Hợp Đồng Tình Nhân Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 27: Hiểu lầm nối tiếp

-"Anh nói vậy là gì? Người đàn ông nào? Em không biết anh đang nói ai cả."

-"Nói dối. Cô và tên bác sĩ kia, không phải hai người đang quen nhau sao? Trong hợp đồng đã nói chừng nào còn ở bên cạnh tôi thì cô không được lại gần người đàn ông khác còn gì? Nhưng tôi lại không phải chỉ bắt gặp hai người dan díu với nhau một lần thôi đâu."

Anh ngồi xuống cạnh cô, tay nắm cằm cô nâng lên, gằn giọng nói từng chữ.

-"Anh...anh theo dõi em?"

-"Sao? Tôi nói trúng tim đen của cô rồi à?"

Anh vừa nói vừa bóp mạnh cằm cô khiến cô vô cùng đau đớn.

-"A...anh buông ra đi. Em đau lắm."

-"Muốn tôi tin cô cũng dễ thôi. Cô hãy lấy thân mình chứng minh đi."

Nói rồi, anh đè cô xuống dưới ghế, mạnh bạo hôn. Nụ hôn mang theo sự tức giận, cuồng nhiệt của anh trút hết xuống. Anh không ngừng cắи ʍút̼, dày vò đôi môi nhỏ nhắn của cô. Đầu óc cô bắt đầu mơ hồ, dường khĩ cũng đang bị rút cạn. Anh hôn cô cho tới khi cảm thấy đã rút cạn dưỡng khí của cô mới chịu buông cô ra. Tư Duệ nằm dưới thân anh thở hổn hển. Chu Thiệu Huy đứng dậy, bế cô đi đến bên giường rồi vứt cô xuống. Tư Duệ trong cơn mê man liền tỉnh táo lại. Cô vội ngồi dậy, nói:

-"Anh định làm gì vậy? Dừng lại đi. Khi nào anh tỉnh táo lại thì chúng ta nói chuyện."

-"Tôi không muốn. Tôi không nghe, cũng không cần thiết phải biết hai người có gì với nhau hay không. Tôi chỉ cần biết, bây giờ cô là của tôi."

Chu Thiệu Huy tuy rằng miệng nói như vậy nhưng trong tâm can anh rất đau, cứ nghĩ đến việc hai người họ ôm ấp nhau trong phòng bệnh, cùng nhau ngồi trên một chiếc ô tô, rồi đầu anh lại bắt đầu nghĩ ra mọi tình huống khác nữa. Còn Tư Duệ, cô thấy anh bây giờ đang nói chuyện rất vô lý, cũng không chịu nghe cô giải thích gì cả.

Chu Thiệu Huy bị cơn ghen làm cho mờ mắt, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là viễn cảnh hai người họ đang ân ái với nhau, và anh thì không thích điều đó. Anh vươn tay ra, kéo chân cô khiến cô mất thăng bằng mà nằm ngửa ra giường. Sau đó anh tiến tới, đè lên người cô, tay nắm hai tay cô lại, đưa lên trên đỉnh đầu, không cho cô cơ hội vùng vẫy hay chống cự. Anh lại cúi xuống, tiếp tục hôn cô, Tư Duệ thì cứ liên tục lắc đầu từ chối.

-"Thiệu Huy, anh điên rồi, mau bỏ em ra...ưʍ...ưʍ..."

Tư Duệ khẽ lẩm bẩm, miệng cô vừa hé ra, Chu Thiệu Huy lập tức nhân cơ hội luồn lưỡi vào bên trong mà chiếm lấy cô. Hương vị này lâu lắm rồi anh mới được thưởng thức, anh rất nhớ nó, nhưng càng nhớ anh lại càng tức giận vì nghĩ có người đàn ông khác cũng từng chiếm lấy nó. Hôn môi chán chê, anh bắt đầu đưa tay xuống, giật xé mạnh chiếc áo sơ mi của cô, cúc áo bay tứ tung. Chiếc áo bung ra, để lộ ra bầu ngực căng tròn của cô dưới lớp áo bra màu đen. Ngực cô vì căng thẳng mà phập phồng, khiến anh càng hưng phấn. Anh đưa tay ra phía sau, giật phăng đi cái móc áo, và thế là đôi gò bồng của cô hiện ra trước mắt anh, Chu Thiệu Huy điên cuồng cúi xuống mà cắи ʍút̼ như đứa trẻ khát sữa, bên còn lại được đôi bàn tay to lớn của anh không ngừng vân vê. Tư Duệ mê man, đầu óc bắt đầu mơ hồ, nhưng cô vẫn có suy nghĩ là nhất định không thể để anh làm thêm nữa. Đứa bé nhất định sẽ gặp nguy hiểm nếu anh và cô tiếp tục. Nhưng bây giờ cô phải làm sao để anh dừng lại đây? Bây giờ anh đang giống như một con thú dữ mất kiểm soát vậy.

-"A....đau..."

Anh bóp mạnh ngực cô khiến Tư Duệ vô thức kêu lên. Từ ngực cho đến cổ cô bây giờ toàn là dấu hôn của anh. Tay anh bắt đầu mò xuống phía dưới cởi bỏ chiếc váy cùng nội ý của cô ra, thứ chất lỏng ướŧ áŧ đã thấm đẫm cả một mảng qυầи ɭóŧ. Anh thích thú nói với cô:

-"Đừng nói với tôi là em không muốn nhé?"

-"Không, dừng lại đi. Chúng ta không thể tiếp tục...em..."

-"Sao lại không thể, bây giờ cô là của tôi rồi, cô muốn gì tôi đều có thể cho cô, chỉ cần đêm nay cô ngoan ngoãn phục vụ tôi như khi ở bên hắn ta là được."

Dứt lời, anh liền ngồi dậy, tự thoát ý cho chính mình, Tư Duệ lường trước được điều gì sắp xảy ra, cô cố khép hai chân lại.Nhưng anh nào để cô được tọại nguyện, anh đưa ** *** đã căng cưng từ lâu tới sát cô bé của cô, Tư Duệ cứ liên tục lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơm rớm:

-"Em xin anh đấy, anh mau dừng lại đi...em...em không muốn..."

Giây phút này cô đấu tranh rất nhiều là có nên nói cho anh biết cô đang mang thai hay không hay là anh đang tức giận thì sẽ làm hại đứa bé? Bây giờ cô rất rối, không biết làm cách nào để ngăn cản anh.

Cô càng nói không muốn thì anh lại càng không muốn tha cho cô, anh lấy tay dang rộng hai đùi cô ra rồi đâm mạnh cậu nhỏ của mình vào bên trong cô. Tư Duệ đau đớn hét lên thật to:

-"Á! Không được, dừng lại đi. Em không muốn mà...huhu"

Tư Duệ khóc nức nở, cô liều mình, lấy hết sức đẩy mạnh anh ra. Chu Thiệu Huy bị cô đẩy ra thì mất hứng xen tức giận, anh liền rút cậu nhỏ ra khỏi người cô, sau đó kề sát mặt cô, quát:

-"Tại sao không được? Hay là cô muốn giữ tấm chung tình với hắn? Không phải cô từng nói ngủ với ai cũng không quan trọng hay sao? Sao bây giờ còn làm bộ thanh cao?"

Tư Duệ không đáp lại, cô nhướn người lên nhìn bên dưới, thấy có một chút máu rơi trên drap giường. Cô khóc nấc lên. Lúc này anh mới để ý ánh mắt cô rồi nhìn theo, trên giường có chút máu, và trên cậu nhỏ của anh cũng dính vài tia máu. Không thể nào, rõ ràng là cô đã bị anh lấy đi lần đầu tiên rồi cơ mà.

-"Tư Duệ, em...em làm sao thế?"

Lúc này, Tư Duệ không suy nghĩ được gì, trong đầu cô chỉ có đứa bé, con của cô...không xong rồi.

-"Em...em....đang mang thai...anh....mau cứu con..."

Tư Duệ bị sốc tinh thần rồi ngất đi.