trong phòng thay đồ, lúc cô xuất hiện trước mặt mấy người hầu, vẫn là Phó thiếu phu nhân gọn gàng xinh đẹp.
***
Liên quan tới âm thanh trong đầu kia —— tạm thời gọi là hệ thống, Đồng Vũ Vụ ngủ xong một giấc thì càng thêm hoài nghi tính chân thực của nó. Lúc bác sĩ Vương tới giúp cô trị thương trên đầu gối, cô do dự không biết có nên hỏi thăm ông ấy hay không. Tại sao cô lại nghe được âm thanh không thể giải thích được như vậy, khi tay cô chạm tới đồng hồ của bác sĩ Vương, cô lập tức dừng lại.
Bác sĩ Vương là bác sĩ gia đình của Phó gia, đứng trên góc độ của một bác sĩ, liệu có cảm thấy cô bị điên, hay là thần kinh bị suy nhược mà sinh ra ảo giác không nhỉ?
Lấy sự tận tâm của bác sĩ Vương đối Phó gia, ông chắc chắn sẽ không giúp cô giấu diếm.
Trong mắt mẹ Phó, chuyện có liên quan con trai là trên hết, nên chuyện của cô cũng sẽ bị phóng đại lên, cô không muốn gây sự chú ý, vẫn là thôi vậy.
Chờ bác sĩ Vương đi rồi, Đồng Vũ Vụ đang chuẩn bị giấu tên để lên mạng hỏi thăm bác sĩ thì hệ thống lại nhảy ra.
【 Người dùng kiên quyết tin vào chủ nghĩa duy vật, không muốn tin tưởng bổn hệ thống là có điều thể giải thích được. 】
【 Bổn hệ thống đang trong giai đoạn sửa chữa và thăng cấp, các cài đặt sẽ lần lượt khôi phục bình thường. 】
【 Trước đó, cô có thể xem kịch bản của tiểu thuyết lần nữa, bổn hệ thống sẽ đóng cửa trong vòng một ngày. 】
Đồng Vũ Vụ liếc mắt.
Có thể là do cô có ý muốn xem tiểu thuyết một lần, mọi chương mà cô ra sân đều có đánh dấu đỏ.
Chương 1 là lần đầu tiên nhân vật nam chính Tần Dịch ra sân. Hắn mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, thế mà lại đυ.ng phải mối tình đầu của mình và chồng của cô ở trung tâm bách hoá. Lúc này Tần Dịch vẫn còn yêu tha thiết mối tình đầu, thấy cảnh tượng thương tâm như vậy liền đi quán bar giải sầu, đυ.ng phải nhân vật nữ chính đang làm việc ngoài giờ tại quán bar.
Sắc mặt Đồng Vũ Vụ phức tạp tắt giao diện.
Thật ra cô không nghĩ ra tại sao chỉ là một đoạn cảm tình thuở thiếu thời mà Tần Dịch lại không thể bỏ xuống được? Nhưng nghĩ lại, đây có thể là hậu quả của việc thích nhưng không chiếm được. Lúc cô còn qua lại Tần Dịch, mặc dù nhan sắc không phải ở giai đoạn đỉnh cao, nhưng cũng đủ để làm người khác tim đập chân run, hắn nhớ mãi không quên cũng là bình thường nhỉ.
***
Mặc dù Phó Lễ Hành nói hắn sẽ đến đón cô, nhưng Đồng Vũ Vụ cảm thấy cô vẫn nên đi công ty tìm hắn. Có đôi khi cần phải cho quần chúng ăn dưa ảo tưởng rằng mối quan hệ giữa hai vợ chồng cô là đặc biệt tốt. Chứ nếu không, không được nghe đám thiên kim nhà giàu kia thổi phồng nịnh bợ, chẳng phải nhân sinh của cô sẽ tịch mịch lắm sao?!
Đồng Vũ Vụ tính toán thời gian, cô không có ý định ngồi chờ ở văn phòng Phó Lễ Hành quá lâu. Chờ sau khi uống trà chiều ở trong nhà xong, cô mới không nhanh không chậm gọi lái xe đưa cô tới Phó thị.
Cô không phải là người không hiểu chuyện, trước khi đi Phó thị, cô đã gọi điện thoại báo cho Phó Lễ Hành biết, khi cô từ trên xe bước xuống, vừa lúc thấy trợ lý của Phó Lễ Hành đang chờ ở thang máy bên cạnh bãi đỗ xe.
"Chào bà chủ." trợ lý Vương khách khí lên tiếng chào.
Trợ lý Vương cũng chỉ gặp qua Đồng Vũ Vụ mấy lần, Đồng Vũ Vụ không thường xuyên đến Phó thị, chỉ xuất hiện mấy lần ở đại tiệc cuối năm của công ty, nhưng nhan sắc kia còn đẹp hơn cả mấy nữ minh tình.
Mỗi một lần gặp cô, hắn đều nhịn không được nín thở. Đi về phía hắn là một cô gái mặc sườn xám, tư thái linh lung, khuôn mặt tinh xảo, giống như người từ trong phim ảnh bước ra. Quanh thân cô còn mang theo một tầng ánh sáng không chân thực.
Đúng vậy, vẻ đẹp của vị Phó thiếu phu nhân này thật không chân thực.
Đồng Vũ Vụ gật đầu, "Ừ, đi thôi."
Đây không phải là lần đầu Đồng Vũ Vụ đi tới phòng làm việc Phó Lễ Hành. Căn phòng này là nơi làm việc của cha chồng cô trước khi về hưu.
Trên sàn được phủ thêm một lớp thảm dày màu đậm, cho dù cô đi giày cao gót cũng không phát ra một chút thanh âm nào.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua giày của mình, đôi giày này cô không hay mang, chẳng qua phối với sườn xám thì lại rất đẹp.
Phó Lễ Hành ngẩng đầu lên khỏi một đống văn kiện đặt trên bàn, ánh mắt trầm tĩnh, "Chờ một chút, tôi sẽ xong nhanh thôi."
"Không sao, anh cứ làm việc của anh." Đồng Vũ Vụ hướng hắn cười cười, dáng vẻ điệu bộ đều rất hoàn hảo, đây là thành quả mà cô phải đứng trước gương luyện tập không biết bao nhiêu lần.
Đồng Vũ Vụ ngồi một bên trên ghế sa lon, hai vợ chồng giống nhau, lưng đều ưỡn rất thẳng, không có chút dáng vẻ thoải mái. Về phương diện này, cho dù là người hay bắt bẻ như mẹ Phó, cũng không hề có ý kiến gì với Đồng Vũ Vụ.
Cô đã suy nghĩ từ trước, lúc này cô sẽ không chơi điện thoại ngay trước mặt Phó Lễ Hành, mà chỉ kiên trì giữ dáng ngồi, cái gì cũng không làm.
Suy đi nghĩ lại, cô lại nghĩ tới cái kia hệ thống cùng cuốn tiểu thuyết kia.
"Có phải thân thể không thoải mái không?" Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Phó Lễ Hành không biết đã đi tới trước mặt cô từ lúc nào.
Cô thế mà ngẩn người luống cuống trước mặt Phó Lễ Hành.
"Không có." Đôi mắt Đồng Vũ Vụ thanh tịnh lại sáng tỏ, cô cười lên còn có một đôi lúm đồng tiền nhẹ, ngũ quan của cô vốn trời sinh kiều mị, lúc nhìn về phía Phó Lễ Hành còn mang theo tình ý, "Có thể là nhiệt độ trong phòng làm việc hơi thấp, nên em có chút lạnh."
Phó Lễ Hành ngồi xuống bên cạnh cô, mười phần tự nhiên đưa tay ra nắm chặt bàn tay cô, bàn tay của hắn rất lớn, vừa vặn bao trùm lấy tay cô.
Đột nhiên xuất hiện xúc cảm ấm áp làm Đồng Vũ Vụ vô thức ngồi ngay ngắn.
Tuy bọn họ kết hôn đã hai năm, chuyện thân mật gì cũng từng làm qua, nhưng ở những nơi ngoài phòng ngủ, cô vẫn chưa thích ứng được với loại thân cận như thế này.
Phó Lễ Hành đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, "Bây giờ vẫn còn sớm, hay là tôi đưa em tới trung tâm bách hoá gần đây mua áo khoác?"
Đồng Vũ Vụ thích nhất là đi mua sắm.
Một ngày bình thường của cô luôn rất đặc sắc, cho dù Phó Lễ Hành không thường xuyên ở nhà, cô cũng có biện pháp để bản thân mình trở nên vui vẻ. Cho dù không cần đến trung tâm bách hoá, những kiểu dáng thời trang mới nhất mỗi quý đều sẽ xuất hiện trước mặt cô để cô tùy ý chọn lựa. Nhưng có những lúc nổi hứng, cô sẽ cùng bạn tốt ra nước ngoài mua sắm giải sầu.
Cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ đi mua sắm hay dạo phố cùng Phó Lễ Hành.
Từ ngày đầu tiên dính hôn với Phó Lễ Hành cô liền biết, hôn nhân và sinh hoạt của cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện những từ như "bình thường " hay "Công bằng". Trong một cuộc sống hôn nhân bình thường, đôi khi người vợ sẽ yêu cầu chồng mình cùng mình đi mua sắm dạo phố, thậm chí còn có thể giở trò náo loạn nếu chồng không đồng ý. Nhưng mà ở vị trí của cô, điều này tuyệt đối không được.
Trong nội tâm cô lộp bộp một tiếng, mặt ngoài lại biểu hiện sự vui vẻ, nhảy cẫng cả lên, "Anh rảnh sao ạ?"
Đi dạo phố với trực nam* khẳng định không phải là một trải nghiệm tốt. Nhưng lúc này, nó cũng không thể cản trở sự hứng thú của Đồng Vũ Vụ.
Cô biết cảm giác Phó Lễ Hành đối với cô không phải là tình yêu, nhưng cô phải làm bộ không biết. Cô thì khác, tuy cô đối với Phó Lễ Hành cũng không phải tình yêu, nhưng cô luôn tỏ vẻ bản thân yêu hắn rất nhiều. . . Nếu không chẳng phải là vô đạo đức lắm sao?! (Editor: đúng rồi, ổng chiều đến thế cơ mà!)
Cảm xúc của Phó Lễ Hành vẫn luôn nhàn nhạt, lúc này cũng chỉ cong môi dưới nói, "Có rảnh."
"Vậy thì tốt quá!" Đồng Vũ Vụ cảm thấy diễn kỹ này của mình nếu tham gia giới giải trí, cũng không phải dạng tồi đâu. Có đôi khi cô diễn sâu đến nỗi chính mình cũng có ảo giác là bản thân yêu hắn sâu đậm.
Đừng nhìn cô mặt ngoài vui vẻ hân hoan, trong lòng thì lại hối hận không thôi.
Hôm nay cô mang giày mới, kiểu dáng đẹp nhưng đi lại không thoải mái cho lắm. Dù cô đã bôi gel lên gót chân nhưng hiệu quả cũng chỉ miễn cưỡng cố gắng đến khi về nhà cũ thôi. Bây giờ thì hay rồi, còn phải đi dạo phố, hai chân này của cô làm sao chịu được?
Đồng Vũ Vụ gần như đưa ra quyết định ngay lập tức. Cô đi dạo phố tuyệt đối không thể chỉ vì mua một cái áo choàng! Bằng không làm sao xứng đáng với cái gót chân đang đau này của cô!
Hai vợ chồng cùng nhau đứng dậy, hôm nay Đồng Vũ Vụ mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn nửa cái đầu so với Phó Lễ Hành, cô đưa ra tay ra cẩn thận giúp hắn chỉnh lại cà vạt. Cô là người biết tự an ủi và điều tiết cảm xúc của mình, nếu như không phải có cái bản lĩnh này, chỉ sợ là sau khi cha mẹ qua đời, cô đã không chịu nổi mà sụp đổ.
Đi dạo phố là chuyện đã định, cô không cần phải ôm tâm tình tiêu cực, nên suy nghĩ xem chút nữa sẽ thu được bao nhiêu ánh nhìn ước ao ghen tị của người khác mới phải ~. Nếu như bầu không khí giữa hai người họ tốt, nói không chừng Phó Lễ Hành sẽ không ngăn cản cô chụp ảnh hai người để đăng lên vòng bạn bè khoe ân ái, nội tâm của cô lập tức vui vẻ không thôi.
Cô nhớ có một đoạn thời gian rất dài, cô đi đến đâu cũng có thể lơ đãng nghe được sự mỉa mai của mọi người.
Kỳ thật trong cái vòng tròn hào môn này, đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Chỉ cần không phải thâm cừu đại hận, cho dù là kết ân oán đấu đến ngươi sống ta chết, thì lúc gặp mặt đều là khách khách khí khí. Người bên trong vòng tròn này từ nhỏ đã trải qua sự giáo dục nghiêm khắc, mưa dầm thấm đất của gia tộc. Sở dĩ cô có thể nghe được những lời kia là vì những người đó cảm thấy cô sẽ không có ngày lật người.
Về sau khi cô đính hôn với Phó Lễ Hành, có một số người chờ cô trở thành trò cười. Họ luôn cho rằng cô không bao giờ có thể đường đường chính chính gả cho Phó Lễ Hành. Sau đó, cô cùng Phó Lễ Hành kết hôn, những người đó lại ở sau lưng cô nói mỉa mai, không tin mệnh cô lại tốt như vậy.
Suy nghĩ kỹ một chút, nhân sinh của cô thật ra cũng khá thoải mái nhỉ? Luôn đánh vào mặt người khác ~ ~.
Editor: Chương sau nam phụ mà cũng là nam chính lên sàn. Nam chính trong cuốn tiểu thuyết của hệ thống, nhưng lại là nam phụ trong cuộc đời của nữ chính.