Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 62: End

[ 8 năm sau, tại bờ biển của đảo Phú Quốc]...

Hoàng Như đang ngồi trên cát mịn, từng cơn gió tạt vào mặt cô, mang theo mùi vị biển cả, mặn mà, nhưng đem lại chút gì đó thê lương. Có thể do tâm trạng cô lúc này chăng? Người xưa chẳng phải vẫn thường nói "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" hay sao? ....Phải rồi, trải qua một thời gian dài, sức khỏe của Như đã tốt lên rất nhiều, cũng có thể cho là kỳ tích, vì vốn dĩ có làm phẫu thuật thay tim, cũng khá hiếm hoi người có thể sống thọ như ban đầu. Không biết có phải từ dạo trước, do trở lại từ quỷ môn quan mà số mệnh cô cũng khá lên nhiều hay không? May mắn thực sự đã mỉm cười với cô gái bé nhỏ, ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang tầm cỡ quốc tế đã thực hiện được, hơn nữa gần đây các trang tạp chí đều đăng tin cách đây không lâu, Như đã nhận được 1 giải thưởng rất có giá trị, lọt vào top 3 các nhà thiết kế thời trang Châu Á, nhận giải thưởng thời trang COTY (được xem như giải OSCAR của ngành công nghiệp thời trang Hoa Kỳ),...

Đang suy nghĩ về cuộc đời của mình đã thay đổi như thế nào, thì cô chợt mỉm cười khi nhìn sang chỗ một đứa bé gái đang nô đùa vui vẻ cùng cha nó. Đứa nhỏ cũng trông thấy cô, lon ton chạy đến, cầm tay lôi cô đi:

_Mẹ đến đây với con đi!!

Phải rồi, đứa trẻ này là con gái của cô, hiện đã được 5 tuổi, tên là Thiên Nhi, từ lúc sinh ra đã rất tròn trịa, đáng yêu, hẳn khi trưởng thành sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp không thua kém mẹ nó. Sau một lần chết đi sống lại thì cô đã biết cách quý trọng những người bên cạnh mình hơn, cuộc sống của mình chỉ ngắn ngủi bấy nhiêu năm đấy thôi, tại sao không sống theo ý mình, sao không theo đuổi đam mê của mình, và tại sao không nắm chặt lấy hạnh phúc mà mình biết, thiếu nó là không thể được?

Người đàn ông hiện tại đang chơi đùa cùng đứa trẻ kia, chính là chồng cô, một người đem đến tổ ấm thứ 2 cho cô. Anh đã luôn rất cố gắng để xóa tan mọi bất hạnh trong cuộc đời cô, làm cô mỉm cười những nụ cười hạnh phúc đầu tiên, vì vậy, Như yêu anh ta rất nhiều. Đã 8 năm trôi qua rồi, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi cả, ngoài việc trong tim Như biết cách trân trọng mọi thứ hơn mà thôi.

_Như, mau đến đây, công chúa của em bắt nạt anh, lại tạt nước nhiều như thế....

_Thiên Nhi, không được nghịch nước nữa, tay chân sẽ bẩn, sẽ cảm lạnh đấy!!!

_Không muốn, con thích chơi với ba mẹ mà!!

Anh chàng kia nghe cô bé nói vậy, vui vẻ bế cô bé trong vòng tay to lớn của mình:

_Phải rồi....còn bé, phải nghịch ngợm một chút mới có nhiều ký ức đẹp chứ!!_Nói rồi, anh dịu dàng hôn lên má cô con gái của mình.

_Đại thiếu gia họ Hoàng kia, cưng chiều con quá, có biết sẽ gây ra tai họa không? Nếu sau này con bé vì được anh bảo bọc mà ngỗ ngược, bướng bỉnh thì phải làm sao?

_Yên tâm đi, đến lúc đó nhất định Thiệu Huy anh sẽ đích thân trách phạt, em không phải lo, vợ cưng à ! >.