Cẩm Tu đờ đẫn ngồi bên giường, cạnh chân cậu là vali đựng quần áo.
Người phụ nữ được gọi là "mẹ" cậu kia đang rất vui sướиɠ...
"Tiểu Tu, con cần mang cái gì về không? Để mẹ giúp con thu xếp."
Cẩm Tu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó, cảm thấy thật khó khăn để phun ra một chữ "mẹ"...
"Con cần không gian riêng để tự cất đồ ạ."
"Ừ, ừ. Thế thì mẹ ra ngoài cửa đợi con nhé." Người phụ nữ gật gật đầu, nhanh chân đi thẳng ra ngoài. Còn rất khôn khéo khép cửa lại cho con trai mình nữa...
Cô hạnh phúc quá...
Vậy là gia đình bọn họ được đoàn tụ rồi...
Trái với tâm trạng vui vẻ như muốn bay lên trời của người mẹ. Cẩm Tu rất khó chịu...
Lạc Cẩm Tu...
Tịnh Cẩm Tu...
Hai cái tên đều cùng hai chữ...
Cậu vẫn thích họ Tịnh hơn...
"Về sau em gọi anh là Cẩm Tu nhé..."
"Cẩm trong cẩm tú tiền đồ. Tu trong tu thân tích đức...."
Trái tim trở nên trống rỗng lạ thường. Cảm giác rất muốn...
Ôm tiểu thiên sứ vào lòng...
Ngửi mùi cơ thể em ấy...
"Anh Cẩm Tu định đi đâu thế?" Tịnh Hề đậu trên bệ cửa sổ, giả vờ "ngạc nhiên" cao giọng hỏi.
Cẩm Tu liền quay phắt đầu lại...
Tiểu thiên sứ đứng bên cửa sổ, hai cánh sải rộng lớn. Vẫn là là cái váy màu trắng thanh thuần...
Tựa như lần đầu bọn họ gặp mặt.
Cô ấy vẫn rạng rỡ, thánh khiết cao quý như vậy. Mà cậu, sớm bị ép buộc dời đi.
Bỗng nhận ra, ba năm có cô bên cạnh bầu bạn trôi nhanh quá...
Quãng đường còn lại dài lắm, không có em thì anh biết phải làm sao giờ?
Sự khủng hoảng trong người cứ thế khuếch đại lớn dần. Cẩm Tu bật nhanh đến chỗ Tịnh Hề đứng, kéo cô vào lòng mình, siết thật chặt...
Tham lam ngửi hương vị thơm ngọt của cơ thể cô...
Ước gì cả đời chúng ta mãi mãi thế này thì tốt...
Đúng vậy, là cả đời...
Cẩm Tu không phát hiện ra rằng, trong lòng cậu sớm coi tiểu thiên sứ khả ái của mình là cô vợ nhỏ rồi.
Tịnh Hề tái hết mặt mày lại, cô thô bạo giơ tay đẩy mạnh người ra, há mồm thở dốc.
A a a! Buồn nôn quá!!!
Cẩm Tu giờ mới biết vừa nãy hành vi của mình thật quá đáng. Trực tiếp đυ.ng đến bệnh của Tịnh Hề, nhìn cô cau mày cắn cắn môi, cậu hoảng đến sắp khóc:
"Anh xin lỗi! Anh không cố ý..." Bàn tay định nhấc lên vuốt vuốt sống lưng liền ngưng lại...
Cậu mà làm thế, chỉ sợ em ấy ngất luôn mất.
Không thể vỗ lưng cho cô được, cậu đành đứng đó áy náy nhìn cô...
Một khắc kia, do quá sợ hãi nên mới thất thố đến vậy.
[ Kí chủ, yêu cầu giữ vững hình tượng.] Một thiên thần quý sờ tộc không có nôn be nôn bét trước mặt người phàm đâu.
Phải bảo kí chủ bình tĩnh lại mới được.
Cố lên!
Cố lên!!
Cố lên!!!
Trong đầu Tịnh Hề lặp đi lặp lại thanh âm động viên của chuột nhỏ. Cô nén lại phản ứng thần kinh của dạ dày, gương mặt nhỏ nhăn nhó lại. Cô trừng mắt với cậu: "Anh làm sao thế?"
Ba năm không phát bệnh, giờ sắp đi rồi phải tái phát một lần mới hài lòng à?
"Anh xin...xin..lỗi mà. Chỉ là anh...anh..." Trông bộ dạng sắp sửa "gớt" nước mắt của cậu ta, Tịnh Hề nuốt xuống những lời thô tục chửi người vào bụng.
Bình tĩnh nào!
Không nên quát mắng trẻ con.
Thiên thần không bao giờ làm thế cả.
Cẩm Tu lắp ba lắp bắp vài chữ, liền gục đầu, cả thân hình bé nhỏ run lên...
Tách....tách...tách...
Một giọt nước mắt...
Hai giọt nước mắt...
Ba giọt nước mắt...
Tịnh Hề hoảng hết hồn khi thấy mấy giọt nước mắt chảy xuống...
Gì gì gì vậy???
Nam phụ đại nhân đang mít ướt đấy à?
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè?
Người anh em nên đi theo thiết lập nhân vật. Bùm một cái là hủy diệt thế giới luôn chứ.
[ Kí chủ, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.] Khóc thì làm sao?
Là nam phụ thì không thể rơi lệ???
Kí chủ, đừng bảo cô chưa khóc lần nào đấy!
"..." Được rồi.
Ta dỗ vài câu là ok chứ gì?
Trẻ con thật khó hiểu.
Cẩm Tu đang lặng lẽ mím môi, rớt nước mắt. Bàn tay bỗng được đưa cho một que kẹo...
Khóc càng lợi hại hơn...
Tịnh Hề:"..."
Chuột nhỏ:[...] Kí chủ, bổn chuột nghĩ lại rồi.
Kệ cậu ta đi.
Trẻ con khó dỗ lắm.
"Anh sao thế?" Tịnh Hề cố gắng cười, cúi đầu liếc mặt Cẩm Tu. Ai ngờ tên mít ướt này quay đầu luôn sang hướng khác, không thèm nhìn cô.
"..." Ngay khi Tịnh Hề quyết định không quan tâm tới Cẩm Tu nữa thì cậu ta nghèn nghẹn nói: "Anh không muốn xa em."
"Hôm nay, anh được gặp lại bố mẹ mình rồi. Nhưng..." Cậu ta kiềm tiếng khóc lại: "Anh chỉ muốn em thôi."
"Biết vì sao hôm nay em tới muộn không?"
"Không...anh không biết..."
Tịnh Hề lấy từ trong không trung ra cái hộp nhung xinh xắn đưa cho cậu. Cô tùy tiện bịa một lời nói dối: "Sắp đến kì em phải quay về thiên đường rồi. Đây là món quà chia tay mà em dành tặng anh đó."
Cẩm Tu đẩy món quà đó ra...
Không, cậu không muốn đi nữa...
Tiểu thiên sứ cũng đừng đi được không?
Xin em đấy...
_____________________________
**Báo trước là anh nam phụ không có như vẻ bề ngoài này đâu nha. Lớn lên rồi thì hận không thể đè chị nhà ra thịt mỗi ngày đó :3**