[Ginsherry] Bloody Rose

Chương 1: Rượu Vang Nho

Hế lô everybody, là tui đây, chính tui - Anh Da đen, người tình vài đêm của "Thần chết" đây!

Hôm qua tui mới được thả ra, đi hóng tình hình ông bà ShinRan nhưng thấy không có gì mới mẻ, nên tui mới rảnh đi tám chuyện nè ...

Một câu chuyện tình vừa yêu vừa hận ...

Màu đỏ đẫm máu ... cô gái hư hỏng hay người đàn bà quyền lực ...?

5 năm trước ...

Cô gái xinh xắn có mái tóc nâu bóng dài buông xõa, thân hình mảnh mai gầy gò, kéo lê chiếc va li, khuôn mặt tỏ vẻ mệt mỏi. Cô mở chiếc điện thoại ra, gọi cho chị của mình:

- Alo, chị, em xuống sân bay rồi!

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trong trẻo:

- Ừm, em đợi chị tí nha, chị đang bận một phi vụ, lát nữa sẽ đón em sau!

Cô chỉ "Vâng" nhẹ một tiếng rồi cúp máy. Khe khẽ thở dài, cô ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, hôm nay quả là một ngày đẹp trời, đẹp y như hồi bé, khi cô được một người đàn ông áo đen và chị gái mình dắt đến sân bay ...

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ ...?

Cô đã được mệnh danh là thần đồng ngay từ khi còn nhỏ, sở hữu lượng kiến thức và hiểu biết, trình độ khoa học ngang tầm một sinh viên đại học ngay từ khi bốn tuổi, và đã thực hiện thành công một công trình nghiên cứu cơ bản của trình độ tiến sĩ!

Với tài năng thiên bẩm, cô được tổ chức đầu tư đưa sang du học Mỹ từ khi lên năm, đã tám năm trôi qua rồi, cô mới được trở về nước, trở về nơi cô được sinh ra ...

Cô rút điện thoại từ trong túi ra, định mở ra rồi lại cụp vào, lặp lại mấy lần như vậy, cô không phải là người kiên nhẫn, mà khi còn nhỏ, cô cũng đã từng theo cha và mẹ đi thực hiện một vụ cướp nhỏ, cũng đã lâu đến gần tiếng, thế nên cô sẽ không chờ nữa mà bắt xe về luôn!

Ý tưởng vừa nảy lên trong đầu cô liền bị phanh "kítttt" nhức tai dập tắt, có lẽ là chị ...

Nhưng không phải ...

Chiếc xe Porche 356A thuộc hàng hiếm thế giới đó ...

Không thể là của chị Akemi được!

Cửa kính chiếc xe màu đen bóng hé mở, người đàn ông mặc áo đen trong xe mắt chỉ nhìn về phía trước, giọng ra lệnh:

- Lên xe!

Hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng hắn vẫn trong diện "người lạ", người này lại ra lệnh cho cô với giọng "ông chủ"!

- Anh là ai?

- Nhanh lên, ta không thích lằng nhằng!

Đến giờ cô mới để ý đến biểu tượng Raven - con quạ của tổ chức, trong lòng an tâm hơn, nhưng vẫn thấy lo sợ ...

Cô như một chú thỏ non bê nhỏ sợ sệt tự mình chui vào l*иg cho cáo ăn thịt, tay chân run bần bật, cô nhẹ nhàng ngồi vào trong xe, liếc nhìn trộm người đàn ông ngồi ở ghế trước ...

Đó là một người đàn ông có mái tóc màu bạc óng ánh dài lãng tử như trong phim cổ trang cô thường xem, phần mái dài che kín trán, phải khó khăn lắm cô mới nhìn được đôi mắt màu xanh ngọc đẹp đẽ mà theo như cô biết, chỉ 0,18℅ số người trên thế giới có được! Hắn mặc một chiếc áo khoác dài ở bên ngoài, đầu đội chiếc mũ verse có biểu tượng Raven, khuôn mặt sắc lạnh nhìn về phía trước ...

Nếu như ở Mỹ, cô bị cô lập vì tính cách lạnh lùng, ít nói và khó ở, thì nếu là hắn, chắc người ta phải xây dựng một trường riêng cho anh ta, bởi có mấy ai chịu được cái sắc khí lạnh lẽo có thể ám sát người khác bất cứ lúc nào một cách nhanh gọn!

Cô không nhìn rõ mặt hắn, nhưng nhìn qua, cô cũng biết đây chắc chắn là một tay sát thủ điển trai gϊếŧ người không chớp mắt!

Cô sợ đến toát cả mồ hôi hột, chiếc xe không bật điều hòa làm không khí càng trở nên ngột ngạt, khó chịu, cô không dám hé răng một câu nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ...

- Thời tiết hôm nay khá lạnh, vậy mà cũng có người đổ mồ hôi được nhỉ ...?

...

Cô im lặng không dám nói gì ...

- Miyano Shiho, con gái của Miyano Astushi và Miyano Elena, em gái của Masami Hirota (bí danh) ...

- V ... vâng!

Hắn nhìn cô qua kính chiếu hậu, khuôn mặt lạnh tanh, sát khí đằng đằng!

- Chắc cô không biết, ta là Gin, cấp trên của cô!

- Dạ!

- Đáng ra là đủ 15 tuổi mới được gia nhập tổ chức, nhưng với cái đầu của cô, cô có thể tiếp tục công trình nghiên cứu của lão tiến sĩ điên kia với tư cách là một thành viên chưa chính thức ...

- Cám ơn ngài đã nhắc nhở!

Dám gọi cha cô là "tiến sĩ điên", nếu không phải vì thân thủ cô yếu hơn hắn, cô đã cho hắn một trận từ lâu rồi!

- Mà cũng lạ nhỉ, ta đâu có trách nhiệm phải nói với cô mấy chuyện này, đúng là rảnh rỗi quá thường là mấy việc vô nghĩa!

Đây là một tình huống không thể hiểu nổi, Gin bình thường ít nói, kiệm lời bao nhiêu, thì bây giờ cái mồm phát như điên, không ngậm lại được mà phát từ nãy tới giờ!

- Ta thấy cô rất giống với một loại rượu ...

Cô im lặng không nói gì ...

- SHERRY!

Cô giật bắn mình, trời đất, hắn chuyên có cái kiểu nói chuyện khiến người ta giật gân như vậy à?

Cô biết chứ, Sherry là một loại rượu vang nặng chiết xuất từ nho, còn điểm giống của cô và nó thì chẳng thể biết!

- Tôi ... tôi không hiểu nhiều lắm về rượu ...

Hắn không trả lời, chỉ nhếch mép cười.

Hắn đưa cô tới một khách sạn khá tồi tàn, cô đã thấy chị Akemi đứng sẵn ở đó!

Xuống xe, cô chạy ngay và lao tới ôm chầm lấy chị, sung sướиɠ nói:

- Chị, em về rồi!

Akemi cố nén niềm vui sướиɠ, nhẹ bỏ tay Shiho ra, điệu bộ kính cẩn, cúi gập người chào tên kia:

- Cám ơn ngài!

- Bớt nhiều lời!

Hắn không thèm để ý, ném toẹt một câu rồi phi xe như bay!

Thật ra hôm nay hắn đưa cô về là do nhiệm vụ cấp trên giao phó, nghĩ lại thì cũng chẳng cần cảm ơn!

- Hắn là cấp trên của ta, rất được Boss ưu ái, em nên cẩn trọng khi tiếp xúc với hắn!

- Vâng, em biết rồi ạ!

Akemi dẫn cô vào trong cái khách sạn mục nát ấy, đây như là cái khách sạn bỏ hoang, tồi tàn đến nỗi sơn tróc hết cả, thậm chí còn có mấy viên gạch đổ vỡ!

Họ đi đến quầy lễ tân ...

- Chị muốn đặt phòng ạ?

Akemi chìa chiếc huy hiệu nhỏ của tổ chức ra, người lễ tân lập tức gật đầu hiểu:

- Hai người mời theo tôi!

Shiho lót tót chạy theo bước chân sải rộng của chị gái, họ được dẫn đến một nhà kho chứa đầy thùng sơn, Shiho theo chị đi vào bên trong, còn một cánh cửa nữa, Akemi scan vân tay trên cánh cửa, cánh cửa mở ra, có một lối cầu thang dẫn xuống, Shiho đi mãi, đi mãi mới đến nơi!

Trước mặt cô bây giờ là cánh cửa trong suốt nhìn xuyên được vào bên trong, cô thấy hững chiếc lọ thủy tinh chứa đầy những chất lỏng kì dị, những dụng cụ lạ hoắc trông thật điên rồ, những con chuột bạch trong l*иg kêu "chít chít" thật nhức tai, ... Và trước mặt cô, cánh cửa có đề chữ : "Phòng thí nghiệm APTX"

Cô bỏ qua luôn màn chào hỏi mọi người trong phòng, lập tức ngồi xuống một cái bàn máy vi tính có ghi tên cô, lấy tập tài liệu ra, bắt tay luôn vào quá trình nghiên cứu ...

"Tâm huyết cả đời của cha - APTX 4869!"